Chương 492: Nạn nhân thứ ba
Edit: Chi Quynh
Một nhà ba người Lăng Hiểu đi bộ về, nơi này cách tiểu khu bọn họ sinh sống, đi bộ cũng phải mất hai mươi phút mới về nhà.
Nghe cha nói sắp mưa, Lăng Hiểu cẩn thận cảm ứng một chút, quả thật gió đêm hình như so với ngày thường càng lạnh hơn, mang theo hơi ẩm.
"Hay là chúng ta đi đường hẻm bên cạnh để về đi, dùng điện thoại di động chiếu sáng, có thể về nhà sớm một chút."
Mẹ Lăng ở một bên đề nghị một câu.
Phía sau trung tâm mua sắm có một con hẻm nhỏ, bên kia hẻm là mấy nhà gỗ cũ chưa phá dỡ, nơi đó không có đèn đường, đường cũng rất hẹp, ngày thường rất ít người đi.
Nhưng mà, đi đường đó, đúng là có thể tiết kiệm không ít thời gian.
Đi qua con hẻm quanh co, có thể nhìn thấy khu phố của họ.
"Được rồi. Để anh đi trước." Lăng Lập Thư gật gật đầu, vừa nói, vừa lấy điện thoại di động ra, mở đèn pin ra.
"Em đi ngay sau anh."
Triệu Nhã nắm chặt tay Lăng Hiểu, đi theo phía sau Lăng Lập Thư.
Con hẻm hẹp, không có chướng ngại vật, thậm chí không có bất kỳ rác thải gì.
Sạch sẽ...
Một chút quá lố.
Lăng Hiểu đi theo bên cạnh cha mẹ một đường đi về phía trước, đi tới đi lui, trong không khí đột nhiên truyền đến mùi vị kỳ lạ.
Mùi này là...
Lăng Hiểu có chút chần chờ, mà Lăng Lập Thư đi phía trước đột nhiên ngừng lại.
"Làm sao vậy?"
Triệu Nhã căng thẳng hỏi chồng mình một câu.
"Giống như... Có gì đó không đúng." Trong giọng nói của Lăng Lập Thư cũng mang theo vài phần do dự, bởi vì ông ngửi thấy mùi máu tươi quen thuộc.
Không phải nhà ai ném mèo chết chó chết ở đây chứ?
"Hai mẹ con chờ một lát, anh đi qua xem một chút!"
Nói xong, Lăng Lập Thư liền cầm di động đi về phía trước, phía trước vừa lúc là một ngã rẽ.
Triệu Nhã có chút lo lắng, đem đèn pin di động của mình cũng bật lên, lòng bàn tay cô kéo Lăng Hiểu đều là mồ hôi, nhưng không ngừng quay đầu an ủi Lăng Hiểu: "Đừng sợ, đừng sợ! Không sao đâu!"
Kỳ thật Lăng Hiểu một chút cũng không sợ hãi: ...
"A!"
"Chồng!"
Triệu Nhã càng thêm lo sợ, giọng nói cũng run rẩy theo: "Anh làm sao vậy? Có chuyện gì vậy? "
"Không có việc gì, không có việc gì, hai mẹ con tuyệt đối không nên tới đây, cứ đứng ở nơi đó, đừng nhúc nhích."
Chỗ rẽ trong ngõ nhỏ, Lăng Lập Thư vẻ mặt trắng bệch nhìn thi thể nữ xuất hiện trước mắt mình, tay run rẩy, bấm số điện thoại báo cảnh sát...
Một nạn nhân khác xuất hiện.
Mà một nhà Lăng Hiểu, còn bất đắc dĩ trở thành nhân chứng.
Tổ điều tra đặc biệt Bành Thành.
Triệu Nhã và Lăng Lập Thư bị gọi đi lấy lời khai.
Lăng Hiểu một mình ngồi trên ghế ngoài hành lang, trên người còn khoác áo khoác của Lăng Lập Thư.
"Cô bé, cháu sợ sao?"
Lúc này một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi đen chậm rãi đi tới, đưa cho Lăng Hiểu một ly trà sữa: "Cái này chú mời."
Lăng Hiểu sửng sốt một chút, lập tức ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt thâm thúy lại lạnh lùng của người đàn ông.
"Đừng sợ, chú không phải người xấu, chú là chú cảnh sát."
Người đàn ông hướng về phía Lăng Hiểu lộ ra một nụ cười tự cho là rất dịu dàng vô hại.
"A, cám ơn chú."
Lăng Hiểu ngập ngừng một chút, đưa tay tiếp nhận ly trà sữa kia.
"Khi nào ba mẹ cháu có thể ra ngoài, cháu muốn về nhà."
Lăng Hiểu không lập tức uống trà sữa, mà cầm ly trà sữa, nhẹ nhàng nói nhỏ.
"Yên tâm, lát nữa bọn họ liền đi ra."
Người đàn ông ở một bên nhẹ nhàng an ủi Lăng Hiểu.
"Dạ."
Lăng Hiểu đáp một tiếng, sau đó uống một ngụm trà sữa, hương vị xem như cũng không tệ lắm.
"Đúng rồi, hôm nay lúc cháu và cha mẹ cháu đi trong con hẻm nhỏ kia còn gặp phải chuyện kỳ lạ nào khác không?"
Người đàn ông ở một bên thấy vẻ mặt Lăng Hiểu cuối cùng cũng thả lỏng, anh không khỏi cúi đầu hỏi một câu.
Tuy rằng anh biết cơ hội lấy được manh mối từ Lăng Hiểu là rất nhỏ, nhưng anh không muốn bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào.
Ngay cả khi... Chỉ có một tia hy vọng.
Chương 493: Lòng người lo sợ
Edit: Chi Quynh
Chuyện kì lạ?
Lăng Hiểu nghe thấy người đàn ông hỏi, sửng sốt một chút.
Kỳ thật sau khi Lăng Lập Thư báo cảnh sát, Lăng Hiểu liền biết xảy ra chuyện, cô thậm chí còn suy đoán qua, có phải chính là vụ án gϊếŧ người liên hoàn kia hay không?
Đáng tiếc, Lăng Lập Thư không cho các cô tới gần, sau đó hiện trường bị phong tỏa, một nhà ba người bọn họ cũng bị mời đến nơi này lấy lời khai.
Tổng thể mà nói, Lăng Hiểu không biết bất kỳ manh mối nào, cô thậm chí ngay cả thi thể cũng không nhìn thấy, bởi vì lúc ấy Triệu Nhã vẫn luôn run rẩy, lấy tay che hai mắt cô, an ủi Lăng Hiểu: "Đừng nhìn, đừng sợ, mẹ ở đây... "
**
"Cháu không thấy gì cả."
Lăng Hiểu lại uống một ngụm trà sữa, cẩn thận nhớ lại một chút, lập tức nhìn người đàn ông bên cạnh, khẽ nói: "Ừm, chỉ là con hẻm nhỏ kia... trước đây cháu từng đi bộ qua."
"Thật sao?"
Người đàn ông nhìn Lăng Hiểu một cái.
"Từ con hẻm nhỏ kia cháu có thể nhanh chóng về nhà."
Lăng Hiểu ngược lại không nói dối, từ khi Lâm Giản đi làm sứ giả hộ hoa, mỗi ngày cô đều đi bộ đến trường, đôi khi vì tiết kiệm thời gian, cô cũng sẽ đi vào trong ngõ nhỏ kia.
"Con hẻm nhỏ kia bình thường rất ít người đi ngang qua, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một ít rác rưởi, nhưng hôm nay hình như đặc biệt sạch sẽ."
Lăng Hiểu nhớ lại một chút, lại lơ đãng nói nhẹ một tiếng.
Người đàn ông nghe Lăng Hiểu nói, ánh mắt sáng lên một chút, lập tức hướng về phía cô gật đầu: "Cám ơn cháu đã phối hợp."
"Ừm, rất vui vì giúp được chú!"
Lăng Hiểu lại uống một ngụm trà sữa.
Nể tình trà sữa uống ngon như vậy, cô rất muốn giúp anh, đáng tiếc... thực lực có hạn.
...........
Lăn qua lăn lại cũng đến nửa đêm, một nhà ba người Lăng gia rốt cục trở về nhà.
Đêm nay, Lăng Lập Thư không ngủ ngon, bởi vì Triệu Nhã cả đêm gặp ác mộng.
Mà Lăng Hiểu ở phòng bên cạnh lại ngủ rất ngon, ngủ đến bình minh.
Ngày hôm sau thức dậy, Lăng Hiểu đặc biệt xem xét tin tức địa phương ở Bành Thành, nhưng không thấy tin tức đặc thù gì, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, tổ đặc vụ cũng không có ý định công bố.
Nhưng có một số điều, giấy không thể gói được lửa.
Một tuần sau, vụ án thứ ba xảy ra, vẫn là bị người ta phơi bày lên mạng, trong lúc nhất thời, toàn bộ Bành Thành, lòng người hoảng sợ.
"Nghe nói nạn nhân thứ ba là học sinh lớp 11."
Rất nhiều học sinh trong lớp 11 cũng đọc tin tức trực tuyến, trong thời gian này, cha mẹ có con gái trong nhà bắt đầu đưa đón con cái đúng giờ.
Bệnh viện số 2 khu vực cho người nhà nhân viên, tòa số 10, 603.
Lâm Giản vừa xem tin tức, vừa cúi đầu thì thầm: "Người chết thứ ba, mười bảy tuổi. Xem ra suy đoán ban đầu của anh cũng không phải là không có khả năng, như vậy... Nạn nhân thứ tư có thể là cùng khối với chúng ta."
Nói xong, Lâm Giản còn theo bản năng cúi đầu, nhìn Lăng Hiểu đang ngủ gật với bài toán ở một bên.
"Lăng Hiểu, em có sợ không?"
"Hả?"
Lăng Hiểu phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lâm Giản: "Anh nói cái gì vậy?"
Lâm Giản: ...
Được rồi, con nhóc này cũng đủ vô tâm vô phế rồi.
"Từ ngày mai trở đi, em tan học liền đi theo anh đi, chúng ta hộ tống Đường Sở về nhà trước, sau đó anh sẽ đưa em về nhà."
Lâm Giản vẻ mặt nghiêm trọng mở miệng nói.
"Thực ra em không cần..."
Lăng Hiểu theo bản năng muốn từ chối.
"Em không cần cảm thấy ngại phiền anh, hai chúng ta là ai chứ, em là em gái của anh, anh nhất định sẽ bảo vệ em!"
Lâm Giản ở một bên cắt đứt lời của Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu cảm động một giây.
Và giây tiếp theo...
"Đã nửa ngày trôi qua rồi mà đến một bài toán em còn chưa làm xong, em là đầu heo sao? Làm nhanh lên, hoàn thành bài kiểm tra, anh còn giúp em chấm điểm!"
Lăng Hiểu:...
Mị lấy lại sự cảm động của mị.
Chương 494: Cô phải nạp tiền điện thoại
Edit: Chi Quynh
Ngày hôm sau, Lâm Giản quả nhiên giữ đúng lời hứa, buổi sáng đạp xe chở Lăng Hiểu đi học, lúc tan học, anh liền đẩy xe đạp dẫn Lăng Hiểu đi theo phía sau Đường Sở.
Vẫn duy trì một khoảng cách rất an toàn với Đường Sở.
"Anh đã âm thầm hộ tống chị ấy nhiều ngày như vậy, anh đoán xem, chị ấy rốt cuộc có biết hay không?"
Đi một chặng đường cũng khá nhàm chán, Lăng Hiểu dứt khoát cúi đầu nói chuyện cùng Lâm Giản.
"Anh cũng không biết nữa."
Lâm Giản vẻ mặt mờ mịt.
"Anh..."
Lăng Hiểu hận rèn sắt không thành thép nhìn anh: "Anh là học bá vô dụng nhất mà em từng gặp!"
Lâm Giản: ...
Kỳ thật Lăng Hiểu đã hiểu lầm Lâm Giản, ở trường học Lâm Giản thật sự là một nhân tài toàn diện, chơi bóng, chạy bộ, ca hát, đánh đàn, quả thực là không ai sánh bằng.
Điểm yếu duy nhất của anh, đó chính là phương diện tình cảm.
Lâm Giản trước bất kỳ vấn đề nan giải nào cũng có thể có kế hoạch, hết lần này tới lần khác khi đối mặt với Đường Sở lại không biết nên làm thế nào.
Đây thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
"Đúng rồi, tối chủ nhật hình như Đường Sở có tham gia một buổi biểu diễn văn nghệ ở nhà văn hóa, khi kết thúc thì thời gian cũng đã muộn."
Lâm Giản dứt khoát chuyển đề tài: "Chủ nhật anh không thể cùng em học tập, buổi tối anh sẽ đến nhà văn hóa xem biểu diễn, thuận tiện bảo vệ Đường Sở."
"Anh ngược lại nắm giữ hành tung của nữ thần rất chính xác đấy!"
Lăng Hiểu thâm sâu nhìn Lâm Giản: "Cố gắng lên, sứ giả hộ hoa!"
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đã nhìn thấy Đường Sở đi vào tiểu khu.
Khu phố của họ đều kín cổng cao tường nên rất an toàn.
"Người cũng đã đi vào, anh cũng đừng nhìn theo nữa!"
Lăng Hiểu vươn tay lắc lắc trước mắt Lâm Giản, lập tức, vô cùng thuần thục ngồi lên ghế sau xe đạp: "Tài xế, quay xe! "
"Được rồi."
Lâm Giản đáp một tiếng, lập tức liền cưỡi xe mang theo Lăng Hiểu rẽ một vòng, đi về phía bệnh viện số 2.
............
Ngày đi học đối với Lăng Hiểu mà nói đều rất nhàm chán, mà cuộc sống nhàm chán đều trôi qua rất chậm.
Cô cảm thấy như thể cô đã sống sót trong nhiều thế kỷ và cuối cùng cũng đợi được đến cuối tuần.
Tuần này ba tăng ca, mẹ thay ca, rõ ràng là chủ nhật trời trong xanh, Lăng Hiểu lại chỉ có thể một mình ở nhà nấu mì ăn.
"Hôm nay anh có phải đi nhà văn hóa xem biểu diễn không, còn vé không? Em cũng muốn đi."
Lăng Hiểu ở một mình thật sự quá nhàm chán, cô nhớ tới Lâm Giản từng nói muốn đi xem nữ thần biểu diễn, cho nên liền gửi cho Lâm Giản một tin nhắn.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Giản liền trả lời tin nhắn cho Lăng Hiểu, nói cho cô biết mình còn có thể mua được vé, đến lúc đó dẫn cô đi cùng.
Nhưng bởi vì thời gian biểu diễn quá muộn, Lăng Hiểu phải thông báo trước với cha mẹ một tiếng mới được.
"OK "
Lăng Hiểu trả lời tin nhắn xong, liền gọi điện thoại cho mẹ Triệu Nhã, nói cho cô biết mình muốn cùng Lâm Giản ra ngoài xem biểu diễn.
"Hai đứa là đang hẹn hò sao?"
Trong điện thoại, ngữ khí Triệu Nhã bỗng dưng có chút kích động.
"Hẹn hò cái gì, mẹ có phải mẹ ruột của con không thế? Con đi cùng Lâm Giản đến xem nữ thần của anh ấy."
Lăng Hiểu ở đầu dây bên kia vẻ mặt cạn lời.
"Nhìn nữ thần gì vậy? Con gái mẹ không đẹp sao? Lâm Giản đúng là không có mắt nhìn người, bỏ đi, mẹ đang bận, cúp máy trước đi!"
Triệu Nhã nói vài câu, liền cúp điện thoại.
Lăng Hiểu một mình cầm điện thoại nhìn một chút, cô thực sự hoài nghi mình không phải con ruột của Triệu Nhã.
Cô nhất định phải nạp tiền điện thoại, đúng, nhất định.
Chớp mắt, đã đến buổi tối.
Lâm Giản và Lăng Hiểu đi xe buýt đến nhà văn hóa Bành Thành, nơi này xem như là nơi tương đối náo nhiệt trong nội thành, thường xuyên có một ít đoàn kịch biểu diễn gì đó.
Lần này Đường Sở tham gia một buổi biểu diễn từ thiện, cùng một đám trẻ em khuyết tật biểu diễn, vé vào cửa cũng không phải rất đắt, chủ yếu vẫn là dùng để gây quỹ từ thiện.