Chương 498-500

Chương 498: Cuộc điện thoại của người phụ nữ

Edit: Chi Quynh

"Con xin lỗi."

Lăng Hiểu gãi đầu áy náy: "Lúc thẩm vấn, con... đã tắt máy đi nên không nhận được điện thoại của mẹ, làm cho mẹ lo lắng rồi!"

"Trở về là tốt rồi, mấy ngày nay bố và mẹ con sẽ xin nghỉ, sau đó thay phiên nhau đón con tan học."

Lăng Lập Thư ngồi ở một bên cúi đầu mở miệng.

Hiện tại toàn bộ Bành Thành, khắp nơi đều lan truyền các loại tin tức lớn nhỏ, toàn bộ đều là về mấy vụ án kia.

Triệu Nhã và Lăng Lập Thư cũng rất sợ hãi.

Mặc dù công việc hàng ngày để kiếm tiền là rất quan trọng đối với họ.

Nhưng so với những thứ này, Lăng Hiểu mới là tồn tại quan trọng nhất trong đáy lòng bọn họ.

"Dạ, con biết rồi."

Lăng Hiểu gật đầu.

Hiện tại tâm trạng của cô cũng có chút nặng nề.

Tuy rằng Lăng Hiểu và Đường Sở không quen biết nhau, thậm chí ngay cả quan hệ gật đầu chào cũng không tính.

Nhưng Lâm Giản thường xuyên cùng Lăng Hiểu nhắc tới Đường Sở, nhắc tới rất nhiều chuyện về cô.

Hiện giờ Lăng Hiểu đối với Đường Sở coi như là hiểu rất rõ.

Mà bây giờ, một người bạn rất quen thuộc, đột nhiên biến mất, thậm chí... rất có thể đã gặp phải tai họa...

Vừa nghĩ đến điểm này, Lăng Hiểu cho dù có vô lo vô nghĩ như thế nào cũng không có biện pháp hoàn toàn thả lỏng.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Lập Thư tự mình lái xe đưa Lăng Hiểu đi học.

Buổi sáng Lăng Hiểu thức dậy vốn định liên lạc với Lâm Giản, bảo anh đi cùng mình, đáng tiếc điện thoại di động của Lâm Giản tắt máy.

Lộ trình từ nhà Lăng Hiểu đến trường học cũng không quá xa, Lăng Lập Thư lái xe đến cổng trường, còn dừng trước cửa hàng ăn sáng ở cổng trường mua cho Lăng Hiểu một cái bánh bao và sữa đậu nành.

Không còn cách nào khác, buổi sáng khi bọn họ rời đi, Triệu Nhã còn chưa rời giường, Lăng Lập Thư lại không biết nấu cơm, chỉ có thể mua những thứ này cho Lăng Hiểu.

"Ba, ba không ăn sao?"

Lăng Hiểu ngồi trên xe, quay đầu nhìn Lăng Lập Thư một cái.

"Ba không đói."

Mấy ngày nay công việc của Lăng Lập Thư rất bận rộn, người cũng gầy đi một chút.

Lúc này ông đang ngẩn người nhìn chằm chằm về phía cổng trường điện thoại di động đột nhiên vang lên, nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại, Lăng Lập Thư không nhịn được nhíu mày, vẻ mặt có chút khó coi.

"Con ăn từ từ thôi, ăn xong rồi đi học."

Thuận miệng dặn dò Lăng Hiểu vài câu, Lăng Lập Thư cầm điện thoại di động xuống xe, sau khi xuống xe, ông mới nhận điện thoại.

"Sao vậy?"

"Bác sĩ Lăng, là tôi." Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ yếu đuối, thậm chí mang theo một chút nghẹn ngào.

............

Lăng Hiểu ngồi trong xe, vẫn nhìn chằm chằm Lăng Lập Thư ngoài cửa sổ xe.

Là một bác sĩ phẫu thuật, Lăng Lập Thư tính cách rất ổn định, ngày thường cũng rất ít tức giận, đối với Triệu Nhã vẫn luôn yêu chiều và bao dung vô hạn.

Lăng Hiểu rất ít khi thấy ba mình nổi giận.

Nhưng hôm nay...

Lăng Lập Thư có vẻ rất nóng nảy, hét cái gì đó vào điện thoại.

Lăng Hiểu ăn xong cái bánh trong tay, không kìm được sự tò mò của mình, lúc cha cô xoay người, cô lặng lẽ xuống xe.

Vừa vặn nghe được câu nói cuối cùng của Lăng Lập Thư ——

"Nếu tôi là cô, tôi sẽ không để đứa trẻ đó ra đời, đừng xé mặt nhau, mọi người đều sẽ mất mặt!"

Được rồi.

Chuyện như vậy...

Có phải quá kí©h thí©ɧ rồi không?

Lăng Hiểu không thể tin mở to hai mắt.

Mà lúc này, Lăng Lập Thư cũng phát hiện bóng dáng Lăng Hiểu, vẻ mặt của ông thay đổi một chút, lập tức hạ thấp giọng nói của mình: "Sau này đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, chuyện này... Tôi không thể quản được. "

Cúp điện thoại, Lăng Lập Thư nhìn chằm chằm con gái mình: "Vừa rồi con..."

"Đều nghe được."

Lăng Hiểu vẻ mặt nghiêm túc nhìn cha mình: "Chẳng lẽ ba..."

"Không phải ba."

Lăng Lập Thư cắt ngang lời Lăng Hiểu: "Là trong bệnh viện của chúng ta... ừ, có một số chuyện không liên quan đến ba, con cũng không nên nói với mẹ con, nhớ chưa?"

Lăng Lập Thư có chút đau đầu, những chuyện này, sao cứ phải dây lên người ông?

Chỉ vì ông dễ nói chuyện sao?

Chương 499: Lâm Khải

Edit: Chi Quynh

Được rồi.

Lăng Hiểu thật ra vẫn tin tưởng lời nói của Lăng Lập Thư.

Bởi vì cô tin tưởng Lăng Lập Thư yêu Triệu Nhã rất sâu đậm.

Nếu không có tình yêu ...

Với tính tình tùy ý lười biếng lại tùy hứng ngây thơ của Triệu Nhã, bọn họ đã sớm ly hôn.

"Vậy ba xử lý thật tốt đi. Yên tâm, con sẽ không bao giờ lén lút nói với mẹ đâu!"

Lăng Hiểu khoát tay áo, xoay người đeo cặp sách đi học.

Mà Lăng Lập Thư thở dài, cầm điện thoại bấm gọi cho một người khác trong danh sách liên lạc của mình.

Đều tại tên kia gây ra chuyện rắc rối...

Bầu không khí trong trường học ngày hôm nay rất ngột ngạt.

Chuyện Đường Sở mất tích, tuy rằng giáo viên trong lớp không cho phép học sinh nói lung tung khắp nơi, nhưng hiện tại học sinh trong trường đều đã biết, dù là phụ huynh hay là học sinh, trong lòng mọi người rất hoảng sợ.

Đương nhiên, cho dù bầu không khí có ngạt thở đến đâu, các thầy cô vẫn phải tiếp tục giảng bài, mà Lăng Hiểu... Vẫn tiếp tục ngủ gật trong lớp.

Giờ nghỉ trưa, Lăng Hiểu như thường ngày đến cửa lớp Lâm Giản.

"Lăng Hiểu, em lại tới tìm Lâm Giản à?"

Bạn cùng bàn của Lâm Giản đúng lúc từ trong lớp đi ra, nhìn Lăng Hiểu một cái, đối phương vẻ mặt nghi ngờ mở miệng nói: "Hôm nay Lâm Giản không đi học, em không biết sao?"

"Thật sao?"

Lăng Hiểu kinh ngạc một chút: "Em biết rồi, cám ơn ạ!"

Nói xong, Lăng Hiểu xoay người rời đi.

Lâm Giản không đến lớp.

Anh bị bệnh sao?

Hay là bởi vì chuyện của Đường Sở?

Lăng Hiểu thử gọi điện lại cho Lâm Giản vài lần, vẫn không cách nào liên lạc được.

Xem ra chuyện Đường Sở mất tích đã đả kích rất lớn tới Lâm Giản.

............

Buổi chiều tan học, Triệu Nhã đến đón Lăng Hiểu.

Dù sao, bên phía bệnh viện chỗ Lăng Lập Thư có rất nhiều việc cần làm.

"Đi thôi, tối nay mẹ làm khoai tây hầm cho con."

Triệu Nhã mỉm cười dắt Lăng Hiểu đi, hai người đi cùng một chỗ, có đôi khi trông không giống mẹ con, mà giống như hai chị em gái.

Lăng Hiểu có đôi khi cũng rất bội phục, tâm tính của mẹ mình thật sự rất trẻ tuổi, vẫn luôn mười tám tuổi.

Khu kí túc xá của bệnh viện số 2 của thành phố.

"Hôm nay ba con có ca phẫu thuật lớn không về được, ông ấy không có phúc hưởng miếng ngon, con gái yêu, con ăn nhiều một chút!"

Triệu Nhã đeo găng tay bưng nồi đất lên bàn ăn, sau đó động tác gọn gàng múc cho Lăng Hiểu một chén lớn.

"Dạ, mẹ cũng ăn đi!"

Lăng Hiểu cũng gắp cho Triệu Nhã một ít, hai mẹ con vui vẻ ăn một bữa cơm.

Cơm nước xong, Triệu Nhã thu dọn phòng bếp, Lăng Hiểu đã cầm xong quyển sổ bài tập của mình, thay quần áo đi đến cửa lớn.

"Mẹ, con đi tìm anh Lâm Giản học đây ạ."

Nói xong Lăng Hiểu mở cửa bước ra ngoài.

Vài phút sau, Lăng Hiểu đã đến Lâm gia.

Người mở cửa cho Lăng Hiểu không phải dì Trương, mà là cha của Lâm Giản, Lâm Khải.

"Chú Lâm."

Lăng Hiểu tuy rằng thường xuyên đến nhà Lâm Giản, nhưng rất ít khi nhìn thấy vị chú Lâm này.

Không thể không nói, Lâm Giản hoàn toàn thừa hưởng gien của cha mình.

Vị chú Lâm này tuy rằng đã gần bốn mươi tuổi, nhưng vẫn vô cùng trẻ tuổi đẹp trai, cao ráo phong độ.

Trước kia Lăng Hiểu còn tưởng rằng cha mình Lăng Lập Thư là người đẹp trai nhất trong bệnh viện, nhưng từ khi gặp qua vị chú Lâm này, Lăng Hiểu lại không nghĩ như vậy.

Xin lỗi cha, không phải là cha không đủ đẹp trai, nhưng chú Lâm quá mạnh.

"Hiểu Hiểu, cháu tới rồi à!"

Lâm Khải nhìn thấy bóng dáng Lăng Hiểu, không khỏi mỉm cười: "Cháu tới tìm Lâm Giản à, thằng nhóc này hôm nay cả ngày không ra khỏi phòng, có phải nó gặp chuyện gì ở trường hay không?"

Ngày thường Lâm Khải so với Lăng Lập Thư còn bận rộn hơn, rất ít khi về nhà, mà hôm nay cũng là bởi vì vợ ông gọi điện thoại cho ông nói tình trạng thằng bé không tốt, lúc này ông mới vội vàng trở về.

Chương 500: Bóng đen trong hẻm

Edit: Chi Quynh

"Chú Lâm, để cháu gặp anh ấy một chút."

Lăng Hiểu đương nhiên biết Lâm Giản đang có tâm trạng không tốt, nhưng chuyện này tạm thời cô cũng không thể nói rõ ràng được.

"Được rồi."

Lâm Khải chỉ có thể gật đầu.

"Ông xã, không ổn rồi!"

Lúc này dì Trương lại vội vàng lao ra từ trong phòng: "Con trai biến mất rồi!"

Cái gì?

Lâm Khải và Lăng Hiểu đều kinh hãi.

"Em nói không thấy thằng bé đâu?" Lâm Khải vẻ mặt không thể tin được.

"Đúng vậy! Buổi chiều em mang cơm cho con, thằng bé vẫn còn ở trên giường, nhưng thằng bé không nói một lời nào cả, cũng không muốn gặp ai, còn đuổi em ra ngoài, vừa rồi em muốn mang cho thằng bé một ít bữa tối, kết quả... Sau khi đi vào mới thấy trong phòng ngủ đã không còn ai!"

Giọng điệu dì Trương rất gấp gáp, mặt cũng bị dọa trắng bệch.

Dù sao Lâm Giản từ nhỏ đến lớn đều là đứa trẻ rất ngoan ngoãn, cũng là con nhà người ta trong mắt người khác.

Hôm nay đột nhiên khác thường như vậy, còn mất tích, bà có thể không sợ hãi sao?

"Hay là chúng ta báo cảnh sát đi?"

Bà nức nở sắp khóc đến nơi.

"Đừng hoảng hốt, đứa nhỏ lớn như vậy còn có thể đi đâu, chúng ta đi tìm trước, tìm không thấy lại báo cảnh sát sau."

Lúc này Lâm Khải coi như bình tĩnh, ông biết Lâm Giản cũng không còn là con nít, chỉ là mất tích mấy tiếng đồng hồ, báo cảnh sát, cũng không nhất định sẽ được thụ lý.

Việc cấp bách trước mắt, vẫn là phải ra ngoài tìm cậu trước.

"Cháu cùng hai người ra ngoài tìm!"

Lăng Hiểu lúc này ở một bên xung phong nói.

Ba người vội vã cùng nhau ra khỏi cửa, tìm kiếm trên đường phố gần tiểu khu.

Lúc này sắc trời đã rất tối, xung quanh tiểu khu cũng không còn nhiều người lắm.

Lâm Giản có thể đi đâu được chứ?

Có phải anh còn đang bận tâm chuyện của Đường Sở hay không?

Lăng Hiểu dọc theo đường tìm kiếm ở xung quanh tiểu khu, trong lòng đang cân nhắc, trong đầu cô bỗng nhiên lóe lên một tia sáng ——

Lâm Giản rất thích lý luận.

Chẳng lẽ anh tính tự mình đi tìm thêm manh mối?

Nhưng cô và Lâm Giản đã đi tìm hiểu xung quanh nhà văn hóa, cũng không tìm được bất kỳ manh mối nào.

Cho nên Lâm Giản có thể đã đi nơi khác.

Ví dụ... Hiện trường vụ án khác.

Mà gần tiểu khu bọn họ, đúng là có một chỗ như vậy, chính là con hẻm nhỏ kia!

Phải, chính là nó!

Ánh mắt Lăng Hiểu sáng ngời, lập tức nhanh chóng chạy về phía con hẻm trong trí nhớ.

Con hẻm nhỏ kia vốn không có bao nhiêu người đi, gần đây lại xảy ra án mạng, đã bị phong tỏa qua mấy ngày, hiện giờ, nơi đó càng giống như một khu cấm địa.

Ngay cả một con mèo hoang cũng không dám đi vào đó.

Một lát sau, Lăng Hiểu đã đến đầu hẻm nhỏ, bởi vì đã chạy cả một chặng đường, Lăng Hiểu đứng thở hổn hển ở đầu ngõ một lúc.

Dừng lại khoảng một phút đồng hồ, lúc này Lăng Hiểu mới chậm rãi đi vào trong ngõ nhỏ.

Con hẻm này rất hẹp và dài, và có rất nhiều khúc cua bên trong, giống như một mê cung.

Trong hẻm không có đèn đường, xung quanh tối đen như mực.

Lăng Hiểu theo bản năng lấy điện thoại di động của mình, lập tức ngây người.

Cô quên mang theo điện thoại di động rồi.

Được rồi, không có vấn đề gì cả.

Lăng Hiểu tiếp tục đi về phía trước, vừa mới rẽ một cái, cô ngay lập tức ngửi được một mùi hương nhàn nhạt.

Hơi thơm.

Nhưng không phải là mùi thức ăn, nó giống như mùi nước hoa nhàn nhạt.

Làm thế nào ở đây có thể có một mùi hương như vậy?

Lăng Hiểu đang nghĩ, bỗng nhiên có một bóng đen từ góc phía trước đột nhiên xuất hiện, hơn nữa không nói hai lời trực tiếp vươn cánh tay về phía Lăng Hiểu.

Chết tiệt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trong nháy mắt ngắn ngủi, Lăng Hiểu không kịp phản ứng, chỉ là theo bản năng giơ tay đánh trả ——

"Bịch" một tiếng, bóng đen kia bị Lăng Hiểu đánh một quyền bay ra ngoài, sau đó đυ.ng phải vách tường bên cạnh, cả người vô lực rơi xuống.

"Hô"

Lăng Hiểu thở phào nhẹ nhõm, thổi thổi nắm đấm của mình.

Ôi, không cẩn thận dùng sức mạnh hơi lố rồi.

Người đó... anh ta còn sống chứ?