Chương 474-476

Chương 474: Quận chúa mời

Edit: Hồ ly lông xù

''Ờm.''

Nghe thấy Lăng Hiểu hỏi, Âu Dương Túy lập tức thu hồi nụ cười: ''Không có gì, không có gì, ta chỉ đang tưởng tượng đến tương lai tươi đẹp một chút mà thôi.''

''Tương lai, cùng Phi Phượng quận chúa?''

Lăng Hiểu lắc lư hai chân, cười híp mắt hỏi Âu Dương Túy.

''Đúng vậy.''

Âu Dương Túy gật đầu.

''Kỳ thực, có một chuyện ta rất muốn hỏi ngươi.'' Lăng Hiểu chớp chớp mắt, tiếp tục mỉm cười nhìn Âu Dương Túy: ''Nếu như không có lời đề nghị của ta, để cho ngươi tự do yêu đương, ngươi sẽ thích kiểu cô nương như thế nào?''

Hả?

Âu Dương Túy sửng sốt.

''Tự do yêu đương là sao?''

Hắn mờ mịt nhìn Lăng Hiểu: ''Chẳng lẽ trên đời này còn có nữ tử nào xinh đẹp hơn Phi Phượng quận chúa?''

Lăng Hiểu: ...

Bỏ đi, tự nhiên nói chuyện tự do yêu đương với nhan cẩu làm gì chứ.

Nhan sắc là trên hết.

''Vậy nếu một ngày Phi Phượng quận chúa già đi và không còn xinh đẹp nữa thì sao? Ngươi sẽ thế nào?''

Lăng Hiểu hơi chần chừ, lại hỏi Âu Dương Túy một câu.

''Già đi?''

Âu Dương Túy ngừng một lúc, giống như đang tưởng tượng dáng vẻ Phi Phượng quận chúa già đi sẽ trông như thế nào, sau đó lại ngây ngô cười: ''Ha ha ha, dáng vẻ nàng ấy già đi ta thực sự không tưởng tượng ra, nhưng... Chờ đến khi nàng ấy già thì ta cũng già rồi, chúng ta vẫn là tuyệt phối!''

Lăng Hiểu: ...

Được rồi, ngươi nói đúng.

Đứa trẻ Âu Dương Túy này, thực sự không thể lấy lẽ thường để suy đoán.

Tuy nhiên...

Có một điều đáng mừng, qua quan sát, Lăng Hiểu phát hiện Phi Phượng quận chúa dường như cũng có chút hảo cảm với Âu Dương Túy, hay nói cách khác...

Lời đề nghị ngày hôm đó nàng thuận miệng nói ra, nói không chừng có thể thành sự thật.

**

Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày.

Bởi có linh lực dồi dào, có đôi lúc, Lăng Hiểu sẽ hiện thân, sau đó Âu Dương Túy sẽ sai phòng bếp chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, thỉnh thoảng, hắn còn đích thân vào bếp nấu cơm cho Lăng Hiểu, có thể nói, Âu Dương Túy không có thiên phú đọc sách hay tập võ, nhưng hắn thực sự là một thiên tài trong lĩnh vực nấu nướng.

Bất luận là món ăn gì, hắn học một lần là có thể làm được, lại còn có thể tự mình sáng tạo các món ăn mới.

Điều này vô tình khiến Lăng Hiểu nhớ tới một lời quảng cáo phổ biến trên đường phố ——

Ngươi có ý tưởng, vậy cùng ta học nấu ăn đi!

Nếu như đến hiện đại, Âu Dương Túy có thể trở thành đầu bếp Michelin ba sao, thậm chí có thể đạt tiêu chuẩn cao hơn nữa...

Thu qua đông tới.

Hôm đó, tuyết rơi phủ trắng toàn bộ kinh đô.

Âu Dương Túy đang ở trong phòng ngủ chùm chăn bông, đốt lô sưởi ấm, lúc này, Âu Dương Tiểu mặc áo bông đột nhiên chạy vọt vào phòng: ''Thiếu gia! Thiếu gia! Người của phủ quận chúa đến!''

''Cái gì?''

Âu Dương Túy sửng sốt, phủ quận chúa nào?

''Là người của Phi Phượng quận chúa!'' Âu Dương Tiểu kích động sắp khóc: ''Bọn họ tới đưa thiệp mời, mời thiếu gia tới dự tiệc!''

''Dự tiệc?''

Âu Dương Túy đột nhiên đẩy chăn bông trên người xuống, hai mắt sáng lên: ''Phải rồi, mấy ngày nữa là sinh nhật của Phi Phượng quận chúa, nàng ấy thực sự mời ta sao?''

''Đương nhiên là thật, chính xác tuyệt đối.''

Âu Dương Tiểu ở một bên vui mừng đến nỗi suýt chút nữa nhảy cẫng lên: ''Thiếu gia, có khi nào Phi Phượng quận chúa cũng thích người không, đây thật sự là chuyện tốt, quá tốt rồi!''

''A, đợi đã, không đúng!''

Âu Dương Tiểu nghe thấy lời Âu Dương Túy có hơi sửng sốt.

Đúng rồi, đã rất nhiều năm hắn chưa gặp qua Phi Phượng quận chúa rồi!

Nàng là đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành nhưng chỉ luôn ở trong nhà, ít giao du với bên ngoài, thật ra đại đa số mọi người chỉ nghe đến danh tiếng của nàng nhưng chưa từng gặp mặt, nàng ấy đột nhiên chủ động mời mình, chưa chắc đây đã là chuyện tốt?

Chẳng lẽ là...

Âu Dương Túy càng nghĩ càng cảm thấy có thể, hừ hừ, thật may bản thiếu gia đã được lão tổ tông huấn luyện ——

Không phải chỉ bị đánh sao?

Tới đây đi, xem sai sợ ai!

Phi Phượng quận chúa: ...

Chương 475: Tư yến?

Edit: Hồ ly lông xù

Kinh thành, phủ Phi Phượng quận chúa.

Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của Phi Phượng quận chúa Tư Khinh Trúc, vì từ nhỏ nàng đã được hoàng thượng và hoàng hậu hết mực yêu thương, cho nên từ sáng sớm, Tư Khinh Trúc đã thay bộ cung trang ngồi kiệu vào hoàng cung, cùng hoàng thượng và hoàng hậu dùng bữa trưa rồi mới xuất cung.

Đến khi trở lại phủ quận chúa trời đã xế chiều.

''Quận chúa.''

Tư Khinh Trúc vừa trở về, thị nữ thân cận Doanh Thúy chạy ra nghênh đón: ''Chủ tử các phủ đưa lễ vật tới, nô tỳ đã ghi lại toàn bộ rồi chuyển chúng tới khố phòng ở hậu viện, quận chúa có muốn đi xem qua một chút không?''

''Không cần.''

Tư Khinh Trúc lắc đầu, sinh nhật hàng năm, nàng đều nhận được rất nhiều lễ vật đặc biệt quý hiếm, chẳng qua những lễ vật này đối với Tư Khinh Trúc từ nhỏ đã sống trong nhung lụa mà nói chỉ là những thứ đồ chơi không có gì mới mẻ.

''Phải rồi, hiện tại là giờ gì?''

Tư Khinh Trúc trở về gian phòng của mình, nàng quay đầu hỏi Doanh Thúy một câu.

''Quận chúa, hiện tại là giờ Mùi một khắc.'' Doanh Thúy nhìn sắc mặt Tư Khinh Trúc, cúi đầu hỏi một câu: ''Quận chúa, người đang đợi Âu Dương công tử?''

Sắc mặt Tư Khinh Trúc hơi đổi: ''Không được nói bậy.''

''Dạ dạ dạ, nô tỳ không nói bậy.''

Doanh Thúy len lén cười, kể từ đại hội săn bắn lần trước, quận chúa dường như đặc biệt quan tâm tới vị công tử Âu Dương Túy kia, còn lén lút nghe ngóng không ít chuyện về hắn.

Đúng lúc này, một tiểu thị nữ bước nhanh vào phòng, thấp giọng bẩm báo: ''Quận chúa, Điệp Ngọc cô nương đến rồi!''

''Mau mời tỷ ấy vào!''

Tư Khinh Trúc lập tức khẩn trương đứng dậy, lúc này, Điệp Ngọc khoác áo choàng chậm rãi bước tới.

''Trúc nhi, sinh nhật vui vẻ!''

Điệp Ngọc mỉm cười đi tới trước mặt Tư Khinh Trúc, sau đó đưa tay ôm lấy nàng: ''Muội gần đây sao lại gầy đi rồi, cần phải tẩm bổ thêm một chút!''

''Gần đây khẩu vị của quận chúa không được tốt, Điệp Ngọc cô nương, người phải cố gắng thuyết phục ngài ấy.'' Doanh Thúy ở một bên thấp giọng nói nhỏ.

''Ồ?''

Điệp Ngọc nhướng mày mỉm cười: ''Khẩu vị của Trúc nhi không tốt? Có khi nào bị người khác dưỡng thành kén ăn rồi nha? Nói thật, ta đến bây giờ vẫn còn hồi tưởng đến hương vị thịt lợn rừng của ngày hôm đó, quả thực là mỹ vị! Đúng rồi, thời gian cũng không còn sớm, tiểu tử Âu Dương gia kia còn chưa tới sao?''

''Vẫn chưa tới.''

Tư Khinh Trúc nhẹ nhàng trả lời một câu, trong giọng nói còn mang theo chút oán giận.

''Chậc chậc chậc, nhìn dáng vẻ này của muội, là thực sự động tâm rồi?

Điệp Ngọc cười nhạo một tiếng, sau đó lập tức nắm lấy tay Tư Khinh Trúc: ''À, mấy ngày trước ta đã gặp Hồng Cẩm của Phiêu Hương viện, trước kia, nàng ấy và Hồng Loan là tỷ muội tốt, nàng ấy đã nói cho ta biết rất nhiều chuyện của Âu Dương Túy khi ở Phiêu Hương viện, muội có muốn nghe không?''

''Ai muốn nghe chuyện ân ái của hắn!''

Tư Khinh Trúc nhíu mày.

''Thật sự không nghe sao? Vậy muội đừng hối hận nha!'' Dáng vẻ Điệp Ngọc có chút ý vị thâm trường.

''Cái đó... Nếu Điệp Ngọc tỷ tỷ muốn nói, vậy tỷ... Nói đi!''

Giọng của Tư Khinh Trúc càng ngày càng nhỏ.

''Cái nha đầu khẩu thị tâm phi này.'' Điệp Ngọc vừa cười vừa kéo Tư Khinh Trúc, sau đó thì thầm bên tai nàng.

... ...

Lúc này, Âu Dương Túy đã đứng bên ngoài phủ Phi Phượng quận chúa, hắn hít sâu một hơi, rồi cầm thiệp mời đi vào.

Trước khi vào cửa, Âu Dương Túy vẫn luôn cho rằng bữa tiệc sinh nhật hôm nay sẽ có rất nhiều người tham gia, nhưng sau khi hắn vào cửa, hắn phát hiện phủ quận chúa cực kì vắng vẻ, không náo nhiệt như trong tưởng tượng của hắn.

''Hôm nay không phải có tiệc sao?''

Âu Dương Túy kinh ngạc hỏi gã sai vặt dẫn đường, gã sai vặt bên cạnh chỉ cười nhạt: ''Sáng sớm nay quận chúa đã vào cung, xế chiều cũng không mời những người khác tới, chỉ mời hai người là Âu Dương công tử và Điệp Ngọc cô nương tới mà thôi.''

Vậy mà lại là tư yến?

Âu Dương Túy vừa mừng vừa lo.

Nhưng...

Chỗ ở của quận chúa có phải quá xa rồi không?

Lại còn hẻo lánh như vậy?

''Xin hỏi, ngươi dẫn ta đi đâu vậy?'' Âu Dương Túy có cảm giác gã sai vặt dẫn đường này càng đi càng lệch, hắn tò mò hỏi một câu.

''Phòng bếp a!''

Gã sai vặt thành thật trả lời.

Âu Dương Túy: ...

Bếp, phòng bếp?

Phủ quận chúa của bọn họ mời người tới ăn cơm cũng ăn trực tiếp tại phòng bếp?

Táo bạo như vậy?

Chương 476: Ôi, nam nhân

Đến phòng bếp phủ quận chúa, Âu Dương Túy vẫn còn mê mang, nhưng rất nhanh sau đó đã có người đưa cho hắn một bộ y phục chuyên dụng kèm theo một bộ dụng cụ dao vô cùng tinh xảo và sắc bén đặt trước mặt hắn.

Âu Dương Túy có chút bối rối.

''Đây là muốn ta nấu ăn sao? Là ý của quận chúa?''

Âu Dương Túy cực kì nghi ngờ, đây là chủ ý của Điệp Ngọc.

''Đây xác thực là mệnh lệnh của quận chúa, Âu Dương công tử, xin mời!''

Gã sai vặt đứng một bên nghiêm túc nhìn Âu Dương Túy, mặc dù hắn cũng không hiểu vì sao quận chúa lại đưa ra yêu cầu kì quái như vậy, nhưng thân là nộ bộc, hắn chỉ cần nghe theo lệnh của chủ nhân là được, những thứ khác không quan trọng.

Phòng bếp ở phủ quận chúa rất lớn, có rất nhiều nguyên liệu tươi mới quý hiếm, Âu Dương Túy nhìn nguyên liệu đặt trong khay khẽ mỉm cười: ''Nếu là quận chúa yêu cầu, vậy ta... Cung kính không bằng tuân mệnh!''

Nửa canh giờ sau.

Trên bàn ăn tại thiên sảnh của phủ quận chúa.

Lần lượt từng đĩa đồ ăn được người hầu trong phủ bưng lên, màu sắc hương vị đầy đủ, mùi thơm lan tỏa bốn phía.

''Những món ăn này đều do Âu Dương Túy làm?''

Điệp Ngọc nhìn một bàn đồ ăn, có chút khó tin hỏi thị nữ mang đồ ăn lên.

''Dạ, những món ăn này đều do Âu Dương công tử tự mình làm.''

''Chậc chậc chậc, không ngờ nha, tay nghề của hắn so ra còn tốt hơn cả đầu bếp thông thường, Trúc nhi, khẩu vị của muội hôm nay hẳn là tốt hơn rồi chứ?''

Điệp Ngọc mở miệng trêu chọc.

Tư Khinh Trúc hơi do dự: ''Điệp Ngọc tỷ tỷ, tỷ chớ nói lung tung, chúng ta làm như vậy... có ổn hay không?''

Danh tiếng của Phi Phượng quận chúa, người trong kinh thành không ai không biết.

Nhưng thực ra, Tư Khinh Trúc rất ít khi ra khỏi phủ quận chúa, ngày thường nàng cũng chỉ đi dạo trong cung một chút, tâm tư nàng đơn thuần, trải đời không sâu, nàng không hiểu vì sao Điệp Ngọc hết lần này đến lần khác muốn gây khó dễ Âu Dương Túy.

''Sao vậy, nhanh như vậy đã biết đau lòng thay hắn?''

Điệp Ngọc che miệng mỉm cười.

''Ta không phải, ta không có! Tỷ đừng nói bừa!''

Tư Khinh Trúc khẩn trương, lời nói có phần không mạch lạc.

Nàng cũng không phải thực sự đau lòng cái gì, chỉ là cảm thấy... Âu Dương Túy dường như cũng không tệ lắm, yêu cầu hắn làm như vậy, có chút áy náy.

''Quận chúa, Âu Dương công tử tới!''

Lúc này, giọng của Doanh Thúy từ ngoài cửa vọng vào.

Âu Dương Túy bưng đĩa đồ ăn cuối cùng, đứng ở ngoài cửa.

''Để huynh ấy vào đi!''

Tư Khinh Trúc trả lời một câu, ngay sau đó nàng theo bản năng sửa sang lại đầu tóc rồi ngồi ngay ngắn lại.

''Âu Dương Túy tham kiến quận chúa, quận chúa sinh nhật vui vẻ!''

Đĩa đồ ăn cuối cùng Âu Dương Túy bưng tới chính là món vịt phúc thọ bát bảo, hắn vừa bưng đĩa vừa cúi đầu, thái độ cực kì cung kính.

''Âu Dương công tử vất vả rồi, mời ngồi.''

Tư Khinh Trúc dịu dàng mở miệng, giọng nói rất nhẹ nhàng và trong trẻo.

''Được.''

Âu Dương Túy đặt đĩa đồ ăn cuối cùng xuống, sau đó mới chậm rãi ngước lên nhìn Tư Khinh Trúc.

Hôm nay nàng ấy có trang điểm một chút, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại càng thêm rạng rỡ.

Quả thực... Là đệ nhất mỹ nhân của Đại Trinh quốc.

Âu Dương Túy có cảm giác trái tim mình đột nhiên đập nhanh hơn.

Lão tổ tông ơi, ta sắp không được rồi!

Đây là yêu ư?

Lăng Hiểu: ...

Ngươi cứ nhìn thấy cô nương xinh đẹp là muốn yêu.

Lăng Hiểu đến bây giờ vẫn còn chưa quên, chuyện trước kia hắn muốn cưới Hồng Loan cùng Điệp Ngọc.

Ngươi nhìn hiện tại xem, Điệp Ngọc ngồi một bên, nhưng lại bị Âu Dương Túy phớt lờ xem như không thấy.

Ôi, nam nhân.

Âu Dương Túy: ...

Là lão tổ tông dạy ta làm người phải một lòng! Ta hiện tại chỉ một lòng muốn cưới Phi Phượng quận chúa, đương nhiên không thể liếc mắt nhìn những nữ nhân khác, lão tổ tông minh giám a!

Lăng Hiểu: ...

Được rồi.

Lăng Hiểu không thừa nhận cũng không được, Âu Dương Túy mặc dù là nam nhân nông cạn chỉ nhìn vào sắc đẹp, nhưng nói đến chuyện một lòng, hắn cũng coi như không tệ.

Ít nhất...

Biểu hiện hiện giờ cũng không tệ lắm.