Chương 507: Trực giác của NPC cao cấp
Edit: Chi Quynh
"Đường Sở sẽ không có chuyện gì chứ? Cha cô ấy vẫn chưa về à?"
Lăng Hiểu cảm thấy chuyện của Đường Sở có chút không đúng.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, cha Đường Sở không có khả năng không xuất hiện.
Có phải trong nhà Đường Sở đã xảy ra chuyện gì không?
Về phía cha Đường...
Đương nhiên, Lăng Hiểu chỉ là có suy đoán này, đáng tiếc lại không thể chứng thực.
Sau khi tan học, Lâm Giản đẩy xe đạp, Lăng Hiểu đi theo bên cạnh anh, hôm nay Triệu Nhã và Lăng Lập Thư đều có việc không thể đến đón Lăng Hiểu, cũng may Lâm Giản đã hứa sẽ trông coi Lăng Hiểu, có Lâm Giản ở đây Lăng Lập Thư bọn họ cũng coi như yên tâm.
Hôm nay, Lâm Giản và Lăng Hiểu vẫn đi theo Đường Sở như trước.
"Lâm Giản, nếu Đường Sở không gặp phải kẻ gϊếŧ người, đó có phải cũng nói rõ, Ngày đó em gặp Thẩm Chích trong ngõ nhỏ, rất có thể chính là hung thủ thật?"
Yên lặng đi theo Đường Sở thật sự là có chút nhàm chán, Lăng Hiểu dứt khoát nhắc tới chuyện của Thẩm Chích.
Hiện tại cô càng ngày càng cảm thấy Thẩm Chích chính là hung thủ kia.
Đúng vậy, đây là trực giác của một NPC cao cấp, hừ hừ.
"Thực ra anh ta vô cùng khả nghi, anh nghĩ tổ trưởng Phan hẳn là vẫn không ngừng điều tra Thẩm Chích, chỉ là không biết có kết quả gì hay không."
Lâm Giản thấp giọng tự nói.
Người tên Thẩm Chích kia, anh chưa từng gặp qua.
Nhưng Lăng Hiểu đã nói với Lâm Giản đặc điểm và điểm đáng ngờ của Thẩm Chích.
Lâm Giản cũng nghi ngờ, Thẩm Chích chính là hung thủ thật sự của một loạt vụ án gϊếŧ người ở Bành Thành.
Chỉ tiếc là...
Họ chỉ đơn giản là nghi ngờ, không có bất kỳ bằng chứng xác thực nào.
Đường đến tiểu khu Đường Sở, Lăng Hiểu hiện tại đã rất quen thuộc, dù sao cô cũng cùng Lâm Giản đi qua nhiều lần.
Mà hôm nay, lại có chút khác biệt.
Bởi vì Đường Sở không trực tiếp về nhà, cô ấy đi một vòng.
"Sao Đường Sở không về nhà?"
Lăng Hiểu tò mò nhìn Lâm Giản ở một bên, nghi hoặc hỏi một câu.
Lâm Giản khẽ lắc đầu, hai người tiếp tục đi theo Đường Sở từ xa.
Cuối cùng, bọn họ đi theo Đường Sở đến cửa một khách sạn nhỏ, Đường Sở tự nhiên đi vào.
Cô ấy chỉ có một mình...
Đi khách sạn làm gì?
Hơn nữa, Đường Sở tuổi cũng không lớn, khách sạn bình thường sẽ cho cô ở lại sao?
Hai người đang tò mò, Đường Sở đã đi ra, trên mặt mang theo thất vọng nhàn nhạt.
"Đi, chúng ta đuổi theo xem một chút."
Lâm Giản tựa hồ đoán được cái gì, lôi kéo Lăng Hiểu tiếp tục đi theo Đường Sở, bọn họ phát hiện Đường Sở liên tiếp đi mấy khách sạn, nơi cô chọn đều rất hẻo lánh, hơn nữa đều là loại khách sạn quy mô rất nhỏ.
"Hình như cô ấy đang tìm người."
Lăng Hiểu hiện tại cũng đoán ra, Đường Sở một nhà lại một nhà ra vào, hẳn là muốn tìm người nào đó, mà người này không dám ở khách sạn lớn, chỉ có thể trốn ở khách sạn nhỏ.
Chẳng lẽ là...
"Cha cô ấy!"
Lăng Hiểu cùng Lâm Giản đồng thanh hô lên.
Từ khi biết tin Đường Sở mất tích, trường học lập tức liên lạc với cha Đường Sở, nhưng cha của cô cũng mất liên lạc.
Vì vậy, ...
"Thật ra là cha cô ấy mất liên lạc trước, sau đó Đường Sở mới mất tích, có lẽ căn bản không phải là vụ bắt cóc gì cũng không phải là vụ án gì, bọn họ chỉ là đang trốn người nào đó, ví dụ như, trốn nợ."
Lâm Giản bình tĩnh phân tích, Lăng Hiểu ở một bên cũng không ngừng gật đầu.
Cha của Đường Sở rất thần bí, Lăng Hiểu chỉ biết ông ta buôn bán, nhưng làm ăn gì, lợi nhuận có được hay không, Lăng Hiểu cũng không rõ ràng lắm.
Hiện tại xem ra, thật sự có thể là cha Đường Sở làm ăn thất bại nợ rất nhiều tiền, nên đã bỏ trốn, mà Đường Sở mấy ngày nay mất tích, có thể cũng có quan hệ với những người đòi nợ?
Trách không được cô không nói gì cả, mà đám người Phan Vân Kiệt sau đó cũng không đến trường điều tra nữa.
Chương 508: Không có đầu mối
Edit: Chi Quynh
"Vậy thì chúng ta vẫn... tiếp tục đi theo sao?"
Lăng Hiểu nhìn đồng hồ, bọn họ đã đi theo Đường Sở cũng gần một giờ, cứ tiếp tục như vậy trời sẽ tối.
"Bỏ đi, chúng ta về nhà trước đi."
Lâm Giản nhìn Lăng Hiểu một chút, nhỏ giọng nói, vừa nói vừa quay đầu nhìn thoáng qua Đường Sở.
"Nếu không, anh đi theo Đường Sở đi, một mình em có thể đi về nhà được."
Lăng Hiểu cúi đầu đề nghị một câu.
"Không được, một mình em đi quá nguy hiểm." Lâm Giản quyết đoán phủ quyết lời của Lăng Hiểu.
Chuyện trong ngõ nhỏ ngày đó, Lâm Giản tuyệt đối không thể cho phép chuyện đó xảy ra lần thứ hai.
Chính mình đã đồng ý với vợ chồng Lăng Lập Thư phải chiếu cố và bảo vệ Lăng Hiểu, tuyệt đối không thể nói mà không làm.
"Thật ra... em cũng không phải là một mình, em rất an toàn." Lăng Hiểu theo bản năng nhìn bốn phía, lặng lẽ nói với Lâm Giản: "Mấy ngày nay em luôn cảm thấy có người đi theo bên cạnh bảo vệ em, em nghĩ đó là người của chú Phan."
Trực giác của Lăng Hiểu rất nhạy cảm, cô đã sớm phát giác mình bị người khác theo dõi, cũng cảm giác được người nọ hình như không có ác ý gì.
Người của Phan Vân Kiệt âm thầm bảo vệ Lăng Hiểu?
Vẻ mặt Lâm Giản cứng lại.
Xem ra suy đoán của hai người bọn họ là thật, chỉ sợ Thẩm Chích thật sự chính là hung thủ.
Phan Vân Kiệt đang bảo vệ Lăng Hiểu.
Dù sao Lăng Hiểu là người duy nhất sống sót khỏi tay Thẩm Chích.
............
Lâm Giản cuối cùng vẫn đưa Lăng Hiểu về nhà, vẫn nhìn Lăng Hiểu vào nhà, Lúc này Lâm Giản mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời đi.
Sau khi Lâm Giản rời khỏi nhà Lăng Hiểu, dưới lầu có một bóng dáng, nhanh chóng rời đi, hơn nữa còn ẩn nấp ở trong góc.
"Tổ trưởng, Lăng Hiểu đã về nhà, trước mắt rất an toàn."
Bóng người kia lấy điện thoại di động ra, cúi đầu báo cáo.
"Biết rồi."
Lúc này, trong phòng làm việc của tổ đặc án Bành Thành, Phan Vân Kiệt đang lật xem hồ sơ mấy vụ án gần đây.
Buông điện thoại xuống, anh xoa nhẹ mi tâm của mình.
Ba trường hợp, ba người chết.
Hiện trường vụ án và trên người nạn nhân quá sạch sẽ, hung thủ không để lại bất kỳ bằng chứng nào.
Mối quan hệ giữa ba nạn nhân hoàn toàn không có bất kỳ sự liên kết nào, họ chưa từng đến cùng một bệnh viện, không có sở thích giống nhau, thậm chí... Ngay cả xe buýt tàu điện ngầm thường đi làm và đi học cũng là các tuyến khác nhau.
Như vậy, rốt cuộc là nguyên nhân gì, để cho hung thủ ở trong biển người mênh mông, lựa chọn ba người bọn họ?
Điểm chung giữa bọn họ là gì?
Cho đến nay, vụ án liên hoàn này, có thể nói là không có đầu mối.
Ngoại trừ...
Thẩm Chích xuất hiện.
Phan Vân Kiệt cúi đầu, nhìn lời khai của Thẩm Chích và chị gái, Thẩm Chích sinh ra trong một gia đình giàu có, khi anh ba tuổi, cả nhà di cư ra nước ngoài, mấy năm nay cả nhà bọn họ đều sinh sống ở nước ngoài, nửa năm trước, Thẩm Chích mới theo chị gái Tɧẩʍ ɖυ về nước, định cư ở Bành Thành.
Căn cứ theo Tɧẩʍ ɖυ nói, một nhà bốn người bọn họ vô cùng hài hòa ấm áp, thời thơ ấu Thẩm Chích chưa từng bị bắt nạt, khi còn trẻ cũng chưa từng gặp phải chuyện ngoài ý muốn đau buồn gì.
Thẩm Chích thậm chí cũng chưa từng gặp bị tổn thương, bởi vì từ trước đến giờ anh vẫn chưa từng yêu đương, cũng chưa từng có bạn gái nào.
Anh thoạt nhìn tuyệt không giống hung thủ của một vụ án gϊếŧ người liên hoàn, đồng thời, cũng không phù hợp với đặc điểm của một số hung thủ biến thai.
Nhưng...
Anh ta có bệnh.
Thẩm Chích và Tɧẩʍ ɖυ đều thừa nhận, ba năm trước, cuộc đời Thẩm Chích gặp phải nguy cơ lớn nhất, anh bắt đầu xuất hiện việc mất trí nhớ liên tục, thỉnh thoảng anh vừa tỉnh lại, sẽ phát hiện mình xuất hiện ở một nơi khác, còn mặc quần áo kỳ quái.
Mà khoảng thời gian đó, kí ức của Thẩm Chích hoàn toàn trống rỗng.
Anh ta không biết mình đã làm gì.
Chương 509: Mục tiêu tiếp theo của kẻ gϊếŧ người là
Edit: Chi Quynh
Đa nhân cách.
Có lẽ nó có thể được gọi là rối loạn đa nhân cách.
Phan Vân Kiệt biết căn bệnh này, loại bệnh quỷ dị này, xảy ra trên toàn thế giới, thậm chí có người có thể sinh ra hơn 20 loại nhân cách khác nhau, bao gồm, người già, trẻ con, nam, nữ, người của các quốc gia khác nhau, thậm chí... Nó cũng có thể là một sát nhân.
"Anh cảm thấy... Người kia, có phải là kẻ gϊếŧ người không?"
Lúc Phan Vân Kiệt ở bệnh viện, đã từng thẳng thắn hỏi Thẩm Chích.
Lúc ấy hai mắt anh nhìn chằm chằm mặt Thẩm Chích.
Thẩm Chích khi đó chần chờ một chút, trong ánh mắt không có bất kỳ né tránh nào, vô cùng bình tĩnh đáp: "Cái này tôi thật sự không biết, anh ta làm cái gì, tôi hoàn toàn không có trí nhớ, tôi chỉ biết mỗi lần tôi tỉnh lại ngoại trừ ở những nơi khác nhau, mặc quần áo khác nhau, còn có chính là... Trên người luôn có một mùi nước hoa kì lạ, nhưng theo tôi được biết, mùi hương kia không phải loại nước hoa mắc tiền gì, có lẽ... là hàng ven đường."
Giọng điệu Thẩm Chích vào giờ khắc đó không chỉ bình tĩnh, thậm chí còn rất thả lỏng.
Phan Vân Kiệt khi đó đã biết.
Đây là một đối thủ cực kỳ khó đối phó.
Bất luận là nhân cách nào, Thẩm Chích đều rất thông minh và lý trí.
Mấy ngày nay, Phan Vân Kiệt không chỉ phái người bảo vệ Lăng Hiểu, mà còn phái người khắp nơi thu thập tin tức của Thẩm Chích, muốn tìm được một ít manh mối.
Bất quá cho tới bây giờ, vẫn chưa có thu hoạch.
Nhưng Phan Vân Kiệt tin tưởng, chỉ cần nhân cách thứ hai của Thẩm Chích xuất hiện, khẳng định sẽ lộ ra sơ hở.
Và nếu anh ta thực sự là kẻ gϊếŧ người ...
Anh ta sẽ không bỏ qua Cho Lăng Hiểu.
Căn cứ vào hiện trường vụ án trước đó, hung thủ sẽ dọn dẹp hiện trường vô cùng sạch sẽ, sạch sẽ có chút quá đáng.
Có thể nhìn ra được, kẻ đó đang theo đuổi cực hạn hoàn mỹ, đây cũng là khıêυ khí©h tổ đặc biệt, đối với tất cả mọi người.
Mà người như vậy, là không cho phép mình có bất kỳ thất bại cùng vết nhơ nào.
Vì vậy, ...
Nếu hung thủ gây án lần nữa, mục tiêu, nhất định vẫn là Lăng Hiểu!
............
Mây đen bao phủ Bành thành, đại đa số mọi người vẫn đang tiếp tục cuộc sống bận rộn.
Dù góc thành phố này xảy ra chuyện gì, cuộc sống của mọi người vẫn tiếp tục vận hành.
Không bao giờ dừng lại.
Ở Thập Nhất.
Kỳ thi cuối kỳ cũng đến.
Lăng Hiểu đối với thi cử từ trước đến nay không có cảm giác gì, tới cũng đã tới rồi, ghi bừa bãi vào bài thi, chỉ cần không bị không điểm, không xếp hạng cuối cùng, tất cả đều dễ nói.
Ừm! Lúc này, Lăng Hiểu không thể không điểm danh tán dương Triệu Nhã một chút.
Mẹ cô thực sự không đòi hỏi nhiều về thành tích.
Theo lời mẹ, thành tích không đại diện cho tất cả mọi thứ, miễn là không xiêu vẹo, không vi phạm pháp luật và kỷ luật, đều là những đứa trẻ tốt.
Vì vậy...
Cho đến bây giờ, Lăng Hiểu vẫn là một đứa trẻ ngoan.
Bài tập về nhà kỳ nghỉ mùa đông ở trường trung học cơ sở rất nhiều, và rất đáng sợ, giáo viên sẽ cập nhật bài tập về nhà trong ngày đúng giờ trong nhóm cha mẹ học sinh, muốn hoàn thành trước thời hạn là không thể.
Lăng Hiểu: Giáo viên này quá tàn nhẫn.
............
Sau kỳ nghỉ, đa số thời gian Lăng Hiểu đều là một đứa trẻ mới lớn, bởi vì công việc của cha mẹ đều quá bận rộn, đặc biệt là ngày lễ, trung tâm mua sắm nơi mẹ làm việc thường phải hơn nửa đêm mới đóng cửa.
Vì để cho Lăng Hiểu làm bài tập về nhà thật tốt, Triệu Nhã đặc biệt tìm đến Lâm Giản, bảo anh chăm sóc Lăng Hiểu nhiều chút.
Nhưng mà, Triệu Nhã không biết chính là, Lâm Giản tuy rằng là một học bá, nhưng ngày thường cũng không học tập nhiều.
Người ta không phải là loại siêng năng, mà là tuyển thủ thiên tài.
Cho nên, sau khi Lăng Hiểu đến nhà Lâm Giản, hai người đóng cửa phòng lại, làm bài tập gì chứ?
Phải chơi game trước đã!