Chương 513: Sao anh không nói sớm!
Edit: Thu Hương
"Gần đây em sẽ rất nguy hiểm."
Thẩm Chích không trả lời câu hỏi của Lăng Hiểu, mà ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cô mấy giây: "Nơi này... đã từng là hiện trường vụ án. Mà em ở nơi này lại xảy ra sự cố... điều đó chứng minh, em--- đã bị hung thủ theo dõi!"
"Em không phải bị anh theo dõi sao."
Lăng Hiểu nghe xong, quay sang một bên hờ hững nói.
Lâm Giản ngay lập tức kéo tay Lăng Hiểu lại, căng thẳng nhìn Thẩm Chích: "Anh... cuối cùng cũng thừa nhận mình là hung thủ rồi?"
"Anh sao?"
Thẩm Chích khẽ cười, khuôn mặt nhã nhặn đẹp trai không biểu hiện gì là tức giận.
"Giả thiết là đêm hôm đó anh thật sự ở chỗ này, nhưng mà... Lăng Hiểu, em chắc chắn anh đang đánh lén em sao?"
Ánh mắt Thẩm Chích ngưng tụ lại: "Em thử cẩn thận nhớ lại, những chi tiết của đêm đó, càng cẩn thận càng tốt!"
Ánh mắt Thẩm Chích giống như có một loại ma lực.
Lăng Hiểu cũng từ từ tĩnh tâm lại, những sự việc đêm đó thoáng lướt nhanh qua đầu cô---
Cô tìm Lâm Giản, sau đó đến gần con hẻm này.
Cô đi vào hẻm.
Ngửi thấy mùi nước hoa kì quái.
Sau đó...
Tại chỗ quẹo này bất ngờ xuất hiện một bóng đen, đưa một cánh tay ra.
Lăng Hiểu nhớ lại hết thảy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Chích: "Lúc đó ở khúc quẹo này anh đột nhiên đưa tay về phía em, chẳng lẽ không phải là... A! Ý anh là... ngày đó anh vốn không phải muốn ra tay với em?"
Lúc này Lăng Hiểu cũng có chút nghi ngờ.
Cái bóng người ngày đó đột nhiên đưa tay ra, có thể là muốn tập kích cô, nhưng cũng có một khả năng khác!
Chỉ là lúc đó Lăng Hiểu theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, cho nên phản kích lại theo bản năng!
Này...
Đây sẽ không phải là hiểu lầm chứ?
Không lẽ Thẩm Chích không phải là người sói, mà chỉ là một dân làng bình thường?
Lăng Hiểu cảm thấy đầu óc mình hơi loạn.
Ở cái thế giới này, rất rõ ràng, IQ 115 căn bản là không đủ dùng!
"Anh không phải không có trí nhớ của nhân cách kia sao? Anh làm sao biết được đây là hiện trường vụ án? Lại làm sao mà biết được nhân cách kia của anh không đánh lén Lăng Hiểu?"
Lúc mà Lăng Hiểu vẫn đang ngu ngơ, Lâm Giản vẫn rất lý trí, lạnh lùng hỏi.
"Đúng nha, không phải anh không nhớ gì sao?"
Cái gọi là IQ không đủ, đồng đội tới góp.
Lúc này, Lăng Hiểu chỉ muốn làm một cái "máy nhại lại" không có cảm giác tồn tại.
Thẩm Chích nghe Lăng Hiểu và Lâm Giản truy hỏi, chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó đưa tay vào trong túi áo khoác lông dài của mình, lấy ra một tấm thẻ hành nghề.
"Đúng rồi, vẫn chưa nói với các em, sau khi xuất viện, tôi tìm được một công việc mới."
Thẩm Chích cười đưa tấm thẻ hành nghề của mình lên.
Lăng Hiểu và Lâm Giản nhìn phía trên tên, sợ ngây người.
Lâm Giản có chút không thể tin nổi.
Lăng Hiểu thì ngu người luôn rồi.
Bởi vì...
Thẩm Chích, lại là một pháp y.
Móa, anh ta không phải có bệnh sao? Vậy mà có thể làm pháp y?
Ừ, đúng đó, chức vụ của anh ta là "Chuyên gia pháp y danh dự", đại khái là nhân viên ngoài biên chế?
Đương nhiên, đây không quan trọng.
Lăng Hiểu cũng không quan tâm tại sao người ta lại muốn mời Thẩm Chích.
Cái cô chú ý là, nam chính thế giới này, chính là một pháp y đó!
Ngủ ngon, nam thần pháp y.
Không lẽ nam thần pháp y trong đó, chính là ... Thẩm Chích?
"Anh là pháp y? Thật hay giả vậy?"
Lâm Giản cảm thấy cái sự đảo ngược này có chút nhanh, Thẩm Chích không phải là người bị tình nghi, là hung thủ sao?
Sao lắc mình một cái...
"Nói ra có thể hai đứa không tin, mặc dù anh chưa từng tiếp xúc với nhân cách thứ hai kia, nhưng anh đã từng thử đi qua rất nhiều nơi "anh ta" đến, làm rất nhiều thứ "anh ta" đã từng làm, sau đó anh nắm được một chút manh mối về "anh ta", anh đoán, nhân cách thứ hai của anh, có thể là trinh thám."
Thẩm Chích nói rất khí phách.
Lăng Hiểu: ...
Sao anh không nói sớm đi!
Chương 514: Nạn nhân thứ 4!
Edit: Thu Hương
Thấy Lăng Hiểu và Lâm Giản bị thân phận thật của mình làm cho sợ ngây người, Thẩm Chích cũng không bất ngờ, chỉ tiếp tục giải thích: "Các em đều cảm giác được rồi, gần đây luôn có người đi theo bảo vệ Lăng hiểu, thật ra thì trước đó cũng có người điều tra anh, tổ trưởng Phan bọn họ cũng đã điều tra công việc của anh ở nước ngoài, cũng điều tra giám sát xung quanh khu nhà anh, sau đó đã loại bỏ anh khỏi diện tình nghi rồi. Thậm chí bây giờ anh với bọn họ cũng được gọi là nửa đồng nghiệp, hiện giờ anh còn đảm nghiệm cố vấn danh dự trong tổ điều tra đặc biệt nữa."
Thấy hai đứa Lăng Hiểu và Lâm Giản bị anh áp trụ, Thẩm Chích đành giải thích thêm: "Anh vẫn luôn hoài nghi, nhân cách kia của anh ngày đó đến đây để tra án, thậm chí "anh ta" có thể đã phát hiện gì đó, cho nên, "anh ta" động thủ với Lăng Hiểu, không nhất định là công kích, có lẽ là muốn kéo em, không muốn để em lộ hình dáng, hoặc là muốn bảo vệ em."
Thẩm Chích nói ra suy đoán của mình.
Mà Lăng Hiểu cảm thấy cả người không tốt.
"Không lẽ... trong con hẻm này ngày đó, không chỉ có em và anh, còn có người thứ ba sao?"
"Anh không biết, nhưng rất có thể."
Giọng nói của Thẩm Chích lại một lần nữa hạ xuống, nghiêm túc: "Cho nên anh nói, em rất nguy hiểm. Em rất có thể là "con mồi" bị hung thủ chọn trúng."
Nạn nhân thứ 4.
Lăng Hiểu vào lúc này, lại cảm thấy có chút tốt hơn.
Bởi vì trong nháy mắt, cô hiểu được nhiệm vụ của thế giới này rồi, cái câu kia ---
Thuận theo vận mệnh an bài, đừng phản kháng, ngoan.
Hàm ý của những lời đó hôm nay đã rất rõ ràng.
Nhiệm vụ của cô chính là biến thành nạn nhân thứ 4!
Cho nên mới bảo cô --- "đừng phản kháng".
"Lăng Hiểu, em không sao chứ?"
Đột nhiên thấy sắc mặt Lăng Hiểu kỳ quái rồi ngẩn ra, Lâm Giản theo bản năng hỏi cô.
"Không sao."
Lăng Hiểu phục hồi tinh thần.
Muốn cô thành nạn nhân?
Này thật sự có chút không dễ rồi.
Nếu ngày đó hung thủ thật sự thần không biết quỷ không hay mà núp trong hẻm, vậy chắc chắn hắn đã nhìn thấy một màn Lăng Hiểu một quyền đánh ngất Thẩm Chích.
Vậy, hắn thật sự còn có dũng khí tiếp tục tìm Lăng Hiểu sao?
Nghĩ nghĩ, Lăng Hiểu vẫn là có chút chờ mong.
... ...
Ba người lại đi tiếp một đoạn.
"Ngõ này thông đến đâu?" Thẩm Chích vừa đi vừa nhìn xung quanh, tùy ý hỏi.
"Đầu bên kia là một con phố dài, cách khu nhà của tụi em không xa."
Lăng Hiểu trả lời.
Ba người từ từ đi ra khỏi con hẻm dài, cách đầu hẻm không xa, ngăn bởi một con đường, là có thể nhìn thấy toàn nhà cho nhân viên của bênh viện số Hai của bọn họ, lại cách một con đường, đối diện đường quốc lộ, là toàn nhà cấp cứu của bênh viện số Hai.
Chính là nơi Lăng Lập Thư và Lâm Khải làm việc.
"Thật sự rất gần."
Thẩm Chích nhìn Lăng Hiểu: "Ngày đó đưa anh ra khỏi ngõ, em có gặp được ai không?"
"Không."
Lăng Hiểu lắc đầu, cô không gặp phải bất cứ ai cả.
"Nói cách khác, nếu trong ngõ đó có người, hắn rất có thể không đi ra ngoài, hoặc là đi ra từ một hướng khác, cũng chính là đi ra từ hướng mà chúng ta bây giờ đang đi."
Lâm Giản phân tích, sau đó nhìn cổng lớn khu nhà ở cho nhân viên Bệnh viện số Hai cách đó không xa.
"Anh Thẩm, ý anh là... người kia có thể là người trong khu tụi em sao?"
Thẩm Chích lắc đầu: "Trong lòng mỗi người, đều có phạm vi phòng ngự và phạm vi an toàn, rất nhiều tội phạm đều sẽ chọn gây án ở nơi mình quen thuộc, nhưng mà... địa điểm phát sinh của vụ án liên hoàn này, lại là ba khu khác nhau, hung thủ rất xảo quyệt, năng lực phản trinh thám cũng rất mạnh."
Chương 515: Suy đoán của Thẩm Chích
Edit: Thu Hương
Nét mặt của Thẩm Chích nghiêm túc lại một chút, sau đó cố ý thấp giọng mà nói: "Anh thấy hai em cũng rất hợp mắt cho nên không ngại mà lén nói cho hai đứa, anh đã giải phẫu lại thi thể nạn nhân, cũng kiểm tra lại lần nữa, mặc dù hung thủ không để lại bất cứ chứng cứ nào, nhưng mà chính vì dọn dẹp đến quá sạch sẽ, quá lưu loát, ngược lại.... khiến cho anh nghi ngờ, hắn là một người có chuyên môn về vấn đề này."
Có chuyên môn?
Lăng Hiểu và Lâm Giản theo bản năng nhìn về phía cửa tiểu khu nhà mình.
Ý của Thẩm Chích, hung thủ có thể là... một bác sĩ?
"Là bác sĩ sao?"
Lâm Giản lo lắng hỏi lại, dù sao nơi này cách Bệnh viện số 2 rất gần, nếu như hung thủ là người chuyên nghiệp, như vậy các bác sĩ khoa ngoại Bệnh viện số 2, đều bị tình nghi.
Bao gồm cả, cha của Lăng Hiểu.
Thấy bộ dạng lo lắng của Lâm Giản và Lăng Hiểu, Thẩm Chích ngược lại cười một tiếng: "Hai đứa không cần căng thẳng như vậy, đây chỉ là phỏng đoán của anh. Dù sao tổ điều tra đặc biệt đã điều tra qua bệnh viện số 2 từ lâu rồi, ba nạn nhân, đều không ở gần đây, càng không có ghi chép điều trị gì ở Bệnh viện số 2. Nói cách khác, bọn họ đều chưa từng đến bệnh viện, thậm chí cũng không có người quen nào làm việc ở đây."
Giữa ba người đã chết, trước mắt còn không có tra ra được mối liên hệ nào.
Đây cũng chính là chỗ mà Thẩm Chích nghi ngờ nhất.
Đương nhiên, anh chỉ là một nhân viên pháp y, chuyện tra án gì đó, vẫn là giao cho mấy người Phan Vân Kiệt đi.
... ... ...
Sau khi tách khỏi Thẩm Chích, Lăng Hiểu và Lâm Giản tâm sự nặng nề trở lại tiểu khu.
"Lâm Giản, anh nói, lời của Thẩm Chích chúng ta có thể tin bao nhiêu phần trăm?"
Lăng Hiểu vừa đi vừa hỏi Lâm Giản, theo cô thấy, Lâm Giản thông minh hơn cô nhiều, nên nhìn nhận vấn đề cũng sẽ thấu triệt hơn một chút.
"Anh không biết nữa."
Lần này, Lâm Giản chỉ lắc đầu: "Anh nhìn không thấu Thẩm Chích, anh ta quá thần bí. Nhưng mà... lời nói sau cùng của Thẩm Chích đang nhắc nhở chúng ta, chính anh ta... không phải cũng là một người có chuyên môn về vấn đề đó à? Hơn nữa... anh ta so với bất cứ ai đều phải am hiểu hơn, không phải sao?"
Pháp y.
Cũng không nhất định đại biểu cho, anh ta nhất định là đại biểu của chính nghĩa.
Lăng Hiểu ngẩn ra.
Trong đầu lập tức thoáng ra rất nhiều thước phim điện ảnh, cái gì mà "Pháp y thị huyết", "kẻ sát nhân pháp y", "Y sinh địa ngục".
Hình ảnh một người so với một người càng kinh khủng tàn nhẫn.
Ách.
Lăng Hiểu rùng mình một cái, vẫn không muốn đâu.
"Tra án chuyện này giao cho mấy người chú Phan đi, em tin bọn họ, bọn họ nhất định có thể bắt được hung thủ."
Cho dù đoán được, mình sẽ là nạn nhân tiếp theo, nhưng Lăng Hiểu một chút cũng không hoảng---
Ai K.O ai còn chưa biết đâu. Cho dù xui xẻo thành nạn nhân thật, Lăng Hiểu cũng không thấy đáng sợ gì cả.
Không phải chỉ là chết sao.
Mị đây đã trải qua một trăm tám mươi cách thức chết không trùng lặp, mị mà sợ sao?
... ...
Đảo mắt năm mới lại đến.
Cha mẹ hiếm khi đều nghỉ ở nhà, còn đón bà nội ở quê lên.
Lăng Hiểu so với ai đều vui vẻ hơn, bởi vì cô có thể ăn mỹ vị bà nội làm.
"Ăn từ từ, ăn từ từ, không đủ, bà nội lại làm thêm cho con!"
Bà nội Lăng là một bà cụ cực kì hiền hậu, năm nay ngoài sáu mươi nhưng thân thể rất khỏe mạnh, thậm chí ở quê nhà bên đó, còn là đội trưởng của vũ đoàn quảng trường lão niên.
Lăng Hiểu cùng bà nội ăn cơm đến ngon lành, mà Triệu Nhã và Lăng Lập Thư đã ăn xong rồi, hai vợ chồng ngồi một bên, mỗi người một cái điện thoại.
Từ khi điện thoại có đầy đủ tính năng toàn diện, cơ hồ đã thay thế máy tính, TV, thậm chí là sách báo tạp chí,
Mỗi người đi tới đâu, đều là điện thoại trên tay, thiên hạ trong tay.