Chương 510: Thẩm Chích mời
Edit: Thu Hương
"Sắp chết rồi sắp chết rồi, mau tới cứu em!"
Lăng Hiểu chơi game cũng không phải rất giỏi, không có cách nào, cô không thích động não, lại là một tay tàn đảng(*).
(*)những người chơi mà ngón tay không quá linh hoạt.
Cho nên mỗi lần, đều là người nằm xuống đầu tiên của team.
"Lại chết rồi, không chơi nữa."
Lăng Hiểu thở dài, ném điện thoại di động sang một bên, lúc này điện thoại di động của cô đột nhiên hiện lên một lời mời kết bạn.
Lăng Hiểu lật tới trang cá nhân xem, là một avatar xa lạ, phía dưới có một câu ---
Tôi là Thẩm Chích
Ý?
Thẩm Chích?
Hung thủ?
Mặc dù không có chứng cứ gì, nhưng mà trong lòng Lăng Hiểu đã sớm dán mác "kẻ sát nhân án mạng liên hoàn" lên cho Thẩm Chích.
Anh ta sao lại có số wechat của cô vậy?
Lăng Hiểu suy nghĩ một chút, vẫn là nhấn chấp nhận lời mời kết bạn.
"Là Lăng Hiểu đúng không? Anh là Thẩm Chích."
Rất nhanh, Thẩm Chích đã gửi một tin nhắn đến.
"Là em."
Lăng Hiểu đáp lại hai chữ.
"Anh xuất viện rồi, là chuyện lần trước, anh cảm thấy rất có lỗi, cho nên dùng quan hệ, liên hệ với người quen ở trường học của các em, tìm được số điện thoại của em, anh muốn mời em ăn một bữa cơm, đương nhiên, hy vọng em có thể cùng cha mẹ đến."
Thẩm Chích trả lời tin nhắn rất nhanh.
Mời ăn cơm?
Lăng Hiểu hơi sững sờ ---
Đây sẽ không phải là Hồng Môn yến trong truyền thuyết chứ?
Nhưng mà...
Cho dù là tiệc gì đi chăng nữa.
Chỉ cần có người mời ăn, Lăng Hiểu nhất định sẽ không từ chối.
"Lâm Giản."
Lúc này Lâm Giản cũng vừa chơi xong ván game, Lăng Hiểu chìa điện thoại tới trước mặt cậu: "Có người mời đi ăn cơm, anh có đi không?"
"Thẩm Chích?"
Lâm Giản đọc được tin nhắn trên điện thoại, ánh mắt hơi thay đổi.
"Nếu ba mẹ em biết Thẩm Chích mời cơm, ba em nhất định sẽ không đồng ý."
Lăng Hiểu nhỏ giọng nói, dù sao trong mắt Lăng Lập Thư, Thẩm Chích chính là một nhân vật rất nguy hiểm.
"Cho nên?"
Lâm Giản nhìn Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu cười một tiếng: "Cho nên... ngày mai hai chúng ta đi ăn cơm? Được không?"
... ...
Buổi trưa ngày hôm sau, Lâm Giản và Lăng Hiểu cùng nhau ra ngoài, nói là hẹn bạn học cùng đi ăn cơm.
Thật ra là hai người hẹn Thẩm Chích.
Thời gian và địa điểm là Lăng Hiểu chọn, là một cửa hàng đồ ăn nhanh ngay gần tiểu khu nhà bọn họ.
11:45, 5 phút trước giờ hẹn, Lâm Giản và Lăng Hiểu đã đến rồi, nhưng mà vừa vào cửa cửa hàng đồ ăn nhanh, Lăng Hiểu đã thấy Thẩm Chích rồi, ừ, rất chói mắt (chướng mắt).
Hôm nay Thẩm Chích mặc mộ cái áo măng tô lông dài màu xám đen, còn quàng một cái khăn quàng cổ màu lam xám, nhìn từ xa chính là một anh chàng đẹp trai, oppa chân dài.
Hơn phân nửa khách hàng nữ trong cửa hàng đều len lén nhìn anh.
Thấy Lăng Hiểu và Lâm Giản đến, Thẩm Chích vẫy vẫy tay với hai người họ, sau đó ánh mắt dừng trên người Lâm Giản vài giây, sau đó giống như không có chuyện gì rời ánh mắt đi.
"Anh đến sớm thật đó, Thẩm tiên sinh."
Lăng Hiểu đi đến, cười cười khẽ chào hỏi Thẩm Chích.
"Anh lớn hơn các em chỉ vài tuổi, các em có thể gọi anh là anh Thẩm."
Hình như Thẩm Chích không quá thích xưng hô Thẩm tiên sinh này.
Anh vừa nói, vừa nhìn Lâm Giản bên cạnh Lăng Hiểu: "Hai người các em đến đây? Không sợ anh là người xấu sao?"
"Sợ cái gì, em nhìn vậy nhưng rất lợi hại đó."
Lăng Hiểu theo bản năng tay nắm thành nắm đấm khua khua, sau đó nhìn ngưc Thẩm Chích: "Xương sườn anh không phải bị gãy sao? Nhanh như vậy đã khỏi rồi? Em còn tưởng phải dưỡng thương hơn trăm ngày chứ."
Thẩm Chích: ...
Thì ra em còn nhớ chuyện đã đánh gãy xương sườn anh à!
Chương 511: Cô có chút không nhịn được mà muốn gặm...
Edit: Thu Hương
"Vì chỗ xương sườn gãy không bị lệch, cũng không bị thương đến nội tạng, cho nên anh chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là hết đau rồi, đương nhiên bây giờ xương cũng chưa liền hẳn, anh vẫn rất mỏng manh."
Thẩm Chích nghe Lăng Hiểu nói, cũng không quá để ý, còn rất hài hước mà trêu lại, ngay sau đó, ánh mắt của anh lại rơi xuống người Lâm Giản: "Đúng rồi, còn chưa giới thiệu với anh đâu, cậu nhóc đẹp trai bên cạch em, là bạn trai nhỏ của em sao?"
"Tôi là Lâm Giản."
Lâm Giản nói nhỏ một tiếng, cũng không có quá để ý sửa lại thân phận của mình, dù sao mục đích cậu đi theo là bảo vệ Lăng Hiểu, thuận tiện, tiếp tục ... dò xét Thẩm Chích.
Giới thiệu đơn giản xong, Lâm Giản trực tiếp ngồi vào vị trí đối diện với Thẩm Chích, mặc dù tuổi tác của hai người có chút chênh lệch, nhưng mà ánh mắt Lâm Giản nhìn Thẩm Chích rất nghiêm túc thâm trầm.
Hình ảnh này...
Lăng Hiểu nhất thời không tìm được từ ngữ hình dung, đại khái chính là...
Ừ...
Cảm giác, anh trai lớn và anh trai nhỏ siêu đẹp trai đối mặt với nhau.
Cô có chút không nhịn được mà muốn cắn...
Lâm Giản: Em nhịn lại cho anh!
Lăng Hiểu: Được rồi.
... ...
"Ngồi đi, muốn ăn cái gì, anh mời."
Thẩm Chích đưa thực đơn cho Lăng Hiểu.
Anh là thật lòng muốn mời Lăng Hiểu ăn cơm, chẳng qua không nghĩ tới cô bé này không đi cùng người lớn trong nhà, lại còn chọn một cửa tiệm đồ ăn nhanh.
Những thứ này, cho dù là ở nước ngoài, Thẩm Chích cũng rất ít ăn.
Dù sao, anh là một người khá coi trọng chất lượng cuộc sống, cùng là một người vô cùng chú trọng cân bằng dinh dưỡng trong đồ ăn.
Đồ ăn nhanh, đối với anh mà nói, chỉ là đại diện cho những đồ ăn có lượng calo cao ngút thôi.
"Vậy em không khách khí nữa ha."
Lăng Hiểu vừa cầm thực đơn lên, nghe Thẩm Chích nói như vậy, cô lậ tức gọi nhân viên phục vụ, gọi một đống đồ ăn.
Lâm Giản ngồi một bên cầm điện thoại, nhìn qua như là đang xem tin tức, trên thực tế cậu đang len lén quan sát từng cử chỉ, hành động của Thẩm Chích.
Thẩm Chích biểu hiện ra vô cùng hoàn mỹ, vô cùng lạnh nhạt.
Cho dù Lăng Hiểu gọi nhiều đồ ăn như vậy, anh cũng chỉ ngạc nhiên một chút, cũng không tò mò.
Qua một lúc lâu, đồ ăn được đưa lên đầy đủ.
Lăng Hiểu liền bắt đầu chuyên tâm ăn.
Lâm Giản cũng ăn một chút, sau đó, cậu chú ý đến Thẩm Chích không ăn dù chỉ một miếng.
"Anh không ăn sao?" Lâm Giản tò mò hỏi Thẩm Chích.
"Trước khi tới tôi đã ăn rồi, ăn cũng khá no rồi." Thẩm Chích vẫn ngồi rất điềm tĩnh tao nhã, bình tĩnh mà nói.
Lâm Giản: ...
Lăng Hiểu: ...
Cho nên đại ca, anh mở lời trước mời người ta đi ăn, còn có thói quen ăn no trước sao?
Lăng Hiểu kinh ngạc nhìn Thẩm Chích, người này đúng là một người lập dị mà.
Nhưng mà, cái này không ảnh hưởng đến tâm trạng ăn của Lăng Hiểu, rất nhanh, một bàn lớn đồ ăn, cơ bản đều bị Lăng Hiểu dọn sạch.
Lâm Giản vẫn còn bình thường, dù sao sớm đã quen lượng đồ ăn của Lăng Hiểu.
Mà Thẩm Chích mặc dù trên mặt không biểu hiện ra sợ hãi, nhưng thật ra trong lòng có hơi kinh ngạc---
Nhóc con này ăn thật nhiều.
Anh cảm thấy cái xương sườn kia của mình hình như lại hơi ẩn ẩn đau!
Cho nên...
Cô ăn được như vậy, sức lực cũng không nhỏ, cho nên... ngày đó đánh anh thật sự là cô nhóc này thật à?
Ngày đó, Thẩm Chích thật sự không có chút ấn tượng nào.
Hôm nay anh chủ động mời Lăng Hiểu ăn cơm, mục đích chủ yếu chính là muốn hỏi chuyện ngày đó, tốt nhất có thể đi qua xem xem cái hẻm nhỏ đó.
... ...
"Nơi này cách nhà hai em không quá xa đúng không?"
Thẩm Chích thấy Lăng Hiểu cũng ăn sắp xong rồi, không tự chủ được vào thẳng chủ đề.
"Hử?"
Lăng Hiểu sửng sốt, Lâm Giản cũng khá phòng bị nhìn Thẩm Chích.
Thẩm Chích tỉnh rụi mà nhìn ra ngoài cửa sổ: "Anh mới về Bành Thành không lâu, rất nhiều nơi đều chưa quen, mà chỗ này... trên đường đi đến đây thấy khá gần bệnh viện số hai, dù sao anh cũng ở bệnh viện một thời gian mà, anh nhớ ba Lăng Hiểu là bác sĩ bệnh viện số hai, cho nên anh đoán nơi này hẳn là khá gần nhà em."
Chương 512: Đối diện lại hiện trường vụ án.
Edit: Thu Hương
Có vài người sẽ có một loại thói quen, chính là mời người khác ăn cơm, hay là mời người khác làm cái gì, theo nếp sẽ ở chỗ mình quen thuộc, ở trong vòng thoải mái của mình.
Như vậy, sẽ khiến họ có cảm giác an toàn.
Tuổi của Lăng Hiểu và Lâm Giản cũng không lớn, mặc dù trong mắt hai đứa trẻ này có cất giấu sự trầm ổn và bí mật không thuộc về độ tuổi đó, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là hai đứa nhóc mười mấy tuổi mà thôi, trẻ con càng thiếu cảm giác an toàn, cho nên lúc này Thẩm Chích mới có thể chắc chắn như vậy.
Lúc nghe được lời của Thẩm Chích, Lăng Hiểu theo bản năng gật đầu.
Thẩm Chích này... thật sự cũng có chút bản lĩnh.
"Vậy... chỗ mà lần trước anh bị thương, cũng ở gần đây chứ?" Thẩm Chích nhìn Lăng Hiểu: "Em có thể đưa anh đến đó xem một chút chứ? Có lẽ... anh có thể nhớ ra cái gì đó."
Nhớ lại gì đó?
Lăng Hiểu và Lâm Giản nhìn nhau một cái.
Lâm Giản gật đầu: "Cái hẻm nhỏ đó thật đúng là cách chỗ này không xa lắm, lát nữa chúng ta cùng đi qua."
Bây giờ là ban ngày, bọn họ cũng không sợ Thẩm Chích có thể làm gì họ.
Hơn nữa Lâm Giản cũng đã sớm phát hiện, mấy ngày nay trong tối luôn có người đang đi theo bảo vệ Lăng hiểu.
Tên Thẩm Chích này có trắng trợn hơn nữa, cũng sẽ không dám làm đâu?
Từ cửa hàng đồ ăn nhanh đi ra, anh đi theo Lăng Hiểu là Lâm Giản, đi đến gần cái hẻm nhỏ kia.
Ban ngày, cái hẻm này nhìn cũng không đáng sợ như vậy, nhưng mà vẫn như cũ không có mấy người đi qua.
Thẩm Chích cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó mới chậm rãi đi vài ngõ hẻm.
Ngõ hẻm nhỏ hẹp, cũng không có nhiều ánh sáng chiếu vào, phần lớn bao phủ dưới bóng mờ.
Thẩm Chích vừa đi vừa suy tư điều gì đó, cho đến khi đi tới chỗ quẹo cua, anh đột nhiên dừng lại, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Anh ta đang làm gì vậy?"
Lăng Hiểu nhỏ giọng hỏi.
"Không biết." Lâm Giản lắc đầu.
Tên Thẩm Chích này đúng là bênh tâm thần, làm chuyện gì cũng không thể theo lẽ thường mà suy luận được.
Chỉ là...
Vị trí mà anh ta đang đứng...
Mắt Lăng Hiểu bỗng nhiên sáng lên ---
Đó chẳng phải là chỗ quẹo mà ngày đó cô gặp được Thẩm Chích sao?
Không chỉ vậy, hôm nay dưới ánh sáng mặt trời, Lăng Hiểu còn có thể mơ hồ nhìn thấy trên tường, một ít dấu vết đậm màu, loáng thoáng có thể nhận ra một ít vết máu chưa rửa sạch.
Nơi này, chính là nơi ngày đó Lăng Lập Thư phát hiện nữ nạn nhân bị gϊếŧ hại!
Trong lòng Lăng Hiểu lạnh lẽo---
Nói cách khác, đêm đó lúc cô gặp phải Thẩm Chích, anh ta thật sự là đang ở hiện trường vụ án!
Hơn nữa vẫn là đứng ở hiện trường nơi phát hiện xác nạn nhân thứ ba!
"Nơi này từng phát sinh một số chuyện không hay."
Lúc này, Thẩm Chích chậm rãi mở mắt, hơn nữa còn ngồi xổm xuống, nhìn bên vách tường, tựa như muốn nhìn xuyên qua vết máu đó nhìn về sự việc nhìn thôi cũng phát hoảng dù đã qua nhiều ngày.
Trong ngõ hẻm thổi qua một trận gió, mùa đông gió lạnh, Lăng Hiểu theo bản năng xiết chặt hai cánh tay.
Mà Lâm Giản thì ánh mắt âm u nhìn chằm chằm bóng người Thẩm Chích, thanh âm trầm thấp: "Anh Thẩm, anh xem xong rồi sao? Anh đã nhớ ra cái gì?"
"Ừ."
Thẩm Chích đáp lại một tiếng, sau đó mới chậm rãi đứng dậy, xoay người nhìn về hướng Lăng Hiểu và Lâm Giản, khẽ mỉm cười: "Anh nghĩ, anh đại khái biết được tại sao ngày đó anh lại ở nơi này rồi."
"Anh thật sự nhớ ra rồi?"
Nghe được Thẩm Chích nói, Lăng Hiểu kinh ngạc nhìn anh.
Lâm Giản cũng cảnh giác nhìn anh ta, hơn nữa theo bản năng còn đem Lăng Hiểu che chở sau lưng.
Chẳng phải anh ta nói không có được trí nhớ của các nhân cách sao?