Chương 489-491

Chương 489: Vụ án gϊếŧ người liên hoàn (1)

Edit: Chi Quynh

Lăng Hiểu không hiểu chuyện yêu đương, cũng không biết cách đuổi theo người khác.

Dù sao cô cũng không muốn yêu, cũng không muốn theo đuổi người khác.

Mà Lâm Giản...

Lăng Hiểu thật sự cảm thấy cả đời này Lâm Giản cũng không theo đuổi được Đường Sở.

Ai, thật là đáng thương.

Lâm Giản: ...

Sau khi tan học về nhà, Lăng Hiểu mở cửa nhà, đối mặt với căn nhà trống rỗng.

Lăng Lập Thư còn đang phẫu thuật ở bệnh viện chưa trở về.

Triệu Nhã lại đang làm việc.

Được rồi, Lăng Hiểu cũng đã quen rồi.

Bây giờ cô đã sớm quen với việc tự mình nấu cơm cho mình ăn, tự mình ra tay, cơm ăn áo mặc.

Cơm nước xong, Lăng Hiểu liền bỏ bài tập vào túi học thêm, sau đó rời khỏi nhà đi đến một tòa nhà khác.

Số nhà 603, đây là Lâm gia.

"Cốc cốc."

Lăng Hiểu thuần thục gõ cửa, người ra mở cửa cho cô chính là dì Trương.

"Lăng Hiểu, con tới rồi à, ăn cơm chưa?" Dì Trương nhiệt tình chào hỏi Lăng Hiểu.

"Con đã ăn rồi ạ, con tới tìm anh Lâm Giản cùng nhau làm bài tập về nhà, mọi người thì sao ạ?" Lăng Hiểu mỉm cười với dì Trương.

Cha Lâm Giản gần đây có vẻ thân thiết với Lăng Lập Thư hơn, hai nhà lui tới cũng nhiều, cho nên Lăng Lập Thư cùng Triệu Nhã dứt khoát nhờ bọn họ chiếu cố Lăng Hiểu một chút, để Lâm Giản cùng cô làm bài tập, nếu có chỗ nào không biết, học bá Lâm Giản này còn có thể chỉ bảo cô.

"Anh ăn xong rồi."

Lúc này, trong phòng ăn truyền đến tiếng của Lâm Giản.

Lúc Lăng Hiểu vào phòng, Lâm Giản đã trở lại phòng sách, hơn nữa còn chuẩn bị xong sách vở.

"Em làm bài tập về nhà, anh ở một bên đọc sách."

Lâm Giản vẻ mặt mỉm cười nhìn Lăng Hiểu.

"Ha ha."

Lăng Hiểu lườm Lâm Giản một cái: "Em biết anh lợi hại, ở trường đã làm xong bài tập, còn đọc sách, em thấy anh giống như đang đọc truyện tranh thì đúng hơn."

Một số người sinh ra đặc biệt thông minh, không cần phải làm việc chăm chỉ, có thể dễ dàng hiểu được kiến thức tại lớp học.

Lâm Giản là người như vậy.

Ngày thường anh thật sự rất ít khi đọc sách, những quyển anh ấy đọc, không phải truyện tranh thì chính là truyện trinh thám.

Điều đáng nói là, Lâm Giản là một fan trung thành của một bộ truyện tranh thám tử thiếu niên, nghe nói từ năm thứ hai, đã bắt đầu xem bộ truyện tranh đó.

Lăng Hiểu nhìn thấy Lâm Giản lại đang xem quyển truyện tranh kia không khỏi chớp chớp mắt: "Lâm Giản, anh thích truyện tranh trinh thám như vậy, sau này anh dự định sẽ làm cảnh sát sao... Hay là pháp y?"

Kể ra thì nhân vật chính của thế giới này là một bác sĩ pháp y.

Suy đoán vô trách nhiệm đầu tiên của Lăng Hiểu chính là... Lâm Giản có phải là nam chủ hay không?

"Pháp y?"

Lâm Giản nghe được lời của Lăng Hiểu, tựa hồ còn rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, lập tức lắc đầu: "Anh cảm thấy làm bác sĩ thật sự rất vất vả, dù là bác sĩ bệnh viện hay là pháp y, công việc vất vả như vậy anh đều không thích. "

"Ồ."

Lăng Hiểu đáp một tiếng, tiếp tục cúi đầu làm bài tập.

Lúc này, Lâm Giản còn đang chuyên tâm xem truyện tranh.

Nửa giờ sau, Lăng Hiểu cuối cùng cũng làm xong bài tập về nhà, cô duỗi thắt lưng, quay đầu nhìn Lâm Giản bên cạnh.

Lúc này Lâm Giản đã xem xong truyện tranh, đang cầm điện thoại di động nghiêm túc xem tin tức địa phương, sắc mặt có chút khẩn trương.

"Làm sao vậy, anh đang xem cái gì vậy?"

Lăng Hiểu tò mò hỏi một câu.

"Gần đây Bành Thành chúng ta liên tiếp xảy ra hai vụ án mạng, cảnh sát đang thu thập manh mối trên mạng."

Lâm Giản nghe được lời của Lăng Hiểu, theo bản năng đẩy điện thoại di động về phía cô.

Lăng Hiểu cũng tò mò cúi đầu nhìn vài lần.

Trong thời đại khoa học phát triển như hiện nay, rất nhiều điều không thể che giấu, đặc biệt là loại trường hợp nghi ngờ gϊếŧ người liên hoàn này.

Chương 490 Vụ án gϊếŧ người liên hoàn (2)

Edit: Chi Quynh

Lăng Hiểu nghiêm túc xem nội dung tin tức trên mạng ——

Đây là thông tin do tài khoản chính thức của Cục cảnh sát Bành Thành đăng tải.

Bắt đầu từ ngày 17 tháng trước, cho đến giữa tháng này, hai phụ nữ trẻ đã thiệt mạng trong khu vực Bành thành.

Nạn nhân đầu tiên, họ Giả, 27 tuổi, là một giáo viên khiêu vũ, mất tích trong khi chạy bộ vào ban đêm, ba ngày sau khi tìm thấy thi thể.

Nạn nhân thứ hai, họ Trương, 23 tuổi, là một sinh viên tốt nghiệp đang thực tập.

Thời điểm hai nạn nhân bị sát hại đều là sau nửa đêm, cô gái họ Giả là trên đường chạy bộ, còn họ Trương thì cùng bạn bè ăn khuya, một mình trên đường về nhà bị hại.

"Tin tức này không công bố chi tiết cụ thể, nhưng anh đoán, cảnh sát coi trọng như vậy, có thể chính là một vụ gϊếŧ người liên hoàn!" Giọng nói của Lâm Giản chậm rãi vang lên bên tai Lăng Hiểu.

"Ừm."

Lăng Hiểu gật đầu.

Tin tức này... Có trong nguyên tác!

Lăng Hiểu cũng không quên bản chất của thế giới này là gì, từ hai chữ "pháp y" là có thể biết, trong thế giới này hẳn là sẽ có không ít vụ án.

"Thám tử Lâm Giản, anh nghĩ sao?" Biết Lâm Giản vẫn trầm mê suy luận, Lăng Hiểu theo bản năng hỏi anh một câu.

Dù sao loại chuyện động não này, cũng không phải sở trường của Lăng Hiểu.

"Anh cảm thấy nếu như là sát thủ hàng loạt, tất nhiên sẽ có quy luật nhất định, đầu tiên, nhóm mục tiêu của hắn là nữ, độc thân trẻ tuổi."

Lâm Giản híp mắt lại, trịnh trọng phân tích: "Em xem nạn nhân thứ nhất hai mươi bảy tuổi, mà nạn nhân thứ hai hai mươi ba tuổi, có khả năng mục tiêu hắn lựa chọn, tuổi càng lúc càng nhỏ hơn? Đây cũng là một loại quy luật gây án. "

"A?"

Lăng Hiểu chớp chớp mắt: "Vậy lần sau chẳng phải là muốn chọn trong vòng hai mươi tuổi sao?"

"Đúng vậy, cho nên..."

Lâm Giản vẻ mặt nghiêm túc lại ngưng trọng nhìn Lăng Hiểu: "Anh cảm thấy Đường Sở sẽ gặp nguy hiểm, gần đây anh nên đi bên cạnh bảo vệ cô ấy!"

Lăng Hiểu:...

Cho nên, cái này ngược lại trở thành lý do để anh theo đuổi nữ sinh sao?

Lăng Hiểu có chút cạn lời, nhưng Lâm Giản thật đúng là đi bảo vệ Đường Sở.

Đương nhiên, đi theo bên cạnh là không có khả năng, Đường Sở rất ghét người khác tới gần mình.

Lâm Giản chỉ có thể lén lút, mỗi ngày sau khi tan học, lặng lẽ đi theo phía sau Đường Sở, phải tận mắt nhìn nàng về đến nhà, Lâm Giản mới có thể yên tâm.

Đối với kế hoạch theo đuổi nữ thần của Lâm Giản, Lăng Hiểu từ đáy lòng vẫn ủng hộ anh.

Có điều, từ sau khi Lâm Giản đi bảo vệ Đường Sở, Lăng Hiểu cũng không còn ngồi xe đạp miễn phí nữa, mỗi ngày đi học, chỉ có thể dựa vào cặp chân của mình đi học mỗi ngày.

Thật là... mệt mỏi quá!

..........

Chớp mắt đã đến cuối tuần.

Cuối tuần này, ba người Lăng gia đều có ở nhà.

Buổi trưa, Triệu Nhã còn rất nghiêm túc nấu mấy món ăn.

"Mẹ, hôm nay tay nghề của mẹ cũng không tệ lắm."

Lăng Hiểu nhìn cánh gà coca còn đang nóng hổi trên bàn, vừa định ăn vụng một miếng, đã bị Triệu Nhã quát dừng lại: "Không được động vào! Mẹ vẫn chưa chụp ảnh!"

Triệu Nhã vô cùng nghiêm túc lấy điện thoại di động của mình ra, mở app chụp ảnh ra, sau đó chụp liên tục vào thức ăn trên bàn không góc chết.

Lăng Hiểu đứng ở một bên có chút cạn lời.

Cô thấy mẹ chụp xong, còn thuận tay gửi lên vòng bạn bè.

Cuộc sống bây giờ ... Tất cả đều có cảm giác nghi thức như vậy sao?

Làm gì cũng phải có điện thoại di động đến trước, ngay cả ăn cơm cũng không ngoại lệ...

"Được rồi, ăn cơm đi, mẹ múc cơm cho hai cha con."

Gửi vòng bạn bè xong, Triệu Nhã lúc này mới xoay người đi vào phòng bếp, vui vẻ múc cơm cho cha con bọn họ.

Lăng Lập Thư khẽ lắc đầu, đối với sở thích này của Triệu Nhã, ông thật sự cũng hết cách.

Bạn bè trong vòng mỗi ngày nhận được hình ảnh tự sướиɠ đều cảm thấy...

Một lời khó nói hết!

Chương 491: May mắn thay cô không ngáy

Edit: Chi Quynh

"Hôm nay hiếm khi chồng cũng ở nhà, không bằng ba chúng ta đi xem phim đi."

Ăn cơm trưa xong, Triệu Nhã liền vui vẻ đề nghị một câu.

Đừng thấy bà ấy tuổi không còn nhỏ, còn là mẹ của một học sinh trung học cơ sở, nhưng Triệu Nhã cảm thấy mình còn rất trẻ.

Bà ấy mãi mãi ở tuổi 18.

Khi còn sống, bạn phải vui vẻ vô tâm vô phế.

"Em quyết định đi, anh đi gọi điện thoại."

Phản ứng của Lăng Lập Thư trước sau như một, ông cầm di động của mình xoay người đi vào phòng sách, còn thuận tay đóng cửa phòng lại.

Không thể không nói, hai vợ chồng này ngày thường thời gian ở bên nhau rất ít, cho nên thoạt nhìn hình như cũng không phải rất thân mật.

Lăng Hiểu nhìn cửa phòng đóng chặt, quay đầu lại nhìn mẹ mình một cái.

Triệu Nhã ngồi ở trên ghế gần đó hăng hái bừng bừng tìm kiếm bộ phim hôm nay, tựa hồ đối với chuyện Lăng Lập Thư đóng cửa gọi điện thoại, không thèm để ý chút nào.

Người phụ nữ này...

Có một trái tim thực sự lớn!

Lăng Hiểu cảm thấy lo lắng thay cho bà.

"Hiểu Hiểu."

Lúc này Triệu Nhã đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lăng Hiểu một cái: "Ba người chúng ta đi xem phim kinh dị được không? Đã lâu lắm rồi mẹ không sợ hãi phát khóc! Hiện tại rất muốn đi xem."

Lăng Hiểu:...

Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con đấy.

"Mẹ thích là được rồi."

Lăng Hiểu đại khái có chút có thể hiểu được thái độ của cha mình.

Bây giờ cô cũng có ý muốn rút lui ...

Triệu Nhã: ...

**

Bởi vì thứ bảy, buổi tối người xem phim đặc biệt nhiều, và để theo đuổi cảm giác kí©h thí©ɧ, Triệu Nhã đã mua vé lúc 10 giờ tối.

Rạp chiếu phim mà Triệu Nhã đặt vé cũng cách tiểu khu nơi bọn họ sinh sống không xa, ngay trên tầng bốn của một trung tâm thương mại.

Một gia đình ba người ăn lẩu trong trung tâm mua sắm vào buổi tối, lại đi dạo một vòng, đến giờ liền lên lầu xem phim.

Thời gian này người xem phim không ít, nhưng người xem phim kinh dị cũng không tính là quá nhiều, khán giả thưa thớt, làm cho người ta không cách nào nâng cao được tinh thần.

Bộ phim do Triệu Nhã Tuyển chọn là một bộ phim kinh dị xuất sắc đoạt giải ở nước ngoài năm nay, vừa mới được công chiếu tại Bành Thành.

"Thật hồi hộp."

Toàn bộ hành trình Triệu Nhã đều kéo tay Lăng Lập Thư, Lăng Lập Thư vẫn không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt rất dịu dàng.

Lăng Hiểu cảm thấy mình lúc này đặc biệt giống bóng đèn siêu lớn một ngàn watt.

"Mình phải tập trung xem phim, đúng, tập trung xem phim."

Lăng Hiểu ở đáy lòng thầm niệm nhiều lần, vì thế bắt đầu điều chỉnh hô hấp của mình, tĩnh tâm ngưng thần, toàn tâm toàn ý xem phim kinh dị.

Sau đó...

Cô ngủ thϊếp đi.

Mị xin lỗi!

Không phải mọi người diễn không kinh khủng, là mị thật sự quá mệt mỏi!

[Phim kinh dị]:...

Tôi không cần mặt mũi sao?

............

"Này, hết phim rồi, tỉnh dậy nào!"

Triệu Nhã nhìn con gái đang ngủ say ở chỗ ngồi vẻ mặt không biết nói gì.

Xem phim kinh dị cũng có thể ngủ?

Nhưng mà...

May mắn thay, con bé không ngáy!

Lăng Hiểu:...

"Thầy giáo tới rồi kìa!" Triệu Nhã thấy Lăng Hiểu vẫn bất tỉnh, lập tức thay đổi lời thoại.

"Hả?"

Lăng Hiểu chợt mở to mắt, cả người mơ hồ một hồi lâu, mới nhớ tới mình đang ở rạp chiếu phim.

"Phim chiếu xong rồi ạ?"

Lăng Hiểu mơ mơ màng màng nhìn hai người bên cạnh, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên mặt Triệu Nhã: "Mẹ cũng không bị dọa khóc nha!"

Triệu Nhã:...

Con bé này đúng là muốn ăn đòn mà.

"Lần sau không đưa con tới nữa, mất mặt quá, đi, về nhà!"

Triệu Nhã lôi kéo Lăng Hiểu đi ra ngoài.

Lúc này trung tâm thương mại đã sớm đóng cửa, tất cả những người xem phim xong đều phải đi lối đi riêng biệt phía sau rời đi.

"Về nhà thôi."

Lúc rời khỏi trung tâm thương mại, Triệu Nhã xoay người giúp Lăng Hiểu kéo cổ áo: "Buổi tối gió lớn, con vừa mới tỉnh ngủ, cẩn thận bị cảm."

"Dạ." Lăng Hiểu nhẹ giọng đáp một tiếng.

"Hình như sắp mưa rồi."

Lúc này Lăng Lập Thư vẫn không lên tiếng đột nhiên khẽ nói một câu.