Chương 1: Chạy nạn

Trời tháng sáu đã rất nóng, ánh mặt trời chói chang khiến người ta không mắt mở nổi. Nhưng đối với nạn dân vừa trải qua lũ lụt mà nói đã đáng được coi là thời tiết đẹp.

Khoảng hơn hai mươi ngày trước, Giang Nam đột nhiên nổi lũ, mưa to liên tiếp mấy ngày liền, nước lũ cuồn cuộn, nhiều nơi đều gặp nạn.

Thôn Tiểu Hồ ở chỗ Phương Trúc cũng không may tránh khỏi, nước lũ cuốn theo cát bùn trôi xuống phá hủy hoa màu và nhà ở, cũng cuốn trôi cha mẹ của cô đi.

Nhưng Phương Trúc căn bản không có thời gian đau buồn cho phụ mẫu đã qua đời.

Mưa to vẫn kéo dài không ngừng, nước ngày càng dâng cao, đá trên núi đổ xuống, cứu trợ của quan phủ lại chậm trễ không đến.

Cô chỉ có thể cắn răng dẫn theo muội muội mới tám tuổi là Phương Đào thi theo đội ngũ nạn dân, làm theo lời nương nói, lên đường về phía bắc đến nhờ cậy dì đã đi xa cùng thương gia nhiều năm trước.

Mới bắt đầu vẫn còn thái bình, những nạn dân còn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Thời gian về lâu sau đó, khẩu phần lương thực khó khăn kiếm được ngày càng ít, đội ngũ chạy nạn liền không yên ổn nữa.

Thỉnh thoảng xảy ra trộm cắp, cướp giật, mỗi ngày đều có người vì miếng ăn mà tranh nhau đến đầu rơi máu chảy.

Hai tỷ muội Phương Trúc ít người yếu thế, là đối tượng tốt nhất để hạ thủ, mới bắt đầu đã có người nhắm đến. Hai bé gái bọn họ đương nhiên không giành lại được với một đám nam nhân, chỉ có thể trơ mắt nhìn những người hung ác ôm chiến lợi phẩm nghênh ngang rời đi.

Không có tiền và lương thực, hai người chỉ có thể đào rau dại rễ cỏ ven đường gắng gượng đỡ đói.

Cứ ăn bữa nay lo bữa mai như vậy, dọc đường chịu trăm nghìn cay đắng, chạng vạng hôm nay, bọn họ cuối cùng cũng đến Vĩnh An huyện phủ Bạch Nhai.

Cổng thành có rất nhiều bóng dáng quan sai, Phương Trúc vốn còn lo lại sẽ bị nhốt ngoài cổng giống như những huyện thành đã từng đi qua. Không ngờ sau khi kiểm tra kĩ càng, những nạn dân bọn họ đều thuận lợi vào thành.

Càng khiến người kinh ngạc hơn là, trong thành dựng rất nhiều lán gỗ đơn sơ, trên mặt đất phủ rơm rạ, trên đất trống dựng nồi lớn.

“Mỗi người một bát, không được chen lấn, mọi người ai cũng có phần.”

“Ăn xong nhớ trả lại bát!”

Trong tiếng quát tháo của quan sai, những nạn dân mới vào thành như tổ ong vỡ chen nhau đến trước nồi lớn, xô đẩy nhau la hét ầm ĩ.

“Cho ta một bát, ta đã rất nhiều ngày chưa được ăn no rồi.”

“Các quan gia tốt bụng cho thêm chút đi!”

“Xếp hàng hẳn hỏi cho ta! Không được tranh giành, không được ồn ào!”

Roi trong tay quan sai phất lên vù vù trong không khí, các nạn dân mới thành thật xếp hàng hẳn hoi, từng người thò đầu ngó nhìn vào trong nồi, sợ lúc đến lượt mình thì hết.

Phương Trúc cũng kéo Phương Đào chạy chậm qua xếp hàng, sau lưng đằng trước đều là nam tử cao gầy, nhưng vì bên cạnh đội ngũ có đến mấy quan sai tay cầm roi dài đi lại tuần tra, hai tỷ muội cũng không hề cảm thấy sợ hãi.

Mọi người đều an phận không gây ồn ào, đội ngũ thuận lợi di chuyển rất nhanh, không lâu sau đã đến lượt Phương Trúc bọn họ.

Cháo trong nồi sắt lớn đã không còn nhiều, đại nương cầm thìa sắt khuấy đều mấy cái ở trong nồi, động tác nhanh nhẹn múc ra một thìa đổ vào bát gốm thô liền đưa cho Phương Đào, lại lặp lại động tác đổ một bát cho Phương Trúc.

Nói là cháo, thực ra chẳng có mấy hạt gạo. Nhưng Phương Trúc bọn họ đã cả ngày không ăn gì, trong bụng sớm đã rỗng tuếch, vừa rời đội ngũ hai người liền vội vàng đưa bát lên miệng.

Nuốt ực một ngụm to xuống bụng, hai tỷ muội lại gần như cùng lúc dừng lại động tác ăn cháo.

“Tiểu Đào, ta không ăn nổi nữa...”

“Tỷ, muội ăn no rồi...”

Hai người nhìn nhau, cuối cùng nhìn xuống hai cái bát gốm thô đang chạm vào nhau.

Phương Trúc nói: “Được rồi, muội tự mình ăn đi, hôm nay chúng ta nghỉ một đêm ở đây trước, ngày mai lại lên đường.”

“Vậy tỷ cũng ăn đi.”

“Được.”

Hai tỷ muội ba ngụm liền hớp hết cháo loãng, cả lá rau dính ở miệng bát cũng không bỏ qua, bát gốm thô sạch sẽ cứ như vừa rửa qua.

Bọn họ mặc dù muốn ăn thêm bát nữa, nhưng ngó qua mấy quan sai hung thần ác sát đó, vẫn là bỏ đi. Thành thật để bát rỗng vào sọt tre liền tìm một góc không người trong lán ngồi xuống.

Chỉ một bát cháo loãng như nước căn bản không đủ nhét bụng, ngược lại càng thấy đói.

Lúc này liền có người lấy ra đồ bếp nhà mình, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, cũng có người lấy tiền chạy đi mua bánh nướng màn thầu, trong chốc lát trong lán toàn là mùi khói.

Nhưng cũng có người chỉ có thể nuốt nước miếng giống Phương Trúc bọn họ.

“Con chó đẻ này! Dám cướp đồ của con trai tao! Xem tao không đánh chết mày!”

Một tiếng kêu dữ dội vang lên khắp lều, lại là một nam nhân thân hình nhỏ gầy ngắm chuẩn thời cơ, cướp màn thầu của một nam oa.

Phụ thân, huynh đệ của nam oa cùng nhau xông lên đánh đấm nam nhân nhỏ gầy. Nam nhân nhỏ gầy bị đánh đến run cầm cập, miệng vẫn không ngừng nhai. Máu tươi lẫn bùn dính đầy khuôn mặt gầy nhom của hắn, rõ ràng là đang chịu đánh, nhưng khóe miệng hắn lại nở một nụ cười kì lạ.

Nam hài ở trong lòng mẫu thân khóc to, phụ thân và huynh đệ của hắn tức giận mắng chửi không ngừng. Người xung quanh hoặc trơ mắt đứng nhìn, hoặc cảnh giác nhanh chóng ăn thức ăn, lại không có lấy một người đứng ra can ngăn.

“Làm gì đấy? Làm gì đấy! Muốn tạo phản phải không? Đều cút về ở yên cho ông!”

Quan sai nghe thấy động tĩnh liền vυ"t roi đến, trận hỗn loạn này mới kết thúc.

Phụ thân của nam hài nhổ một bãi nước bọt xuống đất, không cam tâm dẫn hai thằng con trai quay lại đống rơm ngồi.

Nhưng nam nhân nhỏ gầy ngã trên mặt đất lại không dậy nữa, bị hai nha dịch khiêng đi, không biết ném ở bãi tha ma nào đó.

Phương Trúc ôm chặt muội muội, trong nháy mắt đã gặp phải nhiều chuyện như vậy.

Trên đường chạy nạn, so với việc chịu đói, bị thương bị bệnh mới là đáng sợ nhất.

Cô còn phải bảo vệ muội muội, không thể mạo hiểm như vậy.

“Tỷ, hắn ta chết rồi à?” Phương Đào dựa vào lòng tỷ tỷ, ngẩng đầu nhỏ hỏi.

“Ừ.”

“Chúng ta sẽ chết sao?”

“Không đâu, mẫu thân nói dì ở ngay phủ Bạch Nhai. Đợi bên đó phát cháo xong, chúng ta liền đi hỏi quan sai đại nhân thử xem. Tối nay ở đây nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai trời vừa sáng liền tiếp tục lên đường.”

“Thật không? Tốt quá!” Phương Đào hoan hô nhảy cẫng lên, khuôn mặt lem nhem bẩn thỉu đều là ý cười.

Phương Trúc cũng hơi câu khóe miệng, cuối cùng cũng cách điểm đến ngày càng gần.

“Xã Bạch Thạch? Vĩnh An huyện chúng ta không có nơi này.”

Lời quan sai cứ như một tia sét giáng xuống trong ngày nắng rơi xuống đầu hai tỷ muội đang tràn đầy hi vọng, làm tắt đi nụ cười trên mặt hai người.

“Sao lại vậy? Có phải nhớ nhầm hay không? Ngài nghĩ kĩ lại thử xem.” Phương Trúc thiết tha nhìn quan sai trước mặt, hi vọng hắn có thể đổi lời.

“Đâu nhớ nhầm được, ta đã làm ở huyện nha mười mấy năm rồi, trước giờ chưa từng nghe qua Vĩnh An huyện còn có xã Bạch Thạch.”

“Sẽ không, sẽ không đâu, rõ ràng mẫu thân đã nói chính là xã Bạch Thạch.”

Phương Trúc lắc đầu lẩm bẩm.

“Này! Nữ oa ngươi còn không tin ta, ta lừa ngươi làm gì? Không tin ngươi hỏi bọn họ, xem thử có nơi này không.” Quan sai râu quai nón lạnh mặt chỉ đồng bọn ở bên cạnh hắn: “Lão nhị, ngươi nói xem Vĩnh An huyện có xã Bạch Thạch không?”

“Cô nương, chỗ chúng ta thật sự không có xã Bạch Thạch. Vĩnh An huyện là huyện thành nhỏ, trực thuộc không đến mười xã, có xã Hắc Thủy, Hoàng Bạch, chỉ là không có xã Bạch Thạch mà ngươi nói.”

“Xem đi, ta đã nói rồi, ngươi còn không tin ta.” Râu quai nón trừng mắt nhìn Phương Trúc, lúc nhìn cô lần nữa lại thấy hơi thương hại: “Ta thấy à, hoặc là ngươi nhớ nhầm chỗ, hoặc là thân thích đó của ngươi nói dối.”

Ánh sáng trong mắt dần ảm đạm, một vài kí ức mơ hồ lại từ từ hiện lên.

Lúc Phương Trúc còn rất nhỏ có gặp qua người dì đó, còn có dượng và biểu muội. Người một nhà đó vừa nhìn đã biết là người không phải xuống đất kiếm ăn, toàn bộ đều mặc quần áo lụa, đeo trang sức bạc, chỉ là dường như không hề đối xử thân thiết với cha mẹ.

Cho nên là sợ thân thích nghèo bọn họ tìm đến cửa, nói bừa một địa danh không có thật à?

Mẫu thân vẫn luôn rất nhớ muội muội gả xa đến nơi đất khách quê người, Phương Trúc tin chắc nương sẽ không nhớ nhầm chỗ, cô rất nhanh đã hiểu rõ ngọn nguồn trong đó.

Nhưng cô vẫn cố chấp kéo muội muội hỏi rất nhiều người, hễ là người biết tình hình xung quanh, đều không có một ai từng nghe qua xã Bạch Thạch.

Phương TRúc cuối cùng cũng chết tâm.

“Tỷ, chúng ta không có nơi nào để đi rồi không phải không?” Phương Đào hơi nghẹn ngào, nhưng vẫn cố nhịn không khóc.

“Đừng sợ, sẽ có cách thôi, ta sẽ nghĩ cách.” Phương Trúc nắm chặt tay muội muội, giọng hơi lạc lõng.

“Chỉ cần ở cùng tỷ tỷ, ta liền không sợ, cùng lắm chúng ta đi xin cơm, sẽ không chết đói.”

“Được, vậy thì cùng nhau đi xin cơm.” Phương nghe lời nói trẻ con của muội muội, gượng cười.

Sắc trời ngày càng tối, các đại nương phát cháo thu dọn nồi niêu xoong chảo, liên tục rời đi. Các quan sai đi một vòng trong lán, căn dặn đám nạn dân mấy câu rồi cũng khoác vai bá cổ đi xa.

Đám nạn dân đã đi cả một ngày, sớm đã mệt không chịu nổi, tìm bừa một chỗ trống trong lán liền nằm xuống ngủ, không lâu sau liền ngáy như sấm.

Hai tỷ muội cũng tạm thời gác chuyện của dì ra sau đầu, nhắm mắt bắt đầu ngủ bù.

Mới bắt đầu nóng đến cả người đổ mồ hôi, nửa đêm về sau nổi gió mới dễ ngủ hơn nhiều.

Lúc Phương Trúc tỉnh dậy, muội muội Phương Đào nằm quay lưng về phía cô vẫn còn đang ngủ.

“Cha mẹ, con rất nhớ mọi người...”

Trong tiếng mê sảng yếu ớt đều ngập tràn lưu luyến.

Phương Trúc đưa tay sợ má Phương Đào như ngày thường, cảm giác nóng bừng liền khiến cô hoảng loạn.

Phương Trúc vội vàng ôm muội muội quay lại, quả nhiên thấy mặt nàng đỏ bừng khác thường, hai bên thái dương toát đầy giọt mồ hôi nhỏ.

“Tiểu Đào, tỉnh lại! Mau tỉnh lại!”

Mặc cho Phương Trúc lay gọi thế nào, từ đầu đến cuối Phương Đào vẫn không hề mở mắt, chỉ không ngừng mê sảng, một lúc thì gọi cha mẹ, một lúc thì gọi tỷ tỷ.

Phương Trúc bất lực nhìn quanh, khẩn cầu có người có thể giúp cô, nhưng không có một ai để ý đến, thậm chí còn có người mắng chửi trách cô quấy rầy giấc ngủ ngon của mình.

Phương Trúc chỉ có thể tự mình cõng Phương Đào đi tìm y quán, cô chỉ còn muội muội thôi, nhất định không được để muội ấy xảy ra chuyện.

“Tiểu Đào không sợ, tỷ tỷ dẫn muội đi tìm đại phu, tất cả đều sẽ tốt lên thôi.”

May mà lúc này trời đã sáng rõ, trên đường có người dậy sớm tụ tập bày hàng linh tinh, Phương Trúc gặp người liền hỏi y quán ở đâu, cũng không mất quá nhiều thời gian.

(Hết chương)