Phương Trúc đi theo hướng mà người khác chỉ, cõng muội muội đến y quán Hạnh Lâm gần nhất.
“Không phải ta không muốn trị mà thực sự là vô năng, hắn bị thương quá nặng, giữ được một mạng đã là may mắn lắm rồi, có thể tỉnh lại hay không liền phải xem số mệnh của hắn...”
“Đại phu, cầu xin ngài cứu tiểu muội nhà ta.”
Phương Trúc lao như bay vào y quán, bi thương gào khóc cắt ngang cuộc đối thoại của lang trung và phụ nhân.
Lang trung để râu dê bị dáng vẻ luống cuống hoảng loạn của Phương Trúc dọa đến, thở dài với phụ nhân, vội vàng gọi Phương Trúc đặt Phương Đào xuống giường gỗ ở bên cạnh.
Phụ nhân cầm bao thuốc đứng tại chỗ, lâu lâu nâng tay áo lau khóe mắt.
Lang trung vạch mí dưới nhìn vào trong mắt Phương Đào, lại đưa tay lên cổ tay nàng để bắt mạch rồi vuốt râu nói: “Mạch phù đập nhanh, thân nhiệt hơi cao, bựa lưỡi đỏ vàng, là dấu hiệu bị trúng gió.”
“Ta khai cho ngươi phương thuốc, mỗi ngày đun ba lần, không đến mấy ngày là khỏi. Ngoài ra nhớ không được lao lực, mỗi ngày uống nhiều nước.” Lang trung vừa nói vừa nhấc bút ghi phương thuốc.
Phương Trúc nghe thấy muội muội có thể cứu được, trước tiên là vui mừng, sau lại cảm thấy lúng túng.
Cô đỏ mặt xấu hổ quỳ phập xuống đất, dập đầu kêu bịch bịch: “Cầu xin ngài cứu muội muội ta, ta chỉ còn mỗi một người thân này thôi. Chỉ là, chỉ là quê nhà chúng ta gặp nạn, bây giờ không còn tiền, mong ngài thương xót, ngài bảo ta làm gì cũng được!”
“Ơ kìa, ngươi làm gì vậy, mau đứng dậy!” Lang trung bị hành động bất ngờ của Phương Trúc làm giật mình, ném bút đi liền vội vàng cuống cuồng chạy lại đỡ cô dậy, càng nghe lời cô nói lại càng cau chặt mày: “Bệnh của muội muội ngươi phát triển đột ngột, phải dùng chút thuốc tốt mới được, nhất thời cũng phải cần ít nhất ba mươi bốn mươi đồng, ngươi như vậy...”
Lang trung nhìn cô nương tóc tai mặt mũi lem nhem này, không đành lòng nói tiếp. Sau khi Phương Trúc cõng Phương Đào vào phòng, ông nhìn dáng vẻ hai người đại khái liền đoán được là nạn dân đến từ phía nam.
Nhưng ông nghĩ người chạy nạn ít nhất cũng có chút tiền phòng thân trên người, còn định giảm cho người ta mười mấy hai mươi đồng, hoàn toàn không ngờ đến hai nữ oa lại cái gì cũng không có.
Lang trung nhìn qua Phương Trúc, lại nhìn qua người bệnh xếp hàng ở phía sau, nhất thời không biết phải làm sao. Nếu như ở đây chỉ có một người bệnh là Phương Đào, ông còn có thể hảo tâm trực tiếp bốc thuốc.
Nhưng bây giờ có nhiều người nhìn vậy, đến lúc đó truyền ra ngoài, sau này mọi người bắt trước, đều tay không đến tìm ông khám bệnh, ông trị hay là không trị đây?
Ông đúng là y giả, nhưng là cũng phải dựa vào y quán để hỗ trợ gia đình.
Lang trung cau mày thành hình chữ xuyên(川), mím môi không nói lời nào.
“Cô nương, ngươi cầm tinh con gì?”
Chính vào lúc hai người đang giằng co, một đôi tay giữ chặt lấy vai của Phương Trúc, lực mạnh đến nỗi như muốn bóp vỡ xương của cô.
Phương Trúc quay đầu, phát hiện là người phụ nữ vừa gặp lúc vào phòng, nàng ấy thế mà còn chưa rời đi.
Phụ nhân đỏ mắt, gần như điên cuồng hỏi Phương Trúc hết lần này đến lần khác: “Ngươi cầm tinh con gì? Hả?”
Phương Trúc bất thình lình bị gặng hỏi liên tiếp làm cô sững sờ, ngơ ngác trả lời đúng sự thật: “Cầm... cầm tinh con ngựa.”
“Ngựa chó lợn, tốt tốt tốt!” Phụ nhân lại cười điên lên: “Ta có thể cho ngươi tiền để muội muội ngươi khám bệnh, chỉ cần ngươi gả cho con trai ta.”
Phương Trúc còn chưa hiểu rõ tình hình, nhưng lang trung ở bên cạnh đã lại đột nhiên chỉ tay vào phụ nhân tức giận nói: “Ngươi đúng là xằng bậy! Tình trạng đó của Thanh Vân làm sao cưới vợ được?!”
“Ngươi đã không cứu người được thì đừng có nhiều chuyện. Cô nương, ta cũng không giấu ngươi, tiểu tử đó nhà ta đã hôn mê hơn mười ngày, ta để ngươi gả qua, thực ra là muốn xung hỉ cho nó.”
“Muội muội ngươi bây giờ đang bị bệnh, ta có thể trả tiền thuốc thay ngươi. Hơn nữa bây giờ thế đạo loạn lạc, một nữ oa dẫn theo muội muội như ngươi rất là bất tiện, ta có thể cho các ngươi chỗ ở, cũng tuyệt đối sẽ không để các ngươi thiếu ăn thiếu mặc...”
Cha mẹ bị nước lũ dìm chết, muội muội ốm yếu bệnh tật, người dì không biết nơi đâu, nạn dân bị đánh chết... Trong nháy mắt, rất nhiều hình ảnh lướt qua trước mắt Phương Trúc.
Phương Trúc cắn răng, cuối cùng vẫn là quyết định đồng ý yêu cầu của phụ nhân: “Được, ta gả!”
“Ừ ừ ừ, tốt!” Phụ nhân bắt đầu rơi lệ, lần này lại là vì vui mừng.
Bà kéo Phương Trúc đứng dậy, nhanh nhẹn đếm một nắm tiền đưa cho lang trung: “Mau bốc thuốc cho tiểu cô nương đó đi.”
Lang trung nhận lấy tiền, mấp máy môi nhưng vẫn là không nói thêm gì, chỉ lắc đầu thở dài đưa phương thuốc cho dược đồng ở đằng sau, sai hắn đi bốc thuốc.
Dược đồng bốc thuốc xong, Phương Trúc liền mượn bếp và nồi gốm của y quán đun thuốc cho Phương Đào.
Người phụ nữ tự xưng là Trần Tú Lan đó rất ân cần giúp đỡ, lấy nước lau chùi khuôn mặt và cánh tay lem nhem của Phương Đào, bảo Phương Trúc yên tâm nghỉ ngơi.
Cho dù đã uống thuốc, nhưng cơn sốt này cũng không phải một chốc liền thuyên giảm, Phương Trúc bèn ngồi xuống cạnh giường canh trừng không rời nửa bước.
Trần Tú Lan nhìn Phương Trúc đã rửa mặt sạch, càng nhìn càng thích, bà vốn là không quá tin những thứ mê tín đó, nhưng Thanh Vân cứ mãi không tỉnh, những lang trung được mời về lại đều nói là khó, bà còn đi tìm bà đồng trong thôn.
Bà đồng nói, chỉ cần tìm một cô nương tuổi ngựa, chó hoặc lợn thành thân với Thanh Vân, xung cái hỉ, là hắn sẽ khỏi. Trần Tú Lan nghĩ cả đêm nên đi đâu tìm một cô nương bằng lòng gả đến, không ngờ là sáng sớm hôm nay đã gặp được Phương Trúc đang cùng đường.
Đây chắc chắn là duyên trời định.
Trần Tú Lan chắp tay hướng lên trời vái ba lạy.
Đã là xung hỉ, vậy thì càng sớm càng tốt, tất cả đồ cần dùng để thành thân đều phải mua sắm.
Trần Tú Lan vừa nghĩ như vậy liền có chút ngồi không yên, bà nhìn Phương Đào vẫn đang sốt nóng bừng, đoán chừng tỷ muội hai người chốc lát cũng không chạy được liền đứng dậy.
“Tiểu Trúc, ngươi ở đây trông trừng tiểu Đào, ta đi mua chút đồ.”
“Vâng.” Phương Trúc ngây người nhìn muội muội, cũng không ngẩng đầu lên đáp.
Trần Tú Lan mang vẻ mặt vui mừng đi ra ngoài, lôi kéo một bà cụ tóc hoa râm ở cửa, đặt mấy đồng vào lòng bàn tay khô gầy của bà cụ lại thì thầm mấy câu gì đó mới đi khỏi.
Trần Tú Lan đi được một lúc, Phương Trúc không có chuyện gì bèn cùng lang trung tìm hiểu tin tức về “vị hôn phu” chưa từng gặp mặt là Trịnh Thanh Vân.
“Ta thấy ngươi đúng là một chút cũng không sợ.” Lang trung chế giễu một câu, lại lập tức nghĩ đến nếu như không phải bản thân quá ích kỉ, cô nương này cũng sẽ không bị ép đến mức rơi vào tình cảnh như vậy.
Vì thế ngượng ngùng thu lại nụ cười, nói kĩ càng những gì mình biết được cho nàng nghe.
“Nhà bọn họ ở ngay phía bắc thôn Thương Lê xã Hắc Thủy, đến huyện cũng chỉ mất hơn nửa canh giờ, trong nhà chỉ có hai người là hắn và mẹ hắn.”
“Tiểu tử đó là thợ săn, người rất đàng hoàng, trong nhà nhìn qua cũng không tệ. Chỉ tiếc là không lâu trước đó vào rừng săn thú gặp phải đàn sói, không may ngã xuống sườn núi, bị thương rất nặng. Mặc dù dùng thuốc giữ lại được tính mạng, nhưng mãi vẫn chưa tỉnh."
“Mẹ hắn cũng là người cần cù chịu khó, trong nhà thu xếp gọn gàng sạch sẽ, con trai mặc dù hôn mê không tỉnh, nhưng cũng lo liệu chăm sóc rất tốt. Mỗi lần gặp ta cũng đều rất hòa nhã, trông có vẻ không phải là người ngang ngược không nói kí lẽ.”
Lang trung cũng là sau khi Trịnh Thanh Vân bị thương, được mời vào thôn xem bệnh cho hắn mấy lần, vì vậy cũng không được tính là biết nhiều.
Nhưng những tin tức vụn vặt này đã đủ khiến Phương Trúc an tâm một chút, không phải người đại ác gì đó là được.
Thời gian Trần Tú Lan ra ngoài cũng không lâu, không đến nửa giờ đã quay lại y quán, cõng một sọt đầy đồ, còn xách rất nhiều bọc đồ.
Bà vừa vào y quán liền đưa cho Phương Trúc một bọc giấy dầu.
Nóng hôi hổi còn hơi bỏng tay, Phương Trúc mở ra xem, là hai cái màn thầu làm từ kiều mạch to hơn nắm tay.
Phương Trúc hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, cầm màn thầu hơi chần chừ.
“Ăn đi, các ngươi dọc đường bôn ba, sợ là chưa từng được ăn no đúng không? Xem khuôn mặt này đều hốc hác rồi.”
Vừa rồi vẫn luôn lo lắng về tình trạng của Phương Đào còn chưa cảm nhận được, lúc này ngửi thấy chút mùi thơm bụng liền bắt đầu kêu.
Phương Trúc không nghĩ nhiều nữa, cầm màn thầu nóng hổi lên liền cắn một ngụm to, nhét đầy cả miệng.
“Ôi, ăn chậm một chút, đừng để nghẹn.” Trần Tú Lan bỏ đồ xuống đất, vừa ngẩng đầu liền thấy hai má Phương Trúc phình lên, vội vàng khuyên nhủ.
Nhưng Phương Trúc lại không nghe, cô đã đói lâu quá rồi.
Màn thầu to hơn cả nắm tay, Phương Trúc ăn ba miếng liền hết. Nhưng cô ăn xong một cái liền dừng, dùng giấy dầu cẩn thận gói kĩ chiếc còn lại.
Trần Tú Lan vừa nhìn liền biết là cô tính để dành cho Phương Đào, nói: “Tiểu Đào còn chưa tỉnh, ngươi tự mình ăn đi, đợi tỉnh rồi lại mua cho nó.”
Phương Trúc nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu, cất kĩ màn thầu đi. Tiểu Đào cũng đã đói lâu như vậy, nếu như vừa tỉnh lại liền được ăn màn thầu lớn, chắc chắn rất vui.
Trần Tú Lan cũng không khuyên nữa, trong lòng lại thêm hài lòng với Phương Trúc, đây là một cô nương tốt.
Phương Đào uống thuốc xong, lại được Phương Trúc không ngừng lau mồ hôi cho, cuối cùng cũng hạ sốt. Nhưng mà có lẽ là bôn ba nhiều ngày liên tiếp, đã quá mệt nhọc, tiểu cô nương mãi vẫn chưa tỉnh, nhưng hô hấp ổn định, cũng không có gì đáng ngại.
Phương Trúc vẫn luôn lo lắng cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Trần Tú Lan nhớ đến Trịnh Thanh Vân ở nhà, sau khi mời lang trung khám cho Phương Đào lần nữa liền gấp rút dẫn hai tiểu cô nương đi bắt xe bò.
Phương Trúc cõng Phương Đào đi bên cạnh Trần Tú Lan, nhìn nạn dân phân tán hoặc nằm hoặc ngồi bên đường, vẫn cảm thấy có hơi không chân thực.
Cô còn nhìn thấy hai người vừa nhìn liền biết là ma ma nhà đại hộ, đánh giá mấy nạn dân đang quỳ trên đất như đánh giá hàng hóa, mới lấy ra một tờ giấy mỏng như đang ban ân, vẻ mặt toàn là khinh thường nhìn bọn họ ấn dấu tay.
Phương Trúc không khỏi nắm chặt đôi tay trên chân muội muội, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, thở phào một hơi thật dài.
Gả cho Trịnh Thanh Vân có lẽ là lựa chọn không tệ, cũng tốt hơn là cả đời phải đi ăn xin khắp nơi, hoặc là bán mình làm nô tì, sống chết không do mình.
Đang đi thì bọn họ đi ngang qua một tiệm nhang đèn, Phương Trúc liền dừng bước.
“Thẩm, ngươi có thể cho ta mượn chút tiền, mua cho cha mẹ chút hương vàng mã không.”
Vừa rồi lúc ở y quán đợi Phương Đào hạ sốt, Trần Tú Lan đã tìm hiểu gần hết tình hình của hai tỷ muội. Bà nhìn vành mắt hơi đỏ của Phương Trúc, biết là nàng đang nhớ đến cha mẹ không may bị lũ cuốn không còn hài cốt, nhất thời cũng hơi thương xót.
“Đi đi, ta ở ngoài đợi ngươi.” Trần Tú Lan lấy ra một nắm tiền đưa cho Phương Trúc: “Sau này chính là người một nhà, không tính là mượn.”
Mua hương vàng mã xong, mấy người không ở lại nữa, trực tiếp đi tìm xe bò.
Ông cụ đánh xe là người xã Thương Lê, hai đại nương trên xe rõ ràng cũng nhận biết Trần Tú Lan, thấy hai nữ oa lạ đi theo sau lưng nàng, còn đều là dáng vẻ của nạn dân, đều không khỏi có hơi tò mò.
“Tú Lan muội tử, hai người này là?”
Trần Tú Lan đưa ba đồng cho ông cụ đánh xe, vừa chuyển đồ lên xe vừa trả lời: “Hài tử nhà bạn cũ của lão Triệu, trong thôn gặp lũ, đến nhờ cậy chúng ta.”
“Ồ.” Hai vị đại nương bán tin bán nghi gật gật đầu, vậy mà không hỏi gì nữa, nhìn có vẻ cũng không thân thiết với Trần Tú Lan.
Phương Trúc vui vẻ thoải mái, ôm Phương Đào ngồi ở một góc trên xe bò.
Hai bọn họ dọc đường đều không có tắm rửa, mùi trên người chắc chắn không dễ ngửi. Hai đại nương mặc dù không nói gì, nhưng động tác bịt mũi trợn trắng mắt cũng không qua được mắt cô.
Cô có hơi ngại, chỉ có thể ôm muội muội cố gắng rúc lại sát rìa, sợ đυ.ng phải người khác.
Sau đó liền cảm thấy trên chân nhẹ đi, là Trần Tú Lan ôm lấy Phương Đào.
“Ngươi nghỉ ngơi đi, đến thôn còn mất một tiếng nữa, dựa vào ta mà ngủ một lúc.”
Phương Trúc nhìn ánh mắt ấm áp của Trần Tú Lan, đột nhiên khóc lên.
Nửa tháng nay, cô dẫn theo muội muội bôn ba suốt ngày suốt đêm, dọc đường hốt hoảng lo sợ, nhưng trước giờ chưa từng để lộ ra, chỉ vì cô là tỷ tỷ. Nhưng cô chẳng qua cũng chỉ là cô nương đáng thương vừa trải qua biến cố lớn, bây giờ có người nhẹ nhàng bảo cô dựa vào nghỉ ngơi, Phương Trúc mới giống như cuối cùng cũng có dịp để thả lỏng.
Xe bò lắc lư chạy trên đường đất quê, Phương Trúc nhìn cảnh sắc lạ lẫm xung quanh, cuối cùng không nhịn được mệt mỏi, nghiêng đầu vào người Trần Tú Lan, cũng không dám ngủ say, lặng lẽ nhớ kĩ đường vào thôn.
(Hết chương)