Chương 24: Ta quá khó khăn rồi!

Edit: cầm thú

Ma môn bất ngờ tiến đánh Lăng Thiên Kiếm Tông.

Khí thế ào ạt, mạnh như vũ bão!

Thời điểm Lăng Hiểu vừa nghe được tin tức này, còn đang vui vẻ ăn xương hầm do Cố Tuyết Dao làm. Gần đây tiểu nha đầu này học nấu ăn để lấy lòng sư phụ, mặc dù trù nghệ không so sánh được với Lạc Vô Tình, nhưng cũng coi như có thể ăn vào miệng.

"Nguy rồi, Tả Việt sư bá có thể gặp nguy hiểm hay không?"

Nghe tin Ma môn tấn công Lăng Thiên Kiếm Tông, Lạc Vô Tình lập tức nghĩ đến Tả Việt.

Mặc dù hắn chỉ đứng từ xa quan sát vị tiền bối thiên tài tuyệt diễm kia, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình cảm kính trọng của Lạc Vô Tình đối với Tả Việt.

Hơn nữa, Tả Viết lại có hôn ước với sư tôn của chính mình, tương lai là đạo lữ với sư tôn!

"Khụ khụ."

Tên ngốc này.

Cố Tuyết Dao bên cạnh mạnh mẽ ho khan hai tiếng, liều mạng nháy mắt với Lạc Vô Tình.

Thân là một nhiệm vụ giả biết rõ kịch tình, tất nhiên Cố Tuyết Dao biết lý do Ma môn tấn công Lăng Thiên Kiếm Tông.

Thậm chí nàng còn biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì...

Không ngờ chuyện sẽ xảy ra đã xảy ra, có điều sao lại đột ngột như vậy.

Nhưng mà tu vi hiện tại của bản thân còn rất thấp, căn bản không thể thay đổi đại cục.

Hay là... lừa sư phụ và sư huynh rời đi, tránh khỏi vòng xoáy?

Cố Tuyết Dao vẫn đang suy nghĩ đối sách, liền nghe Lăng Hiểu gọi một tiếng.

"Tuyết Dao!"

"Dạ?"

Cố Tuyết Dao ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lăng Hiểu, nàng cầm cái chén không, vẻ mặt u oán nhìn mình: "Suy nghĩ gì vậy, xới cơm! Đúng rồi, món xương hầm này không tệ, hơi nhạt một chút, lần sau cho thêm muối vào."

"A..."

Cố Tuyết Dao sững sờ gật đầu.

Sư tôn bọn họ không lo lắng cho an nguy của Hoắc Đông Lưu sao?

Hay là nàng cố tình tỏ vẻ bình tĩnh?

Không hổ là sư tôn! Cho dù xảy ra chuyện lớn gì cũng đều có thể bình tĩnh như vậy!

Cố Tuyết Dao đang mơ mộng, chợt nghe thấy bên ngoài tiểu viện có tiếng bước chân, Vũ Hữu Đạo vội vàng xông vào: "Sư muội! Lăng Thiên Kiếm Tông bên kia báo nguy, sư tôn bảo ta và muội dẫn đồng môn đến đó trợ giúp!"

"Bây giờ? Huynh chắc chắn chứ?"

Lăng Hiểu vừa mới cầm lấy bát cơm, vẻ mặt không vui: "Huynh nhìn xem ta còn chưa ăn no. Đại sư huynh, huynh có muốn ăn một chút không?"

Vũ Hữu Đạo: ...

Tiểu sư muội lại lén ăn thịt rồi!

Hình như mùi cũng thơm lắm đó!

Không đúng, những thứ này không phải trọng điểm!

"Đã là lúc nào rồi, muội đừng ăn! Mau đi với ta! Không đi sớm sẽ xảy ra chuyện đó!"

Vũ Hữu Đạo vội vàng mở miệng lần nữa.

"Ta có thể không đi không?"

Lăng Hiểu vẫn còn kháng cự.

Chuyện đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, quá máu me, quá bạo lực, nàng không thích.

Cho dù sinh sống ở thế giới này mấy trăm năm, nhưng trong lòng nàng vẫn là một thanh niên tốt yêu thích hòa bình!

Mà nàng, cho dù có tài năng thông thiên thì sao chứ? Nàng chỉ là một cái trạch tiên thôi!

Mấy trăm năm nay ngoại trừ vài lần xuống núi kiếm đồ ăn ngon, thì còn đi đánh cướp Hoắc Đông Lưu, nàng không có bất kì kinh nghiệm thực chiến nào hết nha!

Nếu không có tu vi thông thiên trên người, kỳ thật... kinh nghiệm thực chiến của nàng, chính là cặn bã chiến đấu!

Lại nói...

"Sư tôn thật sự muốn ta và huynh đi?"

Lăng Hiểu có chút buồn bực, sư tôn nên biết mục đích của Hoắc Đông Lưu là gì, vì sao lại muốn mình đi giúp Lăng Thiên Kiếm Tông?

"Tất nhiên là thật rồi!"

Vũ Hữu Đạo cũng không rõ chân tướng, vẻ mặt nôn nóng nhìn Lăng Hiểu: "Đúng rồi, sư tôn bảo ta nói với muội một câu."

"Nói cái gì?"

Lăng Hiểu hỏi một câu, lại nhân cơ hội ăn thêm một miếng xương hầm.

"Sư tôn nói... cởi chuông phải tìm người buộc chuông!" Vũ Hữu Đạo hữu mô hữu dạng (*mô phỏng) lập lại một câu.

Lăng Hiểu: Thật thâm a..., ta giả bộ như không nghe không hiểu!

"Sư huynh, đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ rất là không tốt!"

Lăng Hiểu vẫn còn vùng vẫy, thuận tại gắp thêm một miếng thịt ăn.

"Được rồi, đừng ăn nữa, mau đi thôi!"

Nhìn thấy Lăng Hiểu vẫn tham ăn, Vũ Hữu Đạo nhịn không được, chạy tới, kéo Lăng Hiểu ra ngoài.

Lăng Hiểu: ...

Quá khó khăn, ta quá khó khăn rồi!

Dừng một chút để người ta ăn no cũng không cho a!