Edit: cầm thú
"Sao ngươi biết buổi tối ta vẫn chưa ăn no nha."
Lăng Hiểu vừa nói, vừa ngựa quen đường cũ ngồi xuống đối diện Hoắc Đông Lưu, cầm đũa lên, trước nếm thử miếng thịt bò, thịt bò mềm ăn rất ngon, nước canh thơm phức, mùi vị lưu lại trong miệng.
"Ăn rất ngon."
Lăng Hiểu hài lòng ngẩng đầu, nhìn về phía Hoắc Đông Lưu đang hưng phấn chớp chớp mắt.
"Nàng thích ăn là được rồi." Hôm nay Hoắc Đông Lưu có chút kì quái, bởi vì hắn không còn mặc quần áo trắng như mọi khi nữa, ngược lại mặc bộ màu đỏ bảnh bao, cả người giống như tuấn tú và yêu dị hơn mấy phần.
Nhưng mà...
Lăng Hiểu liếc mắt một cái cũng không nhìn thêm nữa.
Tưởng rằng tỷ tỷ ta là người nông cạn sao?
Lăng Hiểu không ngẩng đầu tiếp tục ăn đồ ăn, Hoắc Đông Lưu vẫn ngồi như vậy, thắp lưng thẳng tắp, hô hấp ổn định, không nói một câu, yên lặng nhìn nàng.
Mãi đến khi Lăng Hiểu ăn no, lúc này mới ngẩng đầu lau miệng, nhìn Hoắc Đông Lưu trước mặt: "Hoắc Đông Lưu, ngươi còn có chuyện gì sao?"
Không có việc gì nữa thì ta cần phải tắm rửa đi ngủ rồi.
Cực kì rõ ràng, Lăng Hiểu muốn đuổi khách!
Ăn no liền phủi quan hệ, không sai, cái này cực kì Lăng Hiểu.
"Nàng còn nhớ tình cảnh chúng ta lần đầu gặp mặt không?" Hoắc Đông Lưu hỏi, đột nhiên hỏi một câu rất tra tấn lương tâm.
Lần đầu tiên... gặp mặt?
Lăng Hiểu hơi hơi nhíu mày.
Nàng sống trên thế giới này mấy trăm năm, bởi vì đã trải qua quá nhiều sự tình, càng về sau càng không muốn đi cũng không muốn nghĩ nữa, cho nên trí nhớ mới kém như vậy.
"Lâu quá rồi, ta không nhớ rõ."
Lăng Hiểu ăn ngay nói thật, đừng nói chuyện tình lâu như vậy, hiện tại mới qua ba năm, Lăng Hiểu còn không nhớ Tả Việt là ai nữa rồi!
Tả sư huynh bị ép xuất hiện: Hu hu hu, ta, quá, cực, khổ, rồi!
"Lần đầu tiên ta gặp nàng chính là mùng chín tháng tư của 388 năm trước."
Hoắc Đông Lưu tiếp tục mở miệng, tất nhiên là mấy ngày đó hắn đều ghi nhớ rất rõ: "Lúc ấy nàng vẫn mặc áo bào đệ tử nội môn Thiên Diễn Tông, mà lúc ấy ta chỉ là một tiểu Đường chủ của Ma môn, bởi vì bị người ta đuổi gϊếŧ nên vô tình chạy vào sau núi Thiên Diễn Tông của nàng..."
Hoắc Đông Lưu kể lại chuyện cũ nghe thật êm tai, khiến cho người ta cảm thấy hoàn cảnh gặp mặt rất tốt đẹp.
Thiếu niên Ma môn bị trọng thương người người đuổi gϊếŧ, giây phút sắp sửa tử vong, trước thềm tuyệt vọng kết quả gặp được một thiếu nữ danh môn chính phái, thiếu nữ không chỉ cho hắn dược thảo trân quý, còn giúp hắn lừa cường địch đi chỗ khác...
Mẹ nó!
Chuyện xưa cảm động như vậy!
Lăng Hiểu ngồi một bên trợn mắt nhìn, thế nhưng...
Nàng đã cứu Hoắc Đông Lưu sao?
Không có chút ấn tượng nha!
Lăng Hiểu hao tổn hết khí lực, suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc nhớ ra chuyện mấy trăm năm trước, bản thân mới nhập môn không bao lâu, có một lần ra sau núi hái thuốc liền gặp một cái "xác chết", lúc ấy nàng bị dọa sợ, ném thảo dược xong liền xoay người bỏ chạy...
Cái "xác chết" kia không phải là Hoắc Đông Lưu chứ?
Dụ cường địch rời đi gì gì đó, bởi vì nàng hoảng sợ chạy sai đường, sau đó có người nói muốn bắt yêu nghiệt Ma môn, nàng liền dẫn đám người đi, ừm, bởi vì sợ hãi cho nên lạc đường, vì vậy đi ngược hướng rồi...
"Sau này chúng ta gặp mặt lần thứ hai chính là 351 năm trước, mười chín tháng bảy..." Hoắc Đông Lưu tiếp tục nói.
Lăng Hiểu thật sự có chút xấu hổ.
Nàng thật sự không cố ý giúp Hoắc Đông Lưu!
Những cái gọi là chuyện xưa đẹp đẽ, đều là hiểu lầm thôi!
"Sau đó thì..." Hoắc Đông Lưu tiếp tục nói một mình.
"Ta mệt rồi."
Lăng Hiểu không khỏe ngáp một cái.
"Ừm, vậy nàng ngủ đi." Hoắc Đông Lưu cực kì thông minh ngậm miệng lại, hơn nữa còn xoay người rời đi.
Nhìn hắn rời đi như vậy, Lăng Hiểu ngược lại có phần xấu hổ, có điều...
Nàng có thể nói cái gì đây?
Ngày mai nàng còn muốn đi lãnh cơm hộp, nàng không muốn bày vẽ không khí kí©h thí©ɧ gì nữa đâu, bởi vì căn bản không cần.
Cứ như vậy là được rồi.
Mấy năm nay Lăng Hiểu coi như hiểu rõ tính cách của Hoắc Đông Lưu.
Mặc kệ là nàng nói cái gì, hắn đều sẽ không nghe, vì vậy nam nhân thích đắm chìm trong thế giới của chính mình, hắn muốn thế nào, thì cứ để hắn tiếp tục như vậy đi.
Ít nhất.
Đối với Hoắc Đông Lưu mà nói, giữa bọn họ tất cả đều là kí ức cực kì tốt đẹp.