Chương 495: Tiến lên nào, Pikachu!
Edit: Chi Quynh
Buổi biểu diễn của Đường Sở rất thành công, chỉ là sau khi biểu diễn kết thúc đã là mười giờ tối.
"Người thân của Đường Sở không đến đón chị ấy sao?"
Kỳ thật Lăng Hiểu vẫn rất tò mò, tiểu khu Đường Sở ở rất cao cấp, ở Bành Thành cũng xem như tiểu khu giá cao, nếu cô ấy ở nơi đó, hẳn là điều kiện gia đình không tệ, chỉ là bình thường ngoại trừ Lâm Giản hộ tống cô ấy đi học, còn lúc học múa, hình như đều chỉ là một mình cô ấy, chưa từng thấy qua người nhà cô.
"Cha Đường Sở hình như là buôn bán, rất bận rộn, mẹ cô ấy... đã chết vài năm trước."
Lâm Giản ngược lại đối với chuyện trong nhà Đường Sở biết rất rõ ràng.
"Hèn gì."
Lăng Hiểu gật gật đầu, sau khi hai người rời khỏi sân vận động cũng không đi quá xa, mà là canh giữ ở cửa, chờ Đường Sở đi ra.
Đợi một hồi lâu, nhân viên biểu diễn đều phải đi hết, Lâm Giản và Lăng Hiểu mới nhìn thấy bóng dáng Đường Sở.
Thế nhưng...
Cô ấy không đi một mình.
Ở cùng một chỗ với Đường Sở còn có một thiếu niên.
Thiếu niên kia coi như là rất đẹp trai, chỉ là Đường Sở đối với cậu ta vẫn rất lạnh lùng, vẫn muốn cùng cậu ta duy trì khoảng cách, nhưng người nọ da mặt rất dày, không ngừng tiến về phía Đường Sở.
"Nữ thần của anh gặp phải phiền toái rồi, đã đến lúc anh hùng cứu mỹ nhân rồi!"
Lăng Hiểu ở trong góc không chút do dự liền đẩy Lâm Giản ra ngoài ——
"Tiến lên nào, Pikachu!"
Lâm Giản: ...
Lúc này, Đường Sở đang bị người ta quấn lấy có chút mệt mỏi, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Lâm Giản! "
Đường Sở gọi anh một tiếng: "Sao cậu lại ở đây? "
"Ồ, tôi, tôi đi ngang qua, không phải, tôi vừa xem biểu diễn."
Lâm Giản vừa nhìn thấy Đường Sở liền lúng túng.
Bất quá nhìn thấy bộ dáng của anh, Đường Sở chỉ biết cười: "Cậu cũng xem chương trình của chúng tôi? "
"Đúng vậy, cậu biểu diễn rất tốt, rất đẹp."
Lâm Giản vẻ mặt chân thành cười cười.
"Nếu đã gặp, không bằng cùng đi ăn khuya?"
Đường Sở nhìn keo da chó bên cạnh, quay mặt lại, lập tức hướng Lâm Giản đưa ra lời mời.
"Được."
Lâm Giản lập tức cười xán lạn.
Cho dù biết rõ Đường Sở là lợi dụng mình để giải vây, Lâm Giản vẫn rất cao hứng, chẳng qua...
Anh theo bản năng quay đầu lại nhìn một góc, bóng dáng Lăng Hiểu đã sớm biến mất.
"Em về trước, anh cứ đi hẹn hò đi! Chiến đấu để có được nữ thần một lần!"
Lúc này, Lâm Giản nhìn thấy tin tức trên điện thoại di động của mình, không khỏi thở dài.
Con nhóc Lăng Hiểu này thật đúng là hiểu chuyện.
Nhưng mà lúc này, con bé đi một mình...
Lâm Giản vẫn có chút lo lắng, tuy nhiên Đường Sở ở một bên liên tục mời, Lâm Giản cũng chỉ có thể đem chuyện của Lăng Hiểu đặt sang một bên trước.
Lăng Hiểu: Đúng vậy, đây chính là trọng sắc khinh anh em trong truyền thuyết!~
............
Lúc này, Lăng Hiểu đã sớm rời khỏi nhà văn hóa, cũng may khoảng thời gian này, còn có chuyến xe buýt đêm cuối cùng.
Trên xe rất ít người, chỉ có ba bốn người.
Lăng Hiểu tùy tiện tìm một chỗ trống, sau đó vừa đeo tai nghe nghe nhạc vừa nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Phải nói, cảnh đêm ở Bành Thành rất đẹp.
Chiếc xe di chuyển nhanh trên đường phố rộng lớn và bằng phẳng.
Qua hơn bốn mươi phút, Lăng Hiểu xuống xe ở trạm cách nhà mình không xa.
Sau khi xuống xe, Lăng Hiểu nhìn con đường gần đó, sửng sốt một chút.
Thật trùng hợp.
Nơi cô xuống xe lại cách con hẻm nhỏ mà bọn họ đi lần trước, rất gần.
Lúc này đã gần mười một giờ, theo lý thuyết lúc này ngõ nhỏ hẳn là cực kì yên tĩnh, thế nhưng, Lăng Hiểu lại nhìn thấy một bóng dáng, chợt lóe lên rồi biến mất.
Chương 496: Cô gái mất tích
Edit: Chi Quynh
Đêm khuya yên tĩnh.
Ít người qua lại, trong một con hẻm nhỏ đen kịt không có thiết bị theo dõi, vì sao liên tục xuất hiện bóng người quỷ dị?
Đây rốt cuộc là sự méo mó của bản chất con người hay sự suy đồi đạo đức?
Lăng Hiểu: Dù sao cũng không liên quan đến mị.
Đúng vậy, tuy rằng nhìn thấy bóng đen lén lút kia, nhưng Lăng Hiểu cũng không có lòng hiếu kỳ tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô thấy buồn ngủ đến nỗi cô chỉ muốn về nhà và ngủ một giấc.
Lăng Hiểu thu hồi điện thoại di động và tai nghe, ngáp một cái, quyết định theo đường lớn đi về nhà, tuy rằng thời gian này rất muộn, nhưng đèn đường rất sáng, lá gan của Lăng Hiểu cũng không nhỏ, càng không có bất kỳ cảm xúc sợ hãi nào.
Và ngay tại thời điểm này.
Phía sau Lăng Hiểu bỗng nhiên truyền đến một tiếng phanh xe.
Cô liền nghe được giọng nam quen thuộc.
"Lăng Hiểu!"
Lăng Hiểu ngây người, vừa quay đầu, liền thấy được bóng dáng Lâm Giản.
Lúc này Lâm Giản đang ngồi trong taxi, hơn nữa mở cửa xe: "Mau lên xe!"
"Sao anh lại trở về nhanh như vậy?"
Lăng Hiểu vẻ mặt tò mò, nhưng vẫn lên xe.
"Cha Đường Sở đi đón cô ấy rồi."
Ngồi trên xe taxi, Lâm Giản nhẹ giọng nói.
Kỳ thật Đường Sở chỉ lấy anh làm lá chắn, cũng không có thật tâm thành ý muốn mời anh ăn cơm.
Hơn nữa, Lâm Giản quả thực rất lo lắng cho sự an toàn của Lăng Hiểu.
Cho nên, sau khi nghe Đường Sở nói cha cô chuẩn bị đi qua đón cô, Lâm Giản liền vội vàng bắt xe rời đi.
May mắn, ở chỗ này gặp được Lăng Hiểu.
Nhìn thấy Lăng Hiểu không có việc gì, Lâm Giản cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Ai, thật đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy mà."
Lăng Hiểu ở một bên thay Lâm Giản cảm thán một câu, vài phút sau, xe liền dừng ở dưới khu vực nhà ở của bệnh viện số 2.
"Anh đưa em đến dưới lầu nhà em."
Dù sao cũng là hơn nửa đêm, Lâm Giản rất cẩn thận một đường hộ tống Lăng Hiểu về nhà.
Trong nhà trống rỗng, Triệu Nhã tan ca muộn đã sớm tắm rửa đi ngủ, vị làm mẹ này trái tim thật sự rộng lớn.
Lăng Hiểu trở lại phòng ngủ của mình, rửa mặt đơn giản một chút, cũng lên giường đi ngủ.
Đây chỉ là một ngày cuối tuần rất bình thường đối với cô ấy.
Nhưng một ngày sau, mọi thứ trở nên không bình thường, bởi vì ...
Vào ngày khai giảng thứ hai, Đường Sở không đến trường.
Trong thời gian này, các trường học rất chặt chẽ về sự an toàn của học sinh.
Giáo viên nhà trường thử gọi điện thoại di động của Đường Sở, gọi cả điện thoại của cha Đường Sở, nhưng đều không thể kết nối được.
Không còn cách nào khác, nhà trường chỉ có thể nhờ cảnh sát giúp đỡ.
Lúc này đây, Lăng Hiểu lại đến tổ đặc án, thậm chí còn nhìn thấy chú trà sữa lần trước.
Lần này, Lăng Hiểu cũng biết thân phận của anh, anh tên là Phan Vân Kiệt, là tổ trưởng tổ chuyên án.
"Chú Phan, anh Lâm Giản khi nào có thể đi ra?"
Vẫn là ngồi trên ghế dài bên ngoài hành lang, Lăng Hiểu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phan Vân Kiệt hỏi một câu.
"Nhóc đó là người cuối cùng nhìn thấy Đường Sở, chúng ta chỉ là theo quy tắc hỏi thôi."
Phan Vân Kiệt trấn an Lăng Hiểu một câu.
Anh cũng không nghĩ tới, trong thời gian ngắn như vậy, có thể liên tục nhìn thấy cô bé này hai lần.
"Đường Sở chị ấy có chuyện gì vậy?"
Lăng Hiểu biết tổ chuyên án tiếp nhận vụ án mất tích này, đáy lòng có dự cảm rất không tốt.
Tuy rằng trong tin tức không nói rõ chi tiết, nhưng Lăng Hiểu mơ hồ nhớ rõ mấy vị nạn nhân trước đó, ngay từ đầu đều là mất tích, thẳng đến vài ngày sau, mới phát hiện...
"Chúng ta sẽ tận lực tìm kiếm Đường Sở."
Giọng điệu Phan Vân Kiệt vô cùng nghiêm túc.
Vụ án Đường Sở mất tích lần này bọn họ rất coi trọng, bởi vì vụ án này rất có thể là cùng một hung thủ của mấy vụ án lần trước.
Chỉ là, đối phương quá xảo quyệt, đến bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm được bất kỳ manh mối mấu chốt nào, vẫn luôn dậm chân tại chỗ.
Chương 497: Khoảng cách giữa chúng ta và cái ác
Edit: Chi Quynh
Nửa giờ sau, cuối cùng Lâm Giản đã ra khỏi phòng thẩm vấn.
Hôm nay là thứ hai, Lăng Hiểu và Lâm Giản bị đưa trực tiếp từ trường học đến, lúc này trên người Lâm Giản còn mặc đồng phục học sinh lớp 11. Vào giờ phút này, trạng thái cả người anh rất không tốt, khuôn mặt cực kì nhợt nhạt.
"Được rồi, hai đứa trở về trước đi, sắp tới nếu như còn có cái gì cần hai đứa hỗ trợ, chú sẽ liên hệ với hai đứa sau."
Phan Vân Kiệt vỗ nhẹ lên bả vai Lâm Giản, khẽ nói một câu.
"Dạ được."
Lâm Giản gật đầu, cùng Lăng Hiểu chậm rãi đi ra ngoài.
Hai người không trở lại trường học, mà đi lang thang trên đường phố.
"Bọn họ hỏi em những gì?"
Đi hồi lâu, Lâm Giản từ từ chậm rãi ngừng lại, tìm một bậc thang sạch sẽ ngồi xuống, quay đầu nhẹ nhàng hỏi Lăng Hiểu một câu.
"Họ hỏi về chuyện chủ nhật em gặp Đường Sở ở nhà văn hóa."
Lăng Hiểu thành thật trả lời một câu, sau đó nhìn Lâm Giản một chút: "Còn anh thì sao? Họ sẽ không nghi ngờ anh, phải không?"
"Không có, có máy giám sát gần đó."
Giọng nói Lâm Giản có chút nghiêm trọng: "Lúc ấy khi anh và Đường Sở tách ra ở trước cửa nhà hàng gần nhà văn hóa, sau đó lúc anh bắt taxi rời đi còn cố ý nhìn lại vài lần, cô ấy một mình theo đường đi về phía đông... Khi đó cô ấy nói với anh rằng cha cô ấy sẽ lái xe đến đón cô ấy, anh cũng không suy nghĩ nhiều nữa, nếu anh... Có thể luôn ở bên cô ấy, cô ấy có thể sẽ không mất tích!"
Lâm Giản trong lòng tự trách, dù nhìn anh có bình tĩnh như thế nào, thì anh vẫn chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa còn là một thiếu niên đang yêu mà thôi, ở đáy lòng Lâm Giản, Đường Sở thật sự chiếm vị trí rất quan trọng.
Và bây giờ, mối tình đầu của anh đã biến mất trong cuộc sống của anh.
"Không được, chúng ta nhất định phải tìm được Đường Sở, anh muốn tới gần nhà hàng kia xem lại một chút!"
Lâm Giản đột nhiên đứng dậy, ánh mắt trở nên kiên định.
"Em đi cùng anh."
Lăng Hiểu ở một bên nhẹ giọng nói.
Đôi khi tất cả chúng ta đều cảm thấy cái ác ở rất xa chúng ta.
Đặc biệt là những vụ án hình sự thảm khốc, chúng ta thấy trong tin tức, khi thì nghe nói trong miệng của người khác, chỉ cảm thấy rằng đó là một câu chuyện rất không may.
Và khi loại bất hạnh này xảy ra xung quanh chúng ta, nó lại là một loại cảm xúc khác.
Lăng Hiểu cảm thấy có chút khổ sở.
Còn có chút sởn tóc gáy ——
Thì ra, tội ác ở gần chúng ta như vậy.
............
Hai người họ đi xe buýt đến gần nhà văn hóa.
Lâm Giản mang theo Lăng Hiểu đi thẳng đến con đường tối hôm qua anh và Đường Sở tách ra.
Hai người đã dò hỏi rất nhiều cửa hàng dọc theo con đường, bao gồm cả nhà hàng.
Tuy nhiên, người của tổ chuyên án đã sớm hỏi qua một lần, nghe nói còn lấy đi một ít video giám sát.
Đối với những đứa trẻ như Lâm Giản và Lăng Hiểu, các chủ cửa hàng cũng không muốn tiết lộ thêm bất cứ điều gì.
Suy cho cùng, đây không phải là một bộ phim hay một cuốn truyện tranh.
Ai có thể nhàn rỗi không có việc gì cùng mấy đứa trẻ nghiên cứu tình tiết vụ án?
Cuối cùng, hai người vẫn không có kết quả gì.
Về đến nhà, Lăng Hiểu phát hiện cha và mẹ đều ở nhà.
"Con trở về rồi? Bố mẹ không gọi được cho con, con đã đi đâu vậy?
Triệu Nhã lắc lắc di động, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi.
Dáng vẻ nghiêm túc của bà như vậy thật sự rất hiếm thấy.
Buổi sáng, nhà trường đã thông báo cho phụ huynh về chuyện Lăng Hiểu đi phối hợp điều tra, Triệu Nhã sau khi biết được liền gọi điện thoại cho Lăng Lập Thư hai người cùng đi tới đội cảnh sát hình sự, kết quả khi tới đó Lăng Hiểu cùng Lâm Giản đã rời đi.
"Hai đứa nhỏ các con, lại đi đâu đi dạo, có biết hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm hay không!"
Thấy Lăng Hiểu không nói lời nào, Triệu Nhã vội vàng quát nhẹ một câu.
Mặc dù bà là một người vô tư, nhưng lần này ...
Triệu Nhã thật sự biết sợ rồi.
Không biết các bạn xem có xem qua bộ phim truyền hình "Khoảng cách giữa chúng ta và cái ác" của Đài Loan chưa, thật sự rất áp lực, xem được một nữa đã không chịu đựng được....