Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hằng Ngày Làm Ruộng Của Thiên Sư

Chương 7: Lần đầu gặp gỡ

« Chương TrướcChương Tiếp »


Nhìn thấy đã không còn đường lui, Thẩm Tứ bình tĩnh nhìn thoáng qua Kim Tử cùng Linh Tử, quay đầu đối với đồ tể khàn giọng nói: "Ta có làm quỷ cũng sẽ khiến ngươi không được chết tử tế!"

Sau đó một dao chém vào cổ chính mình, máu tươi tuôn như suối, ngã xuống trên mặt đất.

Người môi giới gặp phải chuyện kinh khủng như vậy, tiền đưa đi cũng không thèm lấy lại, đẩy đám người ra co giò bỏ chạy.

Đồ tể còn đứng tại chỗ, Kim Tử cùng Linh Tử đã sớm nhào vào thi thể tràn đầy máu tươi của Thẩm Tứ khóc thở hổn hển, trong miệng vẫn luôn nói với đám người khóc kêu muốn tìm lang trung.

Chỉ là những người ở đây đa phần chỉ là đến xem náo nhiệt, có vài người trong lòng cũng thấy thương cảm, nhưng nghĩ đến lí chính, lại đánh trống lãng xem như không nghe thấy.

Chỉ có Đào đại thẩm vội vàng chạy vào trong thôn tìm Lý lang trung đến xem.

Thời điểm Lý lang trung đến nơi, nhìn thấy trên người Thẩm Tứ chảy nhiều máu như vậy, căn bản là không thể sống nổi, chỉ hướng Kim Tử nói cha nhỏ ngươi đã không còn thở nữa.

Kim Tử nghe Lý lang trung nói xong sắc mặt lập tức trắng bệch, nó chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử bảy tám tuổi, vậy mà không đến nửa năm cha và cha nhỏ đều không còn nữa.

Hai ngày trước bị đá một cước vào ngực vẫn chưa được chữa trị, hiện tại còn gặp phải kí©h thí©ɧ như vậy đúng là thở ra thì nhiều mà không khí hít vào lại vô cùng ít.

Lý lang trung bảo mỏi người nhanh chóng mang hài tử vào nhà trị thương, đồ tể lại nhiều lần ngăn cản, nhưng tình trạng hiện giờ của hài tử là không thể chậm trể được, chỉ có thể mang người đến nhà Đào đại thẩm chữa trị.

Những chuyện phía sau Cố Linh Trạch cũng đã nghĩ tới, nhưng vẫn có điểm nghi hoặc mà Cố Linh Trạch nghĩ mãi không ra, cho nên hiện tại chính là muốn đến mộ Thẩm Tứ ở sau núi xem thử.

Hướng trên núi đi một lúc, phía sau lưng truyền đến âm thanh bước đi cực nhẹ, chỉ nghe liền biết bước chân này xuất phát từ người học võ.

Nếu không phải chính mình tu tâm pháp, lỗ tai nhanh nhạy, mắt có thể trông về phía xa. Chỉ sợ người này nếu không đi đến trước mặt mình, hắn căn bản là không hề hay biết.

Vì thế Cố Linh Trạch xoay người nhìn thử, chỉ nhìn thấy một nam tử trên dưới hai mươi tuổi, bên trong mặc một thân vải đen, bên ngoài khoác một trường bào lông thú ngắn tay, chân mang một đôi giày lông màu nâu.

Trên tay cầm đao bổ củi, trên lưng là cung tiễn cùng bao đựng tên, mái tóc đen nhánh cột cao, dáng người thon dài cường tráng, dáng dấp mày kiếm mắt sáng, thập phần oai hùng.

Chỉ là có một vết sẹo dài từ giữa đuôi lông mày kéo đến tận gò má bên trái.

Nhưng Cố Linh Trạch cũng không cảm thấy như vậy có cái gì là không tốt, ngay cả ma quỷ đủ loại hình dáng hắn cũng đều đã thấy qua, chỉ là một hán tử mang sẹo chẳng lẽ còn có thể khiến hắn sợ hãi?

Nam tử thấy hắn quay đầu nhìn lại, lập tức dừng lại bước chân, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá lập tức liền mặt vô biểu tình, nghiêng mặt sang hướng khác.

Cố Linh Trạch nhướng mày, người này là đang sợ mình sẽ hù doạ đến hắn?

Nam tử thấy hắn dừng bước chăm chú nhìn mình, liền quay người cực nhanh đi theo hướng khác, rất nhanh liền chui vào rừng cây biến mất không thấy đâu nữa.

Cố Linh Trạch hồi tưởng một chút ký ức trước đây, hình như cũng không có sự xuất hiện của người này, bất quá chuyện này cũng không có gì cần lo lắng, người nếu có duyên thì sẽ gặp lại.

Cố Linh Trạch hướng trên núi tiếp tục đi một hồi, thấy được mộ Thẩm Tứ.

Nói là mộ, kỳ thực chỉ là một cái nấm mồ mà thôi, mặt trên cắm một cái mộc bài, vẫn là do Lý lang trung viết Thẩm Tứ chi mộ bốn chữ cái to.

Cố Linh Trạch đi tới phía trước vẫn luôn nghi hoặc, theo lý mà nói, Thẩm Tứ chính là bị dồn vào đường cùng, không cam lòng ôm hận mà tự sát.

Loại tình huống này sau khi chết nhất định sẽ biến thành oán quỷ, tại sao nhà đồ tể đến bây giờ vẫn có thể bình yên vô sự, một chút dị thường cũng không có?

Đồ tể kia hiện tại ăn ngon uống tốt, Thẩm Tứ chết không tới một tháng liền đem về một cái tức phụ mới, cuộc sống mỗi ngày vẫn là cực kỳ thoải mái.

Chẳng lẽ là đã đi đầu thai? Không có khả năng, coi như Thẩm Tứ có thể không quan tâm đến thù hận chăng nữa, nhưng còn hai hài tử làm sao có thể bỏ mặc không quan tâm sống chết của chúng?

Đứng trước mộ Thẩm Tứ lập tức Cố Linh Trạch hiểu ra, mộ này đã bị người động tay chân.

Thẩm Tứ hạ táng trôi qua đã ba tháng, đáng lý chỗ đất mộ phải cùng màu với những khối đất xung quanh.

Nhưng hiện tại màu sắc đất trên mộ rõ ràng đậm hơn nhiều, khẳng định đã có người động qua.

Cố Linh Trạch dùng tay đào đống đất đậm màu lên, phát hiện bên dưới có chôn một cây đao, nhìn thấy trên đao có huyết khí lưu chuyện, liền minh bạch chuyện gì đã xảy ra.

Từ bí cảnh lấy ra lá bùa chu sa, vẽ ra một đạo phong nhận phù, bao vây thanh đao lại, sau đó ném trở về bí cảnh.

Tiếp theo lại vẽ một đạo Tụ Linh Phù đặt ở chỗ cũ, dự định quay lại đây, là có thể nhìn thấy Thẩm Tứ.

Đao này rõ ràng là của đồ tể, trên đao dính không ít máu động vật nhưng không có máu người.

Bất quá chỉ như vậy cũng không đủ để áp chế hồn phách Thẩm Tứ, có người dùng trận pháp đem khí huyết trên đao hoá thành bảy thành, khiến sát khí trên đao ngưng tụ thành thực thể.

Thẩm Tứ dù cho là oán quỷ, cũng chỉ là một tân quỷ sao có thể chống lại cỗ sát khí cường đại như vậy, liền bị nó áp chế gắt gao.

Giải quyết xong chuyện này, Cố Linh Trạch xuống núi chuẩn bị đến nhà Đào đại thẩm đón hai đứa nhỏ.

Mới vừa tiến vào trước cửa liền thấy hai cái tiểu gia hỏa nhào tới, hắn một tay ôm một đứa, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: "Các ngươi đã ăn sáng rồi hay chưa?"

"Còn chưa có ăn, đại thẩm nói phải đợi ngươi đến đây thì mới ăn." Lời này là Linh Tử nói, Đào đại thẩm chải cho nàng hai búi tóc, nhìn thập phần đáng yêu năng động.

Cố Linh Trạch ở khuôn mặt nhỏ của nàng hôn lên, nói: "Linh Tử nhà chúng ta thực là đáng yêu." Vừa dứt lời, Đào đại thẩm liền từ phòng bếp ra tới.

Đào đại thẩm lau tay lên tạp dề, nhìn hắn cười nói: "Còn đứng ở cửa làm gì, mau tiến vào ăn cơm." Nói xong lại xoay người trở về phòng bếp.

Cố Linh Trạch mỗi tay nắm một đứa nhỏ, đi đến nhà chính, nhìn thấy hai cha con Từ gia cau mày ngồi trên bàn cơm, Cố Linh Trạch cảm thấy khó hiểu, này là đã xảy ra chuyện gì a? Vì sao mới sáng sớm lại bày ra vẻ mặt này?

Vì thế mở miệng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Mới sáng sáng đã mặt ủ mày chau, có chuyện gì thì nói gia cả nhà cùng nhau giải quyết."

Từ đại thúc muốn nói lại thôi nhìn thoáng qua Cố Linh Trạch, lại nhìn qua nhi tử của mình, thở dài một hơi, nhưng một câu cũng chưa nói. Cố Linh Trạch nhìn thấy bầu không khí này, liền biết là Từ đại thúc có việc, nhưng Từ Minh Ngạn lại ngăn cản không cho nói.

"Chuyện gì mà lại khó mở miệng như vậy? Các ngươi đây là đang xem ta là người ngoài?" Cố Linh Trạch cố ý nói như vậy.

Từ Minh Ngạn nghe hắn nói như vậy, chỉ đành phải mở miệng nói: "Cha ta muốn ngươi đi huyện thành làm một việc quan trọng giúp đông gia."

Từ đại thúc làm công việc thu mua lương thực cho một tửu lâu ở huyện thành, chủ nhân họ Khâu.

Vốn dĩ loài công việc thu mua vừa đơn giản vừa thoải mái này là nên an bài cho thân thích của chính mình làm, nhưng bởi vì Từ đại thúc làm người thành thật lại tỉ mỉ cẩn thận, chủ nhân cũng chưa từng có ý định sẽ thay người.

Từ Minh Ngạn bệnh mấy năm nay, Từ đại thúc cũng không ít lần ứng trước tiền công.

Chủ nhân không chỉ không có so đo, còn thường xuyên cho thịt cùng thức ăn mang về nhà, công việc làm xong lập tức cho Từ đại thúc về nhà, những việc như vậy lâu ngày cũng coi như là người có ân với một nhà bọn họ.

Hiện tại chủ nhân tửu lầu xảy ra chuyện, lúc trước Từ đại thúc cũng không biết Cố Linh Trạch có bản lĩnh lớn như vậy, cũng không biết người nào có khả năng nên vẫn luôn không giúp được chuyện của đông gia.

Hiện tại đã biết, nghĩ muốn nhờ Cố Linh Trạch giúp đỡ, nhưng nhi tử lại nói, nhà bọn họ nợ Cố Linh Trạch nhiều như vậy còn chưa thể báo đáp, sao còn có thể tăng thêm phiền toái cho hắn.

Lại nói Cố Linh Trạch có nguyện ý để cho người khác biết bản lĩnh của mình hay không cũng là vấn đề khác.

Cố Linh Trạch nghe xong nguyên nhân gây ra mọi việc, khẳng định những việc đã xảy ra với tửu lâu chắc chắn là không tầm thường, nếu không Từ đại thúc cũng sẽ không nghĩ đến hắn.

Bình thường xảy ra chuyện khó giải quyết chỉ cần tìm nha môn là được.

..........

Hết chương 7.
« Chương TrướcChương Tiếp »