Chương 5: Người nào hại ta?



Nghe hắn hỏi xong lời này Từ Minh Ngạn mới cảm giác được cơ thể mình so với trước đây khác rất nhiều.

Ngày xưa thường xuyên cảm thấy đau đầu ho khan, bây giờ vậy mà một chút cũng đều không có, chỉ là vẫn còn cảm giác cơ thể có chút mềm yếu, vô lực.

Thân thể của mình......? Từ Minh Ngạn mơ hồ nhớ lại những chuyện xảy ra lúc mình hộc máu hôn mê, rõ ràng đã nghiêm trọng như vậy, như thế nào một chỉ ngủ một giấc tỉnh lại ốm đau đều không còn? Từ Minh Ngạn có chút hoảng sợ.

Dù sao bệnh tình mấy năm qua cũng đã đem chút hi vọng cuối cùng của chính mình dập tắt, nên nhất thời vẫn không dám tin tưởng.

Đào đại thẩm nhìn thấy nhi tử của mình đã tỉnh lại, sớm định đi vào, chỉ là Cố Linh Trạch còn chưa có lên tiếng, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. "

"Vào đi, đã tốt rồi." Cố Linh Trạch phất phất tay nói.

Đào đại thẩm ba bước thành hai, đi thẳng đến trước giường, nắm chặt tay nhi tử, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nghẹn ngào nói không ra lời.

"Nương, đừng khóc, ta hiện nay cảm thấy tốt hơn nhiều, là sự thật!" Từ Minh Ngạn khuyên giải an ủi nói.

Hắn chính là nói sự thật, trước kia cơ thể luôn trong trạng thái ngột ngạt, khó thở. Hiện tại một chút cũng không cảm thấy khó chịu nữa.

Lý lang trung xem sắc mặt hắn, tuy vẫn còn hơi tái nhợt một chút, nhưng cũng không giống trước đây mặt đều là xám như tro tàn.

Lý lang trung liền biết Từ Minh Ngạn cũng không phải đang nói quá.

Đào đại thẩm nghe thấy lời nói của nhi tử, lúc này nét mặt mới có thể hoà hoãn một chút, không dám tin tưởng hỏi: "Minh Ngạn, bệnh của ngươi thật sự khá hơn nhiều sao?" Từ Minh Ngạn cười gật gật đầu.

Đào đại thẩm lúc này chỉ mới tin tám phần, nàng sợ khí sắc nhi tử tốt chỉ là nhớ ánh sáng phản chiếu.

"Từ đại ca cũng không có sinh bệnh, hắn là bị người khác dùng chú thuật hãm hại" lời Cố Linh Trạch giống như một tiếng sét đánh thẳng vào lỗ tai bọn họ, những người nghe thấy lập tức chấn động.

Đào đại thẩm lập tức đứng ngồi không yên, đang định mở miệng, Từ Minh Ngạn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay mẫu thân, ý bảo nàng tạm thời đừng nóng nảy.

Truyện chỉ đăng duy nhất tại truyenhdt.com

Từ Minh Ngạn biết trên người Cố Linh Trạch nhất định có bí mật, chỉ sau một đêm liền không còn là một ngốc tử, còn cứu mạng hắn.

Nhưng là Từ Minh Ngạn hiểu được tri ân báo đáp, nếu đối phương đã không muốn nói, chính mình cũng sẽ không đi tìm tòi nghiên cứu.

Lý lang trung lại nhịn không được hỏi: "Cẩu Tử, ngươi lời này là có ý tứ gì?"

Cố Linh Trạch vừa nghe đến cái tên này lập tức cả người không thoải mái, đối với ba người nói: "Ta bị thương ở đầu, ngủ một giấc tỉnh lại liền thấy đầu óc thanh tỉnh, không còn là một ngốc tử nữa, liền nhớ ra nguyên lai tên của ta là Cố Linh Trạch."

Trong thôn vẫn luôn có lời đồn đãi, Cẩu Tử là con trai vợ lẽ của một đại gia tộc trong kinh thành.

Như một thiếu gia kinh thành thì như thế nào? Chẳng phải cũng chỉ là một ngốc tử thôi sao.

Nương hắn cũng không quản, nếu không làm sao người trong thôn đến tên họ của Cố Linh Trạch cũng không biết, chỉ gọi bừa Cẩu Tử.

Cố Linh Trạch lại chỉ chỉ Kim Tử cùng Linh Tử, nói: "Ta cũng sửa lại tên cho Kim Tử cùng Linh Tử, từ nay ba người chúng ta là người một nhà chân chính, Kim Tử kêu Cố Triều Vũ, Linh Tử kêu Cố Xuân Lâm."

Từ Minh Ngạn nghe tên mà Cố Linh Trạch đặt xong khẳng định trước kia hắn từng đọc sách, chỉ là không biết vì sao lại biến thành ngốc tử.

"Kim Tử cùng Linh Tử còn nhỏ, nhũ danh của hai đứa nó cũng không có nghĩa gì khác, tiếp tục gọi như vậy cũng rất thân thiết, nhưng tên của ta thì...... Thôi, chỉ hy vọng mọi người về sau gọi ta Linh Trạch, phiền toái đại nương cùng lang trung tiên sinh cũng báo với người trong thôn một tiếng." Cố Linh Trạch nhờ vả nói.

Nếu lại có người gọi hắn Cẩu Tử, hắn nhất định sẽ nhịn không được ngứa tay.

"Yên tâm đi, đại nương nhất định giúp ngươi truyền lời tới mọi người!"

Cẩu Tử, không, hiện tại phải gọi là Cố Linh Trạch, cứu một mạng nhi tử nàng, cùng là đã cứu mạng cả một nhà nàng.

Đừng nói chỉ một việc nhỏ không đáng kể này, chính là nếu hắn muốn nàng lập bài vị ngày ngày thấp nhang cung phụng hắn, nàng đều vui vẻ sẳn lòng.

Cố Linh Trạch cười cười tỏ vẻ vô cùng vừa lòng, hắn cười như vậy, ba người Từ Minh Ngạn mới chắc chắn hắn thật sự đã thay đổi rất lớn.

Trước kia thời điểm hắn ngu dại cả ngày đầu bù tóc rối, ánh mắt dại ra, có lẽ là sợ bị đánh chửi, cả ngày cúi đầu, không nói câu nào.

Tuy rằng hiện tại vẫn ăn mặc rách nát, nhưng tư thế thẳng tắp, mắt sáng có thần, môi hồng răng trắng, toàn thân đều phát ra khí chất tao nhã.

Từ đại thúc đẩy cửa vào nhà liền thấy ba người họ nhìn Cố Linh Trạch sững sờ, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thấy Lý lang trung cũng có mặt, nghĩ rằng bệnh tình nhi tử có lẽ trở nặng, vội vàng mở miệng nói: "Đây là làm sao vậy, có phải hay không bệnh của Minh Ngạn lại nghiêm trọng, vừa vặn ta mang theo dược trở về." Nói xong liền đem theo bọc thuốc trong tay đi đến hướng bếp.

Đào đại thẩm vội vàng ngăn lại Từ đại thúc, thao thao bất tuyệt đem mọi việc kể lại một lần.

Từ đại thúc sau khi nghe xong, nhanh chóng đi đến trước giường Từ Minh Ngạn, nhìn thấy sắc mặt nhi tử vô cùng tốt, hốc mắt bỗng đỏ lên.

Từ Minh Ngạn nhìn thấy thần sắc cha hắn như vậy, cũng cảm thấy vô cùng bi thương.

Mấy năm nay cha nương cũng đã phải dãi nắng dầm sương, cực khổ vì bệnh tình của hắn, chính hắn vẫn luôn cảm thấy bất an trong lòng, cha nương chỉ có một đứa con trai là hắn, nếu hắn chết đi sợ là họ sẽ vì chuyện này mà thương tâm, hối hận cả đời.

Từ đại thúc xem xong tình huống của nhi tử, sau đó đi đến trước mặt Cố Linh Trạch, khuỵ gối muốn quỳ.

Minh Ngạn hôm nay thiếu chút nữa liền mất mạng, nếu không phải nhờ có Cố Linh Trạch, chỉ sợ mình muốn gặp mặt nhi tử lần cuối cũng không được.

Cố Linh Trạch gấp rút nắm chặt tay Từ đại thúc, không để cho ông quỳ xuống, vội la lên: "Đại thúc, ngươi làm gì vậy, đại nương ngày thường giúp đỡ ba huynh muội ta không ít, hiện giờ ta chỉ là trong khả năng của mình giúp đỡ một chút, những việc này cũng không đáng để nhận đại lễ."

Từ đại thúc cũng chỉ có thể từ bỏ, đem phần ân tình này ghi tạc sâu trong lòng.

Đào đại thẩm lau nước mắt, nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ, rất đáng để ăn mừng, lăn lộn một buổi trưa, các ngươi cũng đã đói bụng rồi đi, đại nương này liền xuống bếp làm thức ăn ngon đãi các ngươi!"

Kim Tử muốn đi theo Đào đại thẩm xuống bếp phụ nhóm lửa, bà liền cho nó một chén đường sơn tra, bảo nó chia nhau ăn với Linh Tử.

Từ đại thúc cũng đến nhà thợ săn trong thôn mua hai con gà rừng, không phải là không nỡ mua thịt heo, mà là nếu muốn mua thịt heo thì phải đến nhà của tên đồ tể kia, Từ đại thúc chắc chắn sẽ không đến nhà hắn.

Chỉ có thể đợi ngày mai lên thị trấn sẽ lại mua thịt heo về.

Lý lang trung cũng phải trở về nhà mình trước, bởi vì tình huống gấp rút, để tìm dược cho Đào đại thẩm mà lật tung cả y quán của ông, hiện tại phải trở về sắp xếp dọn dẹp một chút, sau đó sẽ trở lại đây dùng bữa.

Trong phòng chỉ còn lại có Từ Minh Ngạn cùng Cố Linh Trạch.

Từ Minh Ngạn nghĩ nghĩ, cau mày mở miệng nói: "Linh Trạch, ta rốt cuộc là gặp phải chuyện gì? Nghe mấy lời lúc nãy ngươi nói, chẳng lẽ ta thật sự là bị người khác hãm hại?"

Cố Linh Trạch gật gật đầu, ý bảo hắn chờ một lát, sau đó thả người nhảy lên trên xà nhà, lúc trở lại trên tay đã có thêm mấy bọc giấy hình tam giác màu vàng.

"Đây cũng là đồ vật dùng để hại ngươi, có người cố ý đặt những thứ này lên trên xà nhà, ngươi mỗi ngày đều sẽ bị cỗ âm sát này ăn mòn, lang trung dù có bắt mạch thì cũng chỉ nghĩ ngươi là đang bị phong hàn mà thôi."

Từ Minh Ngạn nhìn đồ vặt trong tay Cố Linh Trạch, cắn chặt khớp hàm, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: "Là người phương nào muốn hại ta?"

Cố Linh Trạch nheo nheo mắt, đem phần bên ngoài của lá bùa mở ra.

Nhìn một chút đồ vật bên trong, nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định có thể tìm ra, hiện tại ngươi cứ yên tâm bảo dưỡng thân thể cho tốt, ta tìm được lập tức nói cho ngươi."

Chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có đạo lý ngàn ngày phòng cướp.

Người này dùng thủ đoạn thâm độc như vậy, thiếu chút nữa hại chết Từ Minh Ngạn, Cố Linh Trạch khẳng định cũng muốn lôi hắn ra nhìn một chút.

Tới thời điểm ăn cơm tối, Từ Minh Ngạn lấy trà thay rượu nói cảm tạ mọi người.

..........

Hết chương 5.