Chương 486: Ngủ ngon, nam thần pháp y
Edit: Chi Quynh
"Đinh, NPC cao cấp số hiệu 107 hoàn thành công việc, đang tính toán điểm công trạng!"
"Thế giới 《Cẩm y ngọc thực》 kết toán hoàn tất, điểm công trạng 50! NPC cao cấp số hiệu 107 biểu hiện nổi bật, xin vui lòng tiếp tục duy trì trình độ này, không nên đắc ý vênh váo!"
Lăng Hiểu: ...
50 điểm công trạng? Lần trước, cô đạt được 50 điểm công trạng chính là ở cái thế giới luân hồi vô tận kia.
Không nghĩ tới lần này lại đạt được 50 điểm công trạng.
Lăng Hiểu theo bản năng nhìn vào sổ nhật ký NPC của mình, hiên tại cô thế mà lại có 86 điểm công trạng.
Điều này...
Điểm công trạng bỗng nhiên tăng vọt, rốt cuốc là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?
Lăng Hiểu khẽ nhíu mày, sau đó xem kĩ lại tình tiết cốt truyện của thế giới《 Cẩm y ngọc thực》 , ngay sau đó liền ngẩn người ra.
《 Cẩm y ngọc thực》 hóa ra là thế giới cổ đại đoàn sủng.
Mà nữ chủ của thế giới, cũng chính là con gái cưng của Âu Dương Túy, Âu Dương Cẩm Ngọc.
Mà lần này Lăng Hiểu có thể thu được 50 điểm công trạng, cũng là vì ở cốt truyện ban đầu, Âu Dương Túy được hưởng phúc khí của lão tổ tông, mới cưới được Tư Khinh Trúc, hai người vốn dĩ là trời sinh một cặp.
Hơn nữa trong nguyên tác, cũng chính lão tổ tông dùng linh lực trợ giúp Tư Khinh Trúc vượt qua cửa ải khó khăn, giúp nữ chủ thuận lợi được sinh ra.
Mà hết thảy sự việc này, Lăng Hiểu căn bản không hề biết đến.
Chẳng rõ ma xui quỷ khiến thế nào mà Lăng Hiểu lại đem toàn bộ tình tiết nguyên tác đi hết một lượt.
Loại cảm giác này khiến Lăng Hiểu cảm thấy có chút đáng sợ.
Trong lúc vô tình, cô đã dựa theo nguyên tác đi đến hết đời.
Còn có chuyện đáng sợ như vậy sao?
Vẻ mặt Lăng Hiểu có chút phức tạp.
Lần này cô hầu như không dừng tay, liên tiếp lật mở trang tiếp theo, sang giao diện công việc mới, ngay lập tức trước mắt Lăng Hiểu chậm rãi hiện lên - -
Công tác vị diện: Ngủ ngon, nam thần pháp y
Nội dung công việc: Nghe theo vận mệnh được an bài, đừng phản kháng, ngoan.
Giới thiệu nội dung kịch tình: Mời nhân viên tự mình tìm hiểu.
Ghi chú đặc biệt: Kiểm tra thấy NPC cao cấp số hiệu 107 có điểm công trạng cao hơn 1, có thể lựa chọn đổi 10 điểm công trạng lấy 1 phần kịch bản thế giới.
Lăng Hiểu: ...
Cái gì mà "Nghe theo vận mệnh an bài, đừng phản kháng" Lại còn... Ngoan?
Nội dung công việc cũng không quá đáng tin cậy đi? Đầu óc của người bên tổng bộ NPC bị lừa đá hay sao?
Lăng Hiểu thầm khinh bỉ nửa ngày, lại nhìn thoáng qua hàng chữ
hiện lên trước mặt như có như không kia.
Với điểm công trạng hiện tại của cô có thể nói là khá nhiều, đủ để đổi thông tin cốt truyện thế giới.
Nhưng mà ....
Lăng Hiểu nhớ lại kết cục của thế giới 《 Cẩm y ngọc thực》.
Cô lập tức chọn từ chối ý định đổi điểm lấy kịch bản.
Lần này, cô muốn thử xem, nếu dựa theo tâm tình của mình để làm nhiệm vụ, liệu có thể hay không lại cùng nguyên tác không hẹn mà gặp.
Lăng Hiểu không tin trên đời có chuyện lạ như vậy!
Sau khi ký tên của mình xuống, Lăng Hiểu hít một hơi thật sâu, đứng dậy.
Lần này.... đoán chừng, cô thật sự phải cố gắng một chút.
Bên trong thế giới 《 Ngủ ngon, nam thần pháp y》
Tại thế giới này, Lăng Hiểu sinh ra trong một gia đình khá giả.
Cha cô tên Lăng Lập Thư, là một bác sĩ ngoại khoa, còn mẹ cô tên Triệu Nhã, mở một cửa hàng buôn bán.
Ở thế giới này, nghề nghiệp bác sĩ vô cùng nổi tiếng, tiền lương của Lăng Lập Thư đủ để nuôi sống một nhà ba người họ.
Công việc của Triệu Nhã yêu cầu thay ca, mà công việc của Lăng Lập Thư càng không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ cần một cuộc điện thoại gọi đến, ông liền phải dừng hết mọi việc, vội vàng chạy đến bệnh viện làm phẫu thuật.
Chương 487: Con nhà người ta
Edit: Chi Quynh
Bởi vì cha mẹ đều đi làm, lại còn rất bận rộn.
Cho nên Lăng Hiểu từ khi sinh ra vẫn luôn được bà nội chăm sóc.
Sau đó, Lăng Hiểu đi nhà trẻ, bà nội cũng trở về quê.
Từ đó, Lăng Hiểu không còn được ăn cơm ngon nhà nấu nữa, mỗi ngày cô chỉ có thể ăn đồ mà Triệu Nhã tùy tiện làm, đôi khi Triệu Nhã không muốn nấu cơm, bà sẽ trực tiếp dùng app đặt đồ ăn.
Đối với Lăng Hiểu, những ngày như vậy không tính là xấu, cũng không tính là tốt.
Cô rất muốn ói ra, những món ăn đó thực sự quá nhiều dầu mỡ, lại còn quá mặn, thậm chí có phần mất vệ sinh!
Thời buổi này, người bán có tâm thực sự càng ngày càng ít rồi!
Sau khi đi học, cuộc sống của Lăng Hiểu tốt hơn một chút, bởi vì Triệu Nhã đã gửi cô đến lớp chăm sóc sau giờ học, hơn nữa lớp chăm sóc có cung cấp bữa ăn vào buổi tối, tay nghề của dì nấu ăn còn rất ngon, tuy rằng không phải lúc nào cũng có thịt ăn, nhưng đối với người nấu ăn giỏi, củ cải hay bắp cải họ cũng nấu rất ngon miệng.
Cứ như vậy, Lăng Hiểu bình an lớn lên đến năm mười ba tuổi.
Năm nay, cô lên năm nhất của trường trung học cơ sở.
Cơ thể nhỏ bé đã bắt đầu phát triển, thoạt nhìn đã có chút giống một thiếu nữ rồi.
Bệnh viện số 2 thành phố, khu nhà ở cho nhân viên.
Đây là nơi Lăng Hiểu lớn lên.
Hầu như tất cả dân cư trong khu vực đều là nhân viên y tế của bệnh viện thành phố, và họ đều là đồng nghiệp của Lăng Lập Thư.
"Lăng Hiểu, nghe nói cháu theo học ở trường trung học Thập Nhất?"
Hôm nay, Lăng Hiểu mới vừa ăn xong cơm chiều, đang đi bộ xuống lầu thì thấy trong sân có người quen, liền mỉm cười đáp lại.
"Đúng vậy ạ, dì Trương."
Lăng Hiểu ngoan ngoãn gật đầu.
"Con trai của dì cũng học ở Thập Nhất, sau này hai đứa có thể cùng nhau đến trường, có thêm bạn đồng hành nha!"
Dì Trương nhẹ giọng nói với nụ cười trên khuôn mặt.
Chồng của dì họ Lâm, là một bác sĩ gây mê, còn con trai dì tên Lâm Giản, lớn hơn Lăng Hiểu một tuổi, đang học năm hai trường trung học Thập Nhất.
Thực ra Lăng Hiểu biết Lâm Giản.
Mặc dù họ không cùng học mẫu giáo, không học cùng tiểu học, cũng không cùng lớp ngoại khóa.
Nhưng mà...
Trong khuôn viên bệnh viện số hai, khắp nơi đều lan truyền truyền thuyết về Lâm Giản.
Anh chính là "con nhà người ta" trong miệng các bậc phụ huynh.
Lăng Hiểu thực sự coi anh như sấm bên tai.
Hơn nữa, mỗi lần nghe Triệu Nhã nói về Lâm Giản, nào là anh giỏi như thế nào, anh giành được giải thưởng nào trong học kì này, anh lợi hại thế nào,... Mỗi lần như vậy, Lăng Hiểu sẽ vô thức tự vẽ ra hình tượng nhân vật trong tâm trí của cô...
Cũng giống như học bá Lăng Xuyên vậy, hoặc là hình tượng lạnh lùng, hoặc là hình tượng học bá cũ kỹ.
Nói không chừng, anh còn đeo mắt kính, nhìn nho nhã lịch sự.
Tuy nhiên....
Lâm Giản không thực sự như vậy.
Vào ngày đầu tiên của năm học, Triệu Nhã bởi vì vội vã đi làm nên chỉ có thể đưa Lăng Hiểu xuống dưới lầu: "Mẹ đã nói với dì Trương rồi, Lâm Giản có một chiếc xe đạp, để thằng bé đưa con đến trường."
Như vậy cũng được sao?
Chẳng lẽ hai người không sợ....
Mà thôi bỏ đi.
Yêu sớm là điều không thể a.
Rốt cuộc, thế giới này rất hài hòa nha.
Lăng Hiểu chán nản đeo cặp sách to đi ra ngoài, đi không bao lâu cô liền thấy một bóng người đang dựa vào xe đạp ở cổng tiểu khu.
Lâm Giản mặc áo đồng phục học sinh của trường Thập Nhất, dáng người cao lớn, tóc hơi dài, lúc này anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, mái tóc đen mượt che đi đôi mắt.
"Anh là Lâm Giản sao?"
Lăng Hiểu tiến lên vài bước, thăm dò hỏi một câu.
"Đúng vậy."
Lâm Giản từ từ ngẩng đầu lên, xuất hiện trước mắt Lăng Hiểu là một gương mặt đẹp trai tỏa nắng.
"Em là Lăng Hiểu đúng không?"
Lâm Giản lúc này cũng tò mò nhìn về phía Lăng Hiểu.
Mặc dù cả hai sống cùng một tiểu khu, nhưng các tòa nhà đều cách nhau khá xa. Hơn nữa học sinh bây giờ mỗi ngày đều phải đi học các lớp bổ túc, việc họ chưa gặp qua nhau cũng rất bình thường.
"Dạ."
Lăng Hiểu gật đầu đáp.
Chương 488: Không giống học bá
Edit: Chi Quynh
"Đi thôi, anh đưa em đi học, đừng để đến muộn."
Lâm Giản nhìn thoáng qua Lăng Hiểu, sau đó quay đầu, mỉm cười vỗ vỗ vào yên xe phía sau.
"Cảm ơn anh."
Hai người dù sao cũng không quá thân quen, Lăng Hiểu ngoan ngoãn ngồi trên ghế sau, hai tay loay hoay tìm chỗ để bám vào, cuối cùng cô nắm lấy vị trí nhỏ của phần viền ghế sau.
Lâm Giản thực tế là người rất nhiệt tình, anh vừa đạp xe vừa cùng Lăng Hiểu nói chuyện phiếm.
Vừa đạp đến đoạn ngã tư đường, từ đâu lao ra vài chiếc xe, vây xe của Lâm Giản ở giữa trung tâm.
Tình huống thần kì gì đây?
Lâm Giản tò mò nhìn xung quanh, phát hiện những người vây quanh Lâm Giản đều mặc đồng phục trường Thập Nhất, nhưng nhìn bộ dạng bọn họ cà lơ phất phơ, nhìn thế nào cũng không giống học sinh ngoan.
Đây là...
Chẳng lẽ là cảnh bắt nạt học đường trong truyền thuyết sao?
Lăng Hiểu chần chờ hồi lâu, bỗng cô nghe thấy một người trong đó huýt sáo, cười tủm tỉm nhìn Lâm Giản nhẹ giọng nói: "Anh Lâm, ngày đầu khai giảng đã kí©h thí©ɧ như vậy sao? Đây là bạn gái nhỏ? Anh không sợ Đường Sở biết sẽ đau lòng sao?"
"Đừng có nói bừa, chúng tôi sống cùng một khu, đây là em gái tôi."
Lâm Giản nghe những lời trêu ghẹo của bọn họ bèn giải thích một chút, rồi quay đầu lại hướng Lăng Hiểu mỉm cười: "Em gái, em đừng sợ, bọn họ đều là bạn của anh."
Lăng Hiểu:...
Người này đúng là chẳng giống học bá chút nào.
Thế mà... lại có nhiều bạn bè xấu như vậy.
"Chào các học trưởng ạ."
Lăng Hiểu lúc này không thể không cùng mọi người chào hỏi.
"Em gái nhỏ còn rất ngoan nha."
"Về sau các anh sẽ bảo kê cho em."
Một đám người tuy rằng bộ dạng nhìn cà lơ phất phơ, nhưng thái độ đối với Lăng Hiểu rất tốt.
Cứ như vậy, Lăng Hiểu kết thân được với Lâm Giản, cũng kết bạn được với đám anh em của Lâm Giản.
Mà bọn họ, cuộc sống trung học gà bay chó sủa cũng chậm rãi bắt đầu..
Trung học Thập Nhất là trường trọng điểm tương đối nổi tiếng của địa phương, không khí học tập trong trường cũng không tồi, Lăng Hiểu sau khi nhập học mới biết Lâm Giản ở trường vô cùng nổi tiếng.
Anh không chỉ là học bá, còn là đội trưởng đội bóng rổ của trường, chủ tịch hội học sinh, một người kiêm nhiều chức.
Lâm Giản ưu tú như vậy, ngày thường thích nhất là cùng bạn bè chơi bóng, đôi khi còn đi chơi điện tử hoặc lén đi KTV ca hát.
Tóm lại, cuộc sống sinh hoạt của anh rất đa dạng nhiều màu, không giống một người chỉ biết mỗi học.
Lăng Hiểu tiếp xúc với Lâm Giản lâu, cô còn biết được Lâm Giản thích kiểu người như thế nào.
Trong lòng anh luôn có một người, đó là năm hai lớp 7 bạn học Đường Sở.
Đường Sở người cũng như tên, lớn lên xinh đẹp đáng yêu, dịu dàng nhu thuận.
Cô ấy không chỉ học tập giỏi, ca hát dễ nghe, khiêu vũ cũng vô cùng đẹp, là người trong mộng của rất nhiều nam sinh.
Chỉ là....
Đường Sở tính tình cổ quái, không thích nói chuyện yêu đương với người khác, ở trường học cũng không có bạn bè gì, các nam sinh cũng chỉ dám từ xa nhìn cô, không dám lại gần bắt chuyện.
Ngay cả Lâm Giản cũng chỉ có thể xa xa nhìn cô.
"Em thấy anh rõ ràng là học bá đứng đầu, nhưng ngay đến cả người mình thích cũng không dám theo đuổi."
Tan học trên đường về, Lăng Hiểu ngồi sau xe Lâm Giản, nhàm chán chế giễu anh một câu.
Thoáng cái hơn nửa học kì đã trôi qua, Lăng Hiểu cùng Lâm Giản trở nên thân thiết hơn, nói chuyện cũng có thể tùy ý hơn.
"Em thì biết cái gì chứ, anh đây chính là tôn trọng cô ấy."
Lâm Giản một bên lái xe một bên nhẹ giọng nói: "Thích một người, chính là phải biết tôn trọng ý muốn của người ấy, cho người ấy thêm thời gian, một đứa trẻ như em thì hiểu cái gì."