Chương 9: Thích bộ dáng em bây giờ

Quý Hiểu Dư ngủ một giấc này vô cùng an ổn. Khi cô chậm rãi mở mắt thì phát hiện bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối sầm, lông mi chứa đầy ánh nước, cô khẽ nheo mắt lại, giống mèo con cọ mặt vào gối. Một lúc sau cô mới kịp phản ứng, ngơ ngác mở mắt lần thứ hai.

Từ từ… Không phải cô ở công ty sao?

Nghĩ vậy, cô lập tức ngồi dậy nhìn xung quanh bốn phía một vòng, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng chưa từng nhìn thấy.

Nơi này là… nhà Tổng giám đốc sao?

Trong đầu hiện lên ý niệm này, trong lòng càng thêm kinh ngạc, rốt cuộc cô cũng không nghĩ sẽ đến nhà Ngôn Dịch Thừa. Bây giờ nhìn kỹ thì quả thật toàn bộ căn phòng đều là phong cách của anh, gam màu chủ đạo là đen trắng, không có nhiều đồ vật, giống cá tính anh.

【Nhắc đến đen trắng Kem nhớ đến bộ truyện Đen Trắng lần đầu mình đọc về list tổng tài quá】

Nhưng không biết vì sao Quý Hiểu Dư lại có cảm giác an toàn.

Cô ôm chăn bông trong l*иg ngực đến trước mặt, cẩn thận ngửi một chút, nở một nụ cười hạnh phúc.

Có mùi hương của tổng giám đốc…

Rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ nhưng lại có thể khiến cô vui vẻ.

Cảm thấy khoảng cách giữa tổng giám đốc và mình ngày càng gần…

Cô lại thất thần một lúc, sau đó yên lặng nằm sấp xuống giường. Khi đứng lên mới phát hiện quần áo mặc trên người cô không phải của cô, mà là một chiếc áo sơmi nam tính. Dáng người Quý Hiểu Dư cao nhưng không tính là quá cao, tay áo quá dài, trực tiếp giấu tay cô đi.

Nhìn hai chân trơn bóng của mình, có chút xấu hổ lôi kéo vạt áo, may mắn áo đủ dài, thành công che khuất một nửa đùi.

Mở cửa phòng ra, Quý Hiểu Dư đi xuống cầu thang, đi chưa được mấy bước thì ngửi thấy hương thơm của đồ ăn, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó tốc độ chạy xuống lầu nhanh hơn, muốn xác nhận thứ gì đó.

Chỉ thấy Ngôn Dịch Thừa đứng trước bàn ăn đưa lưng về phía cô, dường như là vì vừa tắm xong, tóc của anh có vẻ vô cùng mềm mại, loại cảm giác lạnh nhạt ngày thường biến mất đi không ít.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Ngôn Dịch Thừa mặc quần áo ở nhà, áo phông màu xám và quần dài màu trắng, hoàn toàn khác với bộ dáng anh luôn mặc tây trang phẳng phiu ngày thường.

Tổng giám đốc… Thế nhưng lại nấu cơm!

Lớn lên đẹp trai, sự nghiệp thành công, người như vậy đã đủ hoàn mỹ, thế nhưng còn biết nấu ăn, cái này làm người đàn ông khác sao sống sót nổi…

Ngôn Dịch Thừa nghe thấy động tĩnh liền xoay người lại, chỉ thấy Quý Hiểu Dư đang ngơ ngác nhìn mình, bởi vì vừa tỉnh ngủ nên biểu tình có chút mông lung, nhìn toàn thân…

Giống thỏ con.

Anh cong khóe môi, đi về phía cô: “Nghĩ gì vậy?”

Quý Hiểu Dư đứng trên bậc thang cuối cùng, điều này khiến cô có thể nhìn thẳng Ngôn Dịch Thừa, lại càng có thể thấy rõ đôi mắt anh.

Trong mắt anh, có mình cô…

Đôi mắt cô cong cong, duỗi tay ôm lấy Ngôn Dịch Thừa, dựa mặt vào vai anh, ngọt ngào nói: “Em bị sắc đẹp của tổng giám đốc làm lóa mắt…”

Khó thấy cô trực tiếp nói như vậy, Ngôn Dịch Thừa nhướng mày, duỗi tay sờ đầu cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh cũng cảm thấy như vậy.”

… Quý Hiểu Dư cười rộ lên, chọc ngực anh, hừ hừ: “Anh hay tự luyến như vậy sao!”

Ngôn Dịch Thừa cười nhẹ, một tay ôm cô lên, đi về phía nhà ăn. Cô đã ngủ 5 tiếng, nhớ rõ giữa trưa cô chỉ ăn mấy miếng thức ăn, bây giờ đến bữa tối.

Nhìn thấy trên bàn là bốn món mặn một món canh, Quý Hiểu Dư hoàn toàn sợ ngây người, chỉ nhìn thôi cũng khiến nước miếng cô chảy ròng ròng: “Tổng giám đốc, anh quá lợi hại.”

“Đừng nhìn nữa, mau ăn đi.” Ngôn Dịch Thừa vỗ đầu cô, nhíu mày: “Ăn nhiều chút, đừng luôn ăn salad, như vậy sao có thể no được.”

Đương nhiên ăn không no…

Quý Hiểu Dư chớp mắt vài cái, có chút chột dạ cười cười: “Tổng giám đốc, sao anh biết…”

“Đây không phải trọng điểm.” Ngôn Dịch Thừa gắp một miếng thịt, tức giận nhìn cô một cái.

Quý Hiểu Dư bĩu môi, nhưng vẫn nghe lời cầm lấy đôi đũa ăn thịt, sau đó lập tức thỏa mãn, hai mắt nheo lại.

Ngôn Dịch Thừa sao không biết cô ăn ít như vậy là vì muốn giảm cân, nhưng vẫn mở miệng nói: “Em không cần giảm cân, anh thích bộ dáng em bây giờ, biết không?”