Chương 504: Hai nhân cách?
Edit: Chi Quynh
"Em đang làm gì vậy?"
Người đàn ông tựa vào giường bệnh, bởi vì xương sườn bị gãy một cái, thân thể hiện tại còn không thể tự do chuyển động, anh kinh ngạc nhìn bóng dáng Lăng Hiểu càng ngày càng gần, cô bé này hình như đang tìm kiếm cái gì đó.
"Anh có thích dùng nước hoa không?"
Lăng Hiểu hỏi người đàn ông một câu.
Ánh mắt anh có chút thay đổi, nhưng rất nhanh chợt lóe rồi biến mất.
"Tôi không thích dùng nước hoa."
Người đàn ông chắc chắn trả lời.
"Nhưng... Anh ta sử dụng nó. " Anh lại tự mình nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
"Ai cơ?"
Lỗ tai Lăng Hiểu đặc biệt thính, nghe được lời nói của người đàn ông, ngẩng đầu nhìn anh gần trong gang tấc, mắt hai người có giao nhau một lát.
Ánh mắt người đàn ông đặc biệt thâm sâu.
"Em có tin rằng có hai nhân cách khác nhau tồn tại trong cùng một cơ thể không?" Người đàn ông nhìn chằm chằm mặt Lăng Hiểu, đột nhiên hỏi một câu.
"Hai nhân cách?"
Lăng Hiểu theo bản năng hỏi ngược lại.
Người đàn ông kinh ngạc: "Em còn nhỏ, nhưng biết rất nhiều đó."
"Phim ảnh và chuyện trinh thám thường viết những thứ này!" Lăng Hiểu trả lời một câu đương nhiên, thỉnh thoảng cô cũng sẽ ở nhà Lâm Giản xem một ít chuyện trinh thám.
Hừ, cô chính là nhân tài IQ 115 đó!
"Đúng vậy, loại bệnh này là phổ biến trong rất nhiều tác phẩm điện ảnh và truyền hình, nhưng chứng bệnh này... trong thực tế, nó là khủng khϊếp hơn nhiều so với những tác phẩm nhiều."
Người đàn ông nói xong lại trầm xuống đôi mắt, lúc này Phan Vân Kiệt cùng Lăng Lập Thư, còn có bác sĩ Dương, ba người đàn ông cùng đi vào.
"Hiểu Hiểu, lại đây!"
Lăng Lập Thư nhìn thấy con gái mình thế mà lại nằm sấp trước giường bệnh nói chuyện với người đàn ông nghi là tội phạm kia, lập tức vội vàng gọi cô trở về.
Lăng Hiểu ngoan ngoãn trở về bên cạnh cha mình.
Lúc này Phan Vân Kiệt lại mở miệng: "Thẩm Chích, tôi đã liên lạc được với người nhà của anh, bọn họ còn đang trên đường tới. "
"Ừm, cảm ơn tổ trưởng Phan."
Thẩm Chích gật đầu, ánh mắt lại rơi vào trên người Lăng Hiểu: "Chính là em gái này cứu tôi sao?"
Mấy người trong phòng bệnh trong nháy mắt im lặng.
Rốt cuộc là Lăng Hiểu cứu anh, hay là Lăng Hiểu đánh anh đây?
Bây giờ...
Thật đúng là thành một món nợ hồ đồ.
Chỉ có Lăng Hiểu mới biết được.
"Khi em gặp anh trong hẻm nhỏ, anh muốn đánh lén em."
Đúng lúc này, Lăng Hiểu lại đột nhiên mở miệng.
Tình huống lúc đó, cô còn nhớ rõ ràng.
Người đàn ông tên là Thẩm Chích này, lúc ấy đúng thật đã ra tay với cô, thậm chí Lăng Hiểu có thể cảm giác được, lúc trước trên người Thẩm Chích mang theo hơi thở vô cùng sắc bén.
Lăng Hiểu nói xong, vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt Thẩm Chích.
Phan Vân Kiệt cũng tỉ mỉ quan sát từng thay đổi rất nhỏ của Thẩm Chích.
Mà người đàn ông trên giường bệnh, vẫn luôn duy trì bộ dạng bình tĩnh.
"Sau đó thì sao?"
Anh cúi đầu hỏi.
"Sau đó đương nhiên em đã phản kháng lại, không biết như thế nào... đẩy anh vào tường rồi té ngã."
Lăng Hiểu nhẹ nhàng đáp lại.
Nếu như cô thừa nhận mình một quyền đánh ngã Thẩm Chích, Lăng Hiểu sợ mình bị người ta bắt đi trở thành nghiên cứu phi nhân loại.
Hơn nữa...
Lăng Hiểu cũng rất để ý phản ứng của Thẩm Chích.
Nếu như vừa rồi anh nói là thật, anh còn có một nhân cách khác mà nói, như vậy... Nhân cách đó có phải là người đứng sau tất cả các vụ án không?
Mà giữa hai nhân cách Thẩm Chích, thật sự là không có kí ức của nhau sao?
"Như vậy sao?"
Thẩm Chích nghe được lời lăng Hiểu nói, cũng không có phản ứng gì đặc thù, chỉ là xin lỗi nhìn cô: "Anh không dọa em chứ? Xin lỗi, số lần anh phát bệnh kỳ thật rất ít, nhưng mỗi lần phát bệnh đều xảy ra một số tình huống ngoài ý muốn, chỉ là trước kia có chị của anh chăm sóc, gần đây chị gái khá bận rộn, cho nên... mới xảy ra những tai nạn này, anh xin lỗi."
Vẻ mặt và giọng điệu của Thẩm Chích đều rất thành khẩn, phối hợp với vẻ ngoài nhã nhặng lễ độ của anh, thật sự tuyệt đối không giống bệnh nhân, càng không giống một kẻ điên.
Chương 505 : Chỉ số thông minh của tôi không đủ, tôi kiêu ngạo sao?
Edit: Chi Quynh
Chị gái Thẩm Chích là Tɧẩʍ ɖυ sau khi chạy tới bệnh viện đã nộp viện phí cho Thẩm Chích, hơn nữa còn phối hợp với Phan Vân Kiệt ghi lại lời khai.
Chứng thực Thẩm Chích đúng là mắc bệnh tâm thần, chính là hai nhân cách mà anh nói.
Lúc Phan Vân Kiệt mang Tɧẩʍ ɖυ đi hỏi, Lăng Lập Thư đã mang theo Lăng Hiểu trở về phòng làm việc của mình.
Lúc này, một nhà ba người Lâm Khải cũng chạy tới.
"Lâm Giản!"
Thấy Lâm Giản trở về, Lăng Hiểu lập tức chạy tới trước mặt anh: "Anh đi đâu vậy? Anh có biết cha mẹ của anh lo lắng như thế nào không!"
Lâm Giản lúc này vẻ mặt áy náy: "Chỉ là tâm trạng của anh không tốt, đi ra ngoài một chút, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, đúng rồi, Lăng Hiểu, em không bị thương chứ? Sao em lại to gan như vậy, còn dám một mình đi vào con hẻm đó!"
Nếu Lăng Hiểu xảy ra chuyện gì, Lâm Giản cả đời cũng sẽ không tha thứ cho mình.
"Em không phải là không có việc gì sao!"
Lăng Hiểu hướng về phía Lâm Giản cười cười.
"Đúng rồi, anh theo em ra đây một chút."
Lăng Hiểu suy nghĩ một chút, lôi kéo Lâm Giản đi ra ngoài.
Nhìn hai đứa nhỏ đi ra ngoài, Lâm Khải muốn gọi bọn họ lại, nhưng Lăng Lập Thư ở một bên lại lắc đầu: "Để cho bọn họ đi ra ngoài nói chuyện một lát đi, hiện tại mọi người đều có bí mật nhỏ của mình."
Nói xong, Lăng Lập Thư nhìn Lâm Khải.
Lâm Khải có chút mất tự nhiên quay đầu đi.
............
Trong hành lang bệnh viện, Lăng Hiểu đem chuyện mình gặp phải cùng suy đoán nói lại lần nữa.
Lâm Giản lúc này đã khôi phục bình tĩnh: "Em nói Thẩm Chích kia xuất hiện tại hiện trường vụ án trước kia, còn ra tay đánh lén em, mà bây giờ anh ta cái gì cũng không nhớ rõ, bởi vì anh ta là bệnh nhân bị rối loạn nhân cách? "
"Ừm."
Lăng Hiểu gật đầu: "Lâm Giản, anh đoán xem anh ta có phải là hung thủ hay không?"
"Khó mà nói."
Lâm Giản lúc này lại nhíu mày: "Đường Sở vừa mất tích hai ngày, giả sử... giả sử Đường Sở đã bị sát hại. "
Nói đến giọng điệu Lâm Giản này càng thêm trầm thấp: "Giả sử Đường Sở đã bị sát hại, như vậy hung thủ của vụ án gϊếŧ người liên hoàn kia không có khả năng lại tiếp tục gây án nhanh như vậy, hơn nữa, em và Đường Sở tuổi tác tương đồng, điều này cũng không phù hợp với đặc điểm phạm tội của kẻ đó."
Hung thủ mỗi lần lựa chọn mục tiêu, đều là tuổi tác lần lượt giảm đi vài tuổi.
Tất nhiên, hung thủ đánh giá tuổi của người chết như thế nào, hoặc làm thế nào để biết chính xác tuổi của người chết.
Đó vẫn là một bí ẩn.
Lâm Giản vẫn không nghĩ rõ, lúc anh lại bị hỏi cung đã từng hỏi Phan Vân Kiệt, có phải mấy người bị hại quen biết hay không, nói không chừng bọn họ có điểm gì không ai biết?
Đáng tiếc, tổ đặc án của Phan Vân Kiệt ở phương diện này chưa tra được manh mối gì.
Nói cách khác...
Không có bằng chứng cho thấy nạn nhân có bất kỳ mối quan hệ nào.
Họ, tất cả đều là những người xa lạ không quen biết nhau.
Điểm này, kỳ thật là Lâm Giản vẫn nghĩ không ra, một mực suy tư chuyện quan trọng nhất.
Mà Lăng Hiểu ở một bên, tất nhiên không nghĩ tới nhiều như vậy.
Lăng Hiểu: Chỉ số thông minh của tôi không đủ, tôi kiêu ngạo được không?
Lúc này Lăng Hiểu còn đang suy nghĩ trong đầu khả năng Thẩm Chích là hung thủ, đột nhiên nghe được phân tích của Lâm Giản, cô lập tức theo bản năng phụ họa: "Đúng đúng đúng! Anh nói đều đúng, sát thủ hàng loạt sẽ không dễ dàng thay đổi đặc điểm gây án của mình, điều này không hợp lẽ thường! Không biết chú Phan có hỏi ra cái gì không, hay chúng ta đi tìm chú ấy hỏi một chút đi."
Lăng Hiểu và Phan Vân Kiệt đã gặp qua vài lần, so sánh mà nói, thật đúng là có thể xưng là người quen cũ.
Hai người đi dạo trong bệnh viện một hồi, cuối cùng tìm được Phan Vân Kiệt trong một phòng họp nhỏ, anh đang sắp xếp lại lời khai hỏi thăm vừa mới ghi lại.
Chương 506: Đường Sở trở về
Edit: Chi Quynh
"Chú Phan."
Lăng Hiểu cùng Phan Vân Kiệt chào hỏi, lập tức nhỏ giọng hỏi: "Mọi người hỏi được những gì rồi? Thẩm Chích kia... Có khả nghi gì không?"
"Tạm thời không có gì khả nghi, đương nhiên, nội dung chi tiết chúng ta phải giữ bí mật, nhưng chú sẽ tiếp tục điều tra anh ta."
Thanh âm Phan Vân Kiệt rất kiên định.
Anh có một loại trực giác, cảm thấy Thẩm Chích là một nhân vật vô cùng nguy hiểm.
Chỉ là trước mắt mà nói, hiềm nghi của anh cũng không lớn, hơn nữa Phan Vân Kiệt hiện tại nắm giữ quá ít tư liệu về Thẩm Chích, anh cần điều tra thêm vài ngày mới được.
"Chú Phan, chưa có tin tức gì của Đường Sở sao?"
Lúc này, Lâm Giản đi tới, ánh mắt phức tạp hỏi Phan Vân Kiệt một câu.
Phan Vân Kiệt chần chừ một chút: "Có một số manh mối, chúng tôi vẫn đang tiếp tục tìm kiếm cô ấy."
Chuyện của Đường Sở trải qua điều tra, thật đúng là rất phức tạp.
Xác suất lớn nói...
Đường Sở hẳn là còn sống.
Chỉ là Phan Vân Kiệt không dám nói cho bọn họ biết, dù sao sự tình còn chưa rõ ràng, Đường Sở cũng chưa tìm được, Phan Vân Kiệt không muốn cho bọn họ hy vọng, để rồi cuối cùng lại làm cho bọn họ thất vọng.
............
Một buổi tối này, đối với Lăng Hiểu mà nói, ít nhiều vẫn có chút kí©h thí©ɧ.
Bất kể là về chuyện trong ngõ nhỏ, hay là Thẩm Chích xuất hiện.
Lăng Hiểu cảm thấy thế giới này thật sự bắt đầu đi về phía trinh thám hồi hộp, nhìn xem, ngay cả đa nhân cách xuất hiện thường xuyên nhất trong phim trinh thám cũng xuất hiện rồi!
Vì vậy...
Sẽ còn cái khác kí©h thí©ɧ hơn sao?
Đương nhiên, sự thật chứng minh, Lăng Hiểu suy đoán không sai, sự tình phát triển so với tưởng tượng của cô còn kí©h thí©ɧ hơn nhiều.
Vào ngày thứ tư, Đường Sở đã trở lại!
Phải, cô ấy đã sống sót trở lại! Trạng thái tinh thần cả người, nhìn qua cũng không tệ lắm, chỉ là trên cánh tay bị một ít vết thương nhẹ mà thôi.
Sự trở lại của Đường Sở, trong vòng tròn nhỏ của trường, rất nhanh đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
Dần dần, các trường học cũng bắt đầu lưu hành các phiên bản khác nhau.
Trong đó nghe có vẻ chân thật nhất, hơn nữa bên cạnh bị một số "người biết chuyện không muốn tiết lộ tên" chứng thực là ——
Mấy ngày Đường Sở mất tích, cũng không phải gặp phải kẻ gϊếŧ người, mà là bị người bắt cóc!
Mà cảnh sát mấy ngày nay không tìm được Đường Sở cũng không tìm được cha của Đường Sở, là bởi vì cha cô vì một công việc kinh doanh mà vội vàng xuất ngoại vào tối Chủ Nhật.
Cũng chính vì điểm này, tối chủ nhật Đường Sở không đợi được cha mình, cho nên bị người bắt cóc.
Mà những tên bắt cóc kia bởi vì không liên lạc được với cha Đường Sở, đã thả Đường Sở ở bãi rác ngoài ngoại ô.
Tin đồn Đường Sở bị người ta bắt cóc, trong trường học truyền càng ngày càng rộng, mười phần chân thực, thậm chí cốt truyện cũng là thêm mắm dặm muối, nội dung càng ngày càng quá đáng.
Cuối cùng tin đồn đã bắt đầu chạy lệch, thậm chí có người nói Đường Sở bị bọn bắt cóc chà đạp...
Tin đồn như vậy, đối với một thiếu nữ mà nói, là tổn thương cỡ nào?
"Lâm Giản, anh có muốn đi an ủi Đường Sở không?"
Lăng Hiểu cũng nghe được những lời đồn trong trường học, những người này thật sự có chút quá đáng.
Trong trường học có rất nhiều nam sinh bị Đường Sở cự tuyệt, hiện tại bọn họ ai nấy đều vui sướиɠ khi người gặp họa, mà những nữ sinh đố kỵ Đường Sở kia, lại càng âm thầm thêm mắm thêm muối, làm cho lời đồn càng ngày càng không chịu nổi, càng ngày càng khó nghe.
Đôi khi tin đồn, tàn nhẫn hơn dao.
Dao có thể làm tổn thương người khác, còn tin đồn không chỉ làm tổn thương người khác, mà còn đánh vào tinh thần.
"Anh đã thử nói chuyện với cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy không cho phép bất cứ ai đến gần cô ấy."
Lâm Giản nghe Lăng Hiểu nói xong, thở dài một hơi.
Vốn Đường Sở có tâm phòng rất nặng, cô ấy rất khó tin tưởng người khác, cũng không muốn cùng bất cứ kẻ nào tiếp xúc gần gũi.
Hiện giờ lại xảy ra loại chuyện này, Đường Sở lại càng thêm lạnh lùng, càng không cho người lạ lại gần.