Edit: Quàng Thượng
"Chẳng lẽ ân nhân thật sự là tiên tử trong truyền thuyết?"
Điệp Nhi từ đáy lòng càng thêm kính sợ, lúc này nàng hơi hơi cúi đầu, khi nhìn đến ngọc bội tiểu thiếu gia cầm chơi trong tay mà bên trong ngọc bội mơ hồ có ánh sáng nhàn nhạt lóe lên, ở giữa ngọc bội có khắc một chữ "Lăng" nhỏ nhỏ.
Lăng.
Chẳng lẽ là họ của ân nhân sao?
Điệp Nhi tự hỏi trong chốc lát, sau đó giúp tiểu thiếu gia sửa sang lại y phục rồi đem ngọc bội nhét vào trong vạt áo của đứa trẻ: "Tiểu thiếu gia, đây là tiên duyên của người, đừng để cho người ngoài phát hiện tránh cho kẻ khác cướp đoạt."
Thất phu vô tội, hoài bích có tội!
Năm đó Lạc gia cũng bởi vậy mà bị diệt môn.
"Không được rồi, chúng ta vẫn nên chuyển nhà đi!"
Ý đã quyết nên Điệp Nhi ôm Lạc Vô Tình còn nhỏ tuổi vội vàng xoay người rời đi...
Lúc này Lăng Hiểu đã sớm rời khỏi thị trấn kia, trong khoảng thời gian này nàng ở nhân gian rong chơi ăn ăn uống uống cũng khá đủ rồi, cũng nên bàn bạc chuyện chính đi.
**
Nơi cực bắc của Diệu Tiên giới, núi Thiên Âm.
Nơi này là hang ổ của Ma môn, trời luôn âm u cả ngày không thấy ánh mặt trời.
Lăng Hiểu lúc này đã thay đổi một bộ đồ đen trông có vẻ quỷ mị, ngựa quen đường cũ chạy như bay qua núi Thiên Âm.
Loại chuyện gϊếŧ người cướp của này Lăng Hiểu thật sự không muốn làm cũng sẽ không làm.
Nhưng đến hang ổ của Ma môn cướp chút bảo vật gì đó thì là sở trường của nàng.
"Đã 50 năm không tới, không biết kho báu của Ma môn có đổi chỗ không nhỉ?"
Lăng Hiểu một bên nói thầm trong lòng một bên dựa theo ký ức của mình mà đi tới chỗ Ma môn cất giấu kho báu, nơi này có bố trí một huyễn trận(*).
(*)trận pháp biến hóa khôn lường.
Cơ mà huyễn trận này đối với Lăng Hiểu đã Phân Thần trung kỳ mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
Nhẹ nhàng phá trận, thân hình Lăng Hiểu chợt loé cả người đã tới bên trong kho báu, trong kho báu tràn đầy linh thạch cao cấp, linh khí vô cùng dồi dào.
"Chậc chậc, năm mươi năm nay Hoắc Đông Lưu làm biết bao nhiêu chuyện xấu, không ngờ lại tích góp được nhiều của cải như vậy, wow, ngay cả bảo vật trấn tông Thiên Đan tông là Thiên Hồn đan cũng có! Không lẽ đi cướp hết của Thiên Đan tông?"
Lăng Hiểu đi vào trong kho báu một bên cảm thán một bên lại không do dự mà đem đồ bỏ vào trong nhẫn trữ vật của mình, trong chớp mắt đồ vật bên trong kho báu đã mất đi một phần ba.
"Sớm biết Ma môn của Hoắc Đông Lưu giàu có như vậy thì lúc ra cửa ta đã mang nhiều thêm một chiếc nhẫn trữ vật rồi!"
Lăng Hiểu cảm thấy mình hơi thất sách.
Còn nhớ năm mươi năm trước lúc nàng tới đây trộm đồ, không, là cướp giàu giúp nghèo thì một chiếc nhẫn trữ vật rồi thêm túi trữ vật là vừa đủ dọn hết đồ ở đây. Mà hiện tại ...
"Thất sách! Thật là thất sách!"
Cuối cùng Lăng Hiểu thu hai phần ba linh thạch cùng đan dược và pháp bảo trong kho báu, nàng thật sự là không cất nổi nữa chỉ có thể cảm thán, dự định xoay người rời đi.
"Nàng cứ đi như vậy thôi à?"
Lúc này một giọng nam trầm thấp tràn đầy từ tính đột nhiên vang lên bên tai của Lăng Hiểu.
Ngay sau đó một bóng dáng màu trắng bay tới –
Tiên bào tuyết trắng không nhiễm bụi trần, ngũ quan tuấn mỹ câu hồn đoạt phách xuất hiện trước mắt Lăng Hiểu.
Rõ ràng là một mỹ nam tử phiêu dật như tiên giáng trần, lúc này nam nhân tuấn mỹ không ai sánh bằng dùng ánh mắt ôn nhu mà nhìn Lăng Hiểu, giọng điệu trầm thấp mà mị hoặc: "Lăng Hiểu, năm mươi năm không gặp. Không muốn ôn chuyện cùng lão bằng hữu sao?"
"Hoắc Đông Lưu, đừng nói chuyện nữa, rút kiếm đi!"
Lăng Hiểu nhàn nhạt liếc mắt nhìn người nam nhân trước mặt một cái –
Giả vờ cái gì mà giả vờ?
Ngươi cho rằng ngươi mặc một thân trắng thì ngươi chính là người tốt ư?
Ác nhân ma đạo, Hoắc Đông Lưu.
Đây chính là một nhân vật tàn nhẫn gϊếŧ người không chớp mắt.
"Đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ không tốt." Hoắc Đông Lưu vẫn mỉm cười nhìn Lăng Hiểu, phẩy tay một cái, từ tay hắn bắn ra một chiếc nhẫn trữ vật xinh đẹp tinh xảo vừa lúc treo lơ lửng trước mắt Lăng Hiểu.
"Ta không đặt bất kì cấm chế nào cả, nàng đừng khách khí cứ cầm cái này dùng đi!"
Hoắc Đông Lưu cười tủm tỉm nhìn Lăng Hiểu, vẻ mặt giống như bảo nàng nhanh nhanh dọn hết của cải nhà hắn đi!
Lăng Hiểu: ...
"Ta không cần, đừng nghĩ có thể lừa được ta!"
Không biết Lăng Hiểu nghĩ tới cái gì lập tức nhíu mày hung hăng trừng mắt với Hoắc Đông Lưu –
Cái gì mà lấy của ta chính là người của ta.
Ngươi cho rằng lão nương sẽ bị lừa lần thứ hai sao?
Không có khả năng, không bao giờ!
"Bộ dáng nhíu mày của nàng thật đáng yêu."
Nhìn thấy Lăng Hiểu không chịu nhận nhẫn, Hoắc Đông Lưu nhịn không được mà trêu chọc một câu nhưng mà trả lời hắn lại là băng kiếm múa bay đầy trời!
Lăng Hiểu: Xem kiếm!
Hoắc Đông Lưu: Đánh là yêu! Nàng cứ nhiệt tình xuất kiếm!
Lăng Hiểu: Chết cũng không biết xấu hổ!
Hoắc Đông Lưu: Mắng là yêu, cứ thỏa sức trao yêu thương cho ta!
Lăng Hiểu: ...
Ta lựa chọn im lặng.