Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 501-503

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 501: Anh ta bị thương à?

Edit: Chi Quynh

Trong ngõ tối quá, Lăng Hiểu không tìm được Lâm Giản thì thôi, không hiểu sao cô còn thiếu chút nữa bị tấn công, đương nhiên, người bị thương không phải Lăng Hiểu.

"Này, còn sống không?"

Lăng Hiểu mò mẫm trong bóng tối, đá người trên mặt đất.

Trong hoàn cảnh tối đen như mực, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của người nọ, đó là một người đàn ông, hơn nữa dáng người rất cao lớn.

"Quên đi, trước tiên kéo người ra ngoài rồi nói sau."

Lăng Hiểu thở dài, cầm hai tay người nọ lên, sau đó một đường kéo anh ra khỏi ngõ nhỏ.

Đi tới dưới ánh đèn đường bên đường, Lăng Hiểu cuối cùng cũng thấy rõ bộ dáng của người nọ ——

Người đàn ông hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, nhìn qua chỉ có hơn hai mươi tuổi, ngũ quan ôn hòa, làn da còn trắng nõn hơn da của Lăng Hiểu.

Lăng Hiểu nhíu mày nhìn người đàn ông trên mặt đất, lúc này có người qua đường đi ngang qua, nhìn thấy một cô bé ngồi ở ven đường, bên cạnh còn có một người hôn mê bất tỉnh.

Chuyện này ...

Đây là tình huống thần kỳ gì vậy?

Không ít người qua đường ghé mắt nhìn, nhưng không một ai dừng lại hỏi thăm.

Thời buổi này, không phải lòng người lạnh lùng, mà là mỗi người đều trải qua bài học cuộc sống, trong lòng đều nâng cao cảnh giác ——

Chuyện xảy ra bất thường, nhất định có yêu ma!

Chỉ cần trên đường thấy một người ngã, đừng nói là bọn họ, ngay cả Lăng Hiểu cũng sẽ không chủ động lại gần giúp đỡ.

Dù sao, Lăng Hiểu là người không thích xen vào việc của người khác.

Tất nhiên, có những người gần đó đã gọi 110 và 120. Không lâu sau đó, có một chiếc xe 120 từ bệnh viện đến.

"Cô bé, đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

Bác sĩ bước xuống từ xe cấp cứu trông rất hiền lành.

"Anh ta... Bị đánh ngất xỉu ạ." Lăng Hiểu do dự một chút, chớp chớp đôi mắt to ngây thơ, vẻ mặt vô hại nói.

"Bác sĩ Dương, xương sườn của người bị thương hình như bị gãy một cái, nhưng tạm thời hẳn là không bị thương đến nội tạng." Một bác sĩ cấp cứu khác ở một bên kiểm tra người đàn ông và nói nhỏ: "Lúc nâng lên xe, mọi người nhẹ nhàng một chút."

"Cô bé, người này là anh trai của cháu sao?"

Lúc này, vị bác sĩ Dương kia nhìn người trẻ tuổi hôn mê, quay sang nhìn Lăng Hiểu một cái, nhẹ giọng hỏi: "Có thể liên lạc được với cha mẹ cháu không? Hiện tại cháu tới bệnh viện cùng bọn chú đi."

"Cháu không quen anh ta."

Lăng Hiểu ngồi ở một bên lắc đầu, đang muốn nói gì đó, bỗng có một giọng nói có chút quen tai cắt đứt lời của Lăng Hiểu ——

"Lăng Hiểu, sao nhóc lại ở đây?"

Phải không?

Lăng Hiểu vừa quay đầu lại, liền thấy được một thân ảnh cao lớn uy nghiêm.

"Chú Phan?"

Người tới chính là tổ trưởng tổ đặc án, Phan Vân Kiệt.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Phan Vân Kiệt nhìn những người xung quanh, lập tức quay lại nghiêm túc nhìn Lăng Hiểu.

"Người này..."

Lăng Hiểu giơ ngón tay chỉ người đàn ông vừa mới được nâng lên cáng: "Anh ấy đã tấn công cháu ở trong con hẻm nhỏ kia."

"Cái gì!"

Phan Vân Kiệt hơi sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại nhìn con hẻm cách đó không xa.

Lại là nơi đó!

"Tôi là Phan Vân Kiệt, đây là giấy tờ tùy thân của tôi."

Lúc này Phan Vân Kiệt đã cho bác sĩ Dương xem giấy tờ tùy thân của mình

"Tôi quen biết cô bé này, tôi và mọi người cùng đi bệnh viện được không? "

"Được chứ."

Bác sĩ Dương gật đầu.

"Đi thôi, đừng sợ, cháu hãy kể lại chi tiết những chuyện vừa xảy ra cho chú nghe."

Phan Vân Kiệt vừa nói, vừa giữ chặt tay Lăng Hiểu.

Tay cô nhóc này lạnh như băng, hẳn cô đã rất sợ hãi?

Lăng Hiểu:...

Trên đường tới bệnh viện, Lăng Hiểu nói chuyện mình tìm kiếm Lâm Giản sau đó vào ngõ nhỏ thì đột nhiên bị người này tập kích nói cho Phan Vân Kiệt biết.

Chỉ có điều...

"Cháu nói... Anh ta bị thương à?"

Phan Vân Kiệt nghe được cuối cùng, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lăng Hiểu.

"Vâng, cái này, đại khái là như vậy? Lúc ấy trời tối, cháu chỉ vung tay đánh nhẹ một cái, có thể thân thể của an ta quá yếu? Nếu không chính tự anh ta trượt chân ngã rồi vô tình đυ.ng vào đâu đó?" Lăng Hiểu ngồi ở một ngây thơ nói nhỏ.

Chương 502: Chi phí y tế là bao nhiêu?

Edit: Chi Quynh

Bành Thành, bệnh viện số hai thành phố.

Lăng Hiểu không ngờ xe cấp cứu 120 lại chở họ đến tận bệnh viện số hai thành phố.

Nghĩ kĩ lại, bệnh viện cách nơi xảy ra sự việc gần nhất đúng là nơi này.

Lúc này, Lăng Hiểu đang ngồi ở hành lang bệnh viện, cô y tá còn cho cô một ly nước nóng: "Lăng Hiểu, cháu uống một ngụm nước trước, bác sĩ Lăng còn đang làm phẫu thuật, lát nữa mới ra ngoài. "

"Dạ."

Lăng Hiểu gật đầu.

Vừa mới đến bệnh viện, Lăng Hiểu đã dùng điện thoại bàn của bệnh viện gọi điện thoại cho mẹ, đương nhiên Lăng Hiểu biết tính tình Triệu Nhã, không dám nói thật cho bà biết, cô chỉ nói mình đi ra tìm Lâm Giản, sau đó đến bệnh viện thứ hai thành phố, đi tìm cha, để cho bà đừng lo lắng.

Đồng thời, Lăng Hiểu lại gọi điện thoại cho vợ chồng Lâm Khải, nói cho bọn họ biết mình đi bệnh viện, không thể giúp tìm Lâm Giản.

Làm xong tất cả, Lăng Hiểu mới thở phào nhẹ nhõm, cả người nhàm chán tựa vào ghế.

"Thật sao ngờ, cháu lại là con gái của Lăng bác sĩ đó!"

Ngay lúc Lăng Hiểu nhàm chán, một bàn tay vươn tới trước mặt cô, trong lòng bàn tay có mấy viên kẹo: "Ăn kẹo không?"

Lăng Hiểu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười ôn nhu của bác sĩ Dương.

Bác sĩ không phải là rất đẹp trai, nhưng anh mang đến cho mọi người một cảm giác dễ dàng.

"Cám ơn chú Dương."

Lăng Hiểu ngoan ngoãn nhận lấy kẹo, ừm, ra là kẻo hỉ!

"Thương thế của người bị thương kia đã xử lý xong, không có gì đáng ngại, cháu cũng không cần quá lo lắng." Bác sĩ Dương ngồi xuống bên cạnh Lăng Hiểu, vẻ mặt ôn nhu hiền hòa an ủi Lăng Hiểu.

"Ừm, người kia... Chi phí y tế hết bao nhiêu thế ạ?"

Lăng Hiểu ăn thêm viên kẹo nữa, yếu đuối hỏi một câu.

Người nọ tự làm mình bị thương, nên cô không phải lo tiền thuốc men đúng không.

Dĩ nhiên, Lăng Hiểu cảm thấy cô là phòng vệ chính đáng, chỉ là... Trong con hẻm nhỏ kia căn bản không có camera giám sát, dù người nọ tỉnh lại, nếu anh ta không thừa nhận là mình động thủ trước thì sao?

Nghĩ đến đây cô cảm thấy có chút đau đầu.

"Chi phí điều trị của anh ta là do tổ trưởng Phan trả, hẳn là không có bao nhiêu."

Bác sĩ Dương nhìn Lăng Hiểu một cái, lập tức thần bí dịch lại gần cô, nhẹ nhàng hỏi: "Người nọ... bị cháu đánh đúng không?"

Từ góc độ chuyên môn của anh phân tích, khả năng người nọ bị ngã cực kỳ thấp, có thể phán đoán ra, người bị thương là bị người ta đánh, hơn nữa còn là chính diện công kích.

"Cái đó, cháu cũng không biết nữa." Lúc này Lăng Hiểu chỉ có thể giả ngu.

Tất cả, chờ người kia tỉnh lại rồi nói sau.

Than ôi.

Lăng Hiểu ở đáy lòng thở dài.

............

Một giờ sau.

Lăng Lập Thư từ trong phòng giải phẫu đi ra, vội vàng thay quần áo, sau đó trở lại văn phòng, nhìn thấy Lăng Hiểu nằm sấp ngủ thϊếp đi trên bàn làm việc của ông, mà bên cạnh cô còn đặt một đống kẹo hỉ cùng đồ ăn ngon.

Những kẹo hỉ đó là do người nhà sản phụ ở tầng bốn mang tới hôm nay, gia đình họ sinh ra một cặp song sinh, cả nhà vui vẻ mua rất nhiều kẹo hỉ tặng cho các bác sĩ các khoa.

Vì vậy, bệnh viện thực sự là một nơi tuyệt vời.

Nơi này mỗi ngày diễn ra ngoại trừ sự kết thúc của sinh mệnh, còn là... khởi đầu của một cuộc sống mới rực rỡ ...

Nhìn thấy bộ dáng Lăng Hiểu nằm sấp trên bàn có vẻ không thoải mái lắm, Lăng Lập Thư nhíu mày, thật cẩn thận đi qua, muốn ôm cô lên, đúng lúc này, Lăng Hiểu lại đột nhiên mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn người trước mắt.

"Ba."

Lăng Hiểu gọi một tiếng, cả người cũng dần dần tỉnh táo lại: "Ba làm xong phẫu thuật rồi ạ?"

Chương 503: Anh ta có bệnh

Edit: Chi Quynh

"Sao con nằm ngủ ở đây vậy?"

Lăng Lập Thư quan tâm nhìn Lăng Hiểu.

"Con quá mệt mỏi, đúng rồi, ba, hôm nay..." Lăng Hiểu muốn nói cái gì, lúc này cửa phòng làm việc đột nhiên bị người đẩy ra, bác sĩ Dương vội vàng đi vào.

"Bác sĩ Lăng, anh phẫu thuật xong rồi à?" Nhìn thấy bóng dáng Lăng Lập Thư, bác sĩ Dương sững sốt một chút, sau đó hắn lại nhìn Lăng Hiểu: "Người bị thương kia đã tỉnh, cháu có muốn đi gặp anh ta không? "

"Được." Lăng Hiểu lập tức gật đầu.

Mà Lăng Lập Thư ở một bên vẻ mặt nghi hoặc...

Ai đó có thể nói cho ông biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ba người một đường đi tới khoa nội trú, trên đường bác sĩ Dương kể lại tóm gọn mọi chuyện với Lăng Lập Thư, Lăng Lập Thư nghe xong, vẻ mặt thay đổi, bàn tay to nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Lăng Hiểu.

Đứa trẻ này...

Lá gan cũng thật lớn!

Sao lại một mình chạy đến nơi đó?

Nó không biết chuyện gì đã xảy ra ở đó sao?

Và...

Người đàn ông đó...

Lăng Lập Thư đang nghĩ, bọn họ đã đến cửa phòng bệnh, Phan Vân Kiệt còn đang quanh quẩn ở cửa phòng bệnh, nhìn thấy bóng dáng Lăng Lập Thư, còn hướng về phía ông gật đầu.

"Tổ trưởng Phan!"

Lăng Lập Thư tiến lên vài bước: "Mọi người hỏi xong rồi sao? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Người đó... có phải là..."

Bốn chữ 'hung thủ gϊếŧ người' bị nghẹn lại ở trong cổ họng Lăng Lập Thư.

Kỳ thật, đáy lòng bọn họ đều có suy đoán này.

Thậm chí Lăng Hiểu cũng nghĩ tới ——

Người đàn ông bị mình một quyền đã K.O này, không biết có phải là hung thủ thật sự của vụ án gϊếŧ người liên hoàn ở Bành thành gần đây khiến cho lòng người hoảng sợ hay không?

Dù sao thì, người tốt sẽ trốn trong con hẻm đó để tấn công người khác sao?

Hơn nữa...

Lúc ấy Lăng Hiểu ngửi thấy mùi nước hoa kia, thật sự rất đặc biệt, làm cho Lăng Hiểu có chút để ý.

Chỉ tiếc là...

Nghe được Lăng Lập Thư hỏi, Phan Vân Kiệt lại vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu: "Người bị thương này... Hiện tại cái gì cũng không nhớ rõ, không biết vì sao mình lại ở đó, cũng không biết mình bị ai đánh bị thương. "

Cái gì?

"Mất trí nhớ sao?" Lăng Lập Thư hơi nhíu mày.

Loại chuyện mất trí nhớ này, trong phim truyền hình cũng khá phổ biến, nhưng nói thật, ông hành nghề y nhiều năm như vậy, ngoại trừ những bệnh nhân mắc bệnh thoái hóa não ra, quả thực chưa từng thấy qua mấy trường hợp bệnh nhân mất trí nhớ.

Những bệnh nhân như vậy thực sự hiếm gặp trong thực tế.

"Không, cậu ta không phải mất trí nhớ."

Nghe lăng Lập Thư nói, biểu tình phan Vân Kiệt lại trở nên quái dị: "Người bị thương nói mình có bệnh, bởi vì phát bệnh cho nên mới không nhớ rõ chuyện trong khoảng thời gian này, đương nhiên, chuyện này chúng ta còn cần điều tra một chút, đã liên lạc với người nhà của người bị thương, bọn họ hẳn là cũng sắp tới rồi. "

Có bệnh?

Bị bệnh sẽ không nhớ điều gì đó?

Căn bệnh này là gì?

Lăng Hiểu đứng ở một bên còn rất tò mò.

Thừa dịp Phan Vân Kiệt và Lăng Lập Thư nói chuyện, Lăng Hiểu đã lén lút mở cửa vào phòng bệnh.

Đây là một phòng bệnh độc lập, lúc này trong phòng bật đèn, mà người đàn ông bị cô đánh kia đang nằm ngẩn người trên giường bệnh, nhìn thấy bóng dáng Lăng Hiểu, người đàn ông còn kinh ngạc một chút.

"Anh tỉnh rồi?" Lăng Hiểu mỉm cười hỏi một câu.

Người đàn ông gật nhẹ đầu, lập tức hỏi Lăng Hiểu một câu: "Em là ai? Có phải là người đã tìm thấy tôi không?

Sau khi tỉnh lại, anh mới phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, thậm chí vừa rồi còn có người đến hỏi, nói anh được một đứa trẻ phát hiện trong một con hẻm nhỏ.

"À thì, xem như đi, anh thật sự cái gì cũng không nhớ rõ sao?"

Lăng Hiểu đi về phía trước, trong phòng bệnh tràn ngập một mùi thuốc sát trùng, cô theo bản năng lại gần hơn một chút, muốn ngửi mùi nước hoa kỳ dị kia có còn hay không.
« Chương TrướcChương Tiếp »