Chương 12: Tám năm sau

Edit: Roé

"Sư phụ, người đã trở về."

Lăng Hiểu không có che dấu hơi thở của mình, cho nên rất nhanh Lạc Vô Tình liền phát hiện ra Lăng Hiểu, một bên vui mừng hô to, một bên bay nhanh tới trước mặt Lăng Hiểu, giống như một đệ tử tốt muốn khoe khoang với sư phụ mình, hắn đứng trước mặt Lăng Hiểu vẻ mặt sáng ngời, ngẩng đầu nhìn nàng: "Sư phụ, hiện giờ tu vi của đồ nhi đã là Trúc Cơ trung kì rồi đó."

Thời gian hai tháng, tu vi càng thêm tiến bộ!

Bảo sao đứa trẻ này không vui mừng chứ!

Dù có vô số thiên tài địa bảo cùng linh thạch hỗ trợ thì tốc độ này cũng không chậm rồi.

Lăng Hiểu liếc mắt nhìn Lạc Vô Tình một cái, trên người đứa nhỏ này... giống như có cái gì khác biệt nha.

Nhưng mà, xét tổng thể, việc hắn tu luyện càng nhanh chính là một việc tốt!

"Ngoan, làm rất tốt, sư tôn sẽ khen thưởng!"

Lăng Hiểu hơi hơi mỉm cười, giơ tay kéo Lạc Vô Tình vào phòng, tiện tay bày một cái trân pháp ngăn cách với bên ngoài.

"Sư tôn?"

Lạc Vô Tình chớp mắt, đôi mắt hắn giống như cún con nhìn Lăng Hiểu lấy từ nhẫn trữ vật ra một đống lớn... đồ ăn vặt.

Bánh quế hoa, thịt bò khô, đùi gà nướng...

"Ngạc nhiên không, vui không?"

Lăng Hiểu cười tủm tỉm cầm lấy một khối bánh quế hoa nhét vào trong tay Lạc Vô Tình: "Đến, ăn đồ ngọt trước."

"Cám ơn sư tôn."

Lạc Vô Tình mím môi, những thứ đồ ăn ngon này trước khi lên núi hắn chỉ có thể nhìn từ xa, chưa bao giờ được ăn thử.

Nhưng sau khi lên núi tu hành...

Thì đến việc nhìn từ xa cũng không thể thực hiện.

Cẩn thận ăn một ngụm bánh quế hoa, mắt Lạc Vô Tình hơi đỏ: "Thực ngọt, ăn ngon lắm."

Giọng nói non nớt mang theo sự thoả mãn.

Khoảnh khắc này, hắn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ, bởi vì hắn có một sư tôn tốt nhất trên thế giới.

"Thích thì ăn nhiều một chút, chỗ ta vẫn còn."

Lăng Hiểu ngồi một bên, cảm thấy bản thân làm người cũng thành công lắm.

Lần này xuống núi thu hoạch thật phong phú, hơn nữa, nàng còn để lại một ít đồ ăn ở trong nhẫn trữ vật, dùng pháp thuật đông lạnh lại, chắc cũng đủ ăn một thời gian.

"Đúng rồi, cho con cái nhẫn trữ vật này, thiên tài địa bảo bên trong là do một người bằng hữu cũ tài trợ."

Lăng Hiểu vừa nói, vừa đem nhẫn trữ Hoắc Đông Lưu cho mình giao lại cho Lạc Vô Tình.

Lạc Vô Tình tất nhiên là vui vẻ nhận lấy, cũng không để ý "bằng hữu cũ" là ai, hắn không biết rõ, cũng không quan tâm...

**

Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã qua tám năm.

Tiểu nam hài đơn thuần hiện giờ đã thành một thiếu niên, bạch y phất phới, mi thanh mục tú.

Hiện giờ Lạc Vô Tình đã là Kim Đan, là đệ tử Kết Đan nhanh nhất, sau khi Kết Đan, theo qui định của Thiên Diễn Tông, Lạc Vô Tình được trao một động phủ riêng để tu luyện, hắn liền chọn chỗ bên cạnh Thanh Tú phong.

Thanh Tú phong là nơi Lăng Hiểu ở, suốt tám năm nay Lạc Vô Tình vẫn duy trì thói quen đến thỉnh an Lăng Hiểu, nấu cơm, quét dọn hằng ngày.

Cho dù Lăng Hiểu bế quan, hắn cũng sẽ đi nơi đó trông chừng.

"Tới tìm ta, có việc cần nói với con."

Khi đó, Lạc Vô Tình đang tu luyện, đột nhiên nhận được tin tức của Lăng Hiểu, ánh mắt hắn sáng ngời, lập tức đứng dậy, trong giây lát đã đứng ngoài sân chỗ Lăng Hiểu ở.

"Sư tôn!"

Nhìn thấy một nữ tử lạnh lùng đứng dưới cây cổ thụ trong sân, Lạc Vô Tình lập tức cung kính chào.

"Ừ."

Lăng Hiểu hơi quay đầu lại, vân đạm phong khinh nhìn Lạc Vô Tình một cái.

Tám năm này, đối với nàng mà nói chỉ là một cái nháy mắt, dung mạo của Lăng Hiểu không có gì thay đổi, tu vi vẫn ở Phân Thần trung kì, điểm khác biệt duy nhất chính là... ừm, khẩu vị ngày càng tốt.

"Tu vi của con đã là Kim Đan sơ kì, hiện tại nên đi ra ngoài rèn luyện rồi!"

Lăng Hiểu nhìn đệ tử của chính mình, giơ tay biến ra một ngọc bài màu xanh!

Đây là vật trong hộp ngọc năm đó Tả Việt giao cho Vũ Hữu Đạo, một khối lệnh bài Tiên phủ, có thể mở ra di tích Tiên phủ!

Đó là một chỗ tùy thuộc vào cơ duyên, cũng là nơi rất kinh khủng.