Chương 62: Cha của nữ chính
Edit: cầm thú
Ôn Ngọc.
Trong thế giới <
> có một nhân vật rất quan trọng.
Người đó chính là cha của nữ chính.
Kiêm...
Mối tình đầu của Lăng Hiểu.
Đúng vậy, theo như kế hoạch, trong thế giới này, người mà Lăng Hiểu yêu đầu tiên là Ôn Ngọc.
Mà theo nhật ký NPC ghi lại, hai người yêu đương không bệnh mà chết, cuối cùng Ôn Ngọc chia tay Lăng Hiểu, hơn nữa còn yêu mẹ của nữ chính, sau đó sanh ra nữ chính đại nhân Ôn Thanh Thanh.
Nhưng Lăng Hiểu vẫn chưa từ bỏ ý định với Ôn Ngọc, vì yêu thành hận, không chỉ ở trong bóng tối đối phó với Ôn gia, còn ra tay với vợ của Ôn Ngọc, sau đó người của hai nhà quấn vào nhau, Trình Cẩm ra tay vào thời điểm mấu chốt, làm cho Ôn gia phá sản!
Sau này....
Chính là hơn mười năm sau, Ôn Thanh Thanh xuất hiện lần nữa, có mục đích tiếp cận con trai của Trình Cẩm là Trình Mặc, hằng ngày đều muốn Trình gia phá sản...
Nhưng sau đó Trình gia không những không phá sản, mà Trình Mặc lại ở cùng Ôn Thanh Thanh kết cục HE!
Đây là cái Lăng Hiểu biết rõ, nguyên kịch tình của thế giới này.
Đúng vậy, sở dĩ gọi là "nguyên kịch tình" bởi vì đây cũng là thế giới xuyên nhanh mà các nhiệm vụ giả làm nhiệm vụ.
Trong tương lai nếu không xuất hiện nhiệm vụ giả xuyên vào nữ phụ để trở mình, nhiệm vụ giả tiến công chiếm đóng nam chính hoặc là nhiệm vụ giả giúp đỡ lực lượng BOSS phản diện xuất hiện...
Tất nhiên, những thứ này đều không nằm trong phạm vi công tác của Lăng Hiểu.
Hiện tại vấn đề Lăng Hiểu phải lựa chọn là ---
Có nói chuyện yêu đương với Ôn Ngọc không?
Đáp án đương nhiên là phủ nhận.
Lăng Hiểu: Hắn cũng không cho tôi ăn ngon, yêu đương làm gì chứ!
Ôn Ngọc: ...
Nhạc đệm đan xen vào, cũng không thu hút sự chú ý của ai cả, Lăng Hiểu lại lôi kéo Sở Hoài đi quen biết mấy vị thiên kim nhà giàu, hơn nữa cực kì vui mừng nhớ kỹ thông tin cơ bản của các cô ấy.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là phải biết các cô ấy đã có bạn trai hay chưa!
"Lăng Hiểu, tôi có điều muốn nói với cô."
Sở Hoài cảm thấy cực kì khủng hoảng.
Hắn có chút không chờ kịp, muốn thổ lộ với Lăng Hiểu.
"Nói cái gì?"
Lăng Hiểu cất điện thoại di động của mình, liếc mắt nhìn Sở Hoài một cái.
"Lăng Hiểu, cô có nhớ hay không trước đây trong cô nhi viện Thiên Sử cô có nhận thức một đứa bé, hắn gọi là Tiểu Minh..."
Trước đây bởi vì thân thể Sở Hoài không tốt, cho nên bộ dạng không cao, nhưng trên thực tế hắn lớn hơn Lăng Hiểu hai tuổi.
"Tiểu Minh?"
Lăng Hiểu trừng mắt nhìn, có chút buồn cười nhìn Sở Hoài: "Có rất nhiều người gọi là Tiểu Minh, trong cô nhi viện chúng tôi còn có Tiểu Hồng, Tiểu Mỹ và Tiểu Lượng, viện trưởng chỉ biết đặt mấy tên này, đến bây giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười."
Lăng Hiểu cảm thấy bản thân không biết đặt tên, nhưng so sánh với viện trưởng đại nhân.
Cô cảm thấy "Tiểu Tuyết" dù thế nào cũng dễ nghe hơn "Tiểu Minh".
Ừm, đúng, mình là lợi hại nhất!
"Cô thật sự không nhớ rõ sao?" Sở Hoài một bên vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn nhìn Lăng Hiểu: "Kỳ thật tôi chính là..."
"Chờ một chút."
Lăng Hiểu đột nhiên ngắt lời Sở Hoài, nói: "Hình như hồi nãy tôi nhớ nhầm số Long tiểu thư, tôi đi tìm cô ấy đã, cậu muốn nói cái gì, đợi tôi trở lại rồi nói tiếp!"
Nói xong, Lăng Hiểu chạy ra ngoài, cũng không quay đầu lại.
"Huynh đệ, nhìn cậu có vẻ bị người ta từ chối rồi."
Sau khi Lăng Hiểu rời đi, Ôn Ngọc cầm ly rượu, mỉm cười đi tới bên cạnh Sở Hoài.
"A."
Sở Hoài híp mắt: "Thế nào, cậu cũng có ý với cô ấy?"
"Không có không có."
Ôn Ngọc lắc đầu, mặc dù cảm giác của hắn đối với Lăng Hiểu không tệ, nhưng hắn không ngốc đến mức đi tranh giành phụ nữ với tên điên Sở Hoài này.
Trước kia ở nước ngoài...
Người này đã cực kì điên cuồng rồi.
Không biết về nước có bớt điên chút nào hay không...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương