Chương 5: Đừng không cần cô

“Hiểu Dư, phần tài liệu này phiền cô giúp tôi giao cho tổng giám đốc.”

A Kiệt bên bộ phân Tiêu thụ gõ cửa đi vào, đem tập tài liệu đặt trên bàn Quý Hiểu Dư.

Quý Hiểu Dư ngẩng đầu, lộ ra nụ cười ngọt ngào, tinh thần phấn chấn nói: “Được, anh vất vả rồi.”

A Kiệt ngây ngô cười gãi tóc phía sau gáy: “Còn ổn, một tập này cũng chỉ là việc nhỏ.”

Trời biết rạng sáng hôm qua anh được giao phần công việc này mà đã đứng trước cửa sổ, lớn tiếng rít gào suốt mười lăm phút.

Nếu không phải phúc lợi của công ty phong phú, đối với loại người không dành cho công việc như anh thì thật sự rất muốn không làm.

Mỗi ngày đều phải đối mặt với Tổng giám đốc ma quỷ, khủng bố, dạ dày anh đau đến mức muốn rách ra.

Nghĩ đến mỗi ngày Quý Hiểu Dư đều có thể mang theo mỉm cười đến công ty, gần gũi với vị gia hỏa khủng bố kia, A Kiệt đột nhiên liền cảm thấy cô thật vĩ đại.

Nhìn theo bóng lưng A Kiệt rời đi, tươi cười trên mặt Quý Hiểu Dư dần dần đạm đi, có chút thất thần nhìn tập tài liệu trước mắt.

Từ lần đi công tác về, lại có thật nhiều công ty muốn hợp tác với Ngôn Dịch Thừa, mấy ngày nay anh đều bận rộn mà Quý Hiểu Dư cũng thường xuyên chạy đi chạy lại, hai người căn bản không có thời gian ở chung một chỗ. Hơn nữa thái độ của Ngôn Dịch Thừa đối với cô vẫn giống trước đây khiến cô không thể phân biệt rõ quan hệ bây giờ của hai người.

Hay tổng giám đốc thật sự coi cô là đối tượng giải quyết du͙© vọиɠ nhất thời…

Nhưng hôm đó khi xong việc anh vẫn luôn ôn nhu với cô, chẳng lẽ đều là giả sao…

Nghĩ vậy, hốc mắt Quý Hiểu Dư có chút ửng đỏ, khó chịu nắm chặt nắm tay.

Cô thật sự rất thích Ngôn Dịch Thừa, lúc trước cũng vì anh nên mới đến công ty tranh chức thư ký, vì có thể gần anh hơn một chút.

Mặc dù cô chưa từng nghĩ đến cô và Ngôn Dịch Thừa sẽ có ngày đó, nhưng đối với cô mà nói, lần đó cô thật sự rất hạnh phúc.

Nhưng sao cô không hiểu, cô chỉ là một thư ký bình thường, còn bên cạnh Ngôn Dịch Thừa toàn là những thiên kim tiểu thư giàu có, sao có khả năng coi trọng cô…

Cô thở dài, lau nước mắt, chậm rãi đứng lên, soi gương xác nhận bản thân bình thường, không có gì khác thường mới cầm tập tài liệu đi vào văn phòng của Ngôn Dịch Thừa.

Gõ cửa, bên trong vang lên giọng nói của Ngôn Dịch Thừa. Quý Hiểu Dư hít sâu một hơi, sau đó mở cửa đi vào, chỉ thấy Ngôn Dịch Thừa đang phê duyệt công văn, ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt dừng trên mặt cô một lúc, sau đó mới cúi đầu.

Một đường Quý Hiểu Dư đều trầm mặc đi đến trước bàn làm việc của anh, sau đó đặt tập tài liệu lên bàn làm việc, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc, đây là tài liệu người bên bộ phận tiêu thụ đưa cho anh.”

Ngôn Dịch Thừa gật đầu, lưu loát ký tên mình xuống tập tài liệu phía dưới, sau đó mới cầm lấy nhìn thoáng qua. Còn Quý Hiểu Dư cứ lẳng lặng đứng ở một bên, chờ anh phân phó.

Nhìn thoáng qua, Ngôn Dịch Thừa ngẩng đầu lên, đôi mắt thanh lãnh nhìn về phía tiểu thư ký nhà mình. Chỉ thấy cô đứng trên sàn nhà, dường như bản thân không biết biểu tình lúc này của mình vô cùng đau thương, oán trách. Nói có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.

“Xảy ra chuyện gì, sao tâm trạng không tốt?” Đáy mắt anh hiện lên ý cười, ngữ khí lại nghiêm túc hỏi.

Quý Hiểu Dư ngẩn ra, ngay sau đó lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có.”

Thấy cô không nói thật, Ngôn Dịch Thừa ném tài liệu trong tay lên bàn: “Em lại đây.”

Nghe thấy mệnh lệnh của anh, Quý Hiểu Dư cũng không nghĩ nhiều, rầu rĩ đi qua. Sau đó liền thấy Ngôn Dịch Thừa duỗi tay ôm eo cô, đánh giá biểu tình của cô: “Mấy ngày nay bận rộn công việc, em cô đơn, cho nên không vui?”

Cô không ngờ Ngôn Dịch Thừa liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, nhất thời không biết nên nói gì. Đôi mắt đột nhiên ẩm ướt, giây tiếp theo hai giọt nước mắt liền lạch cạch rơi xuống.

Ngôn Dịch Thừa không ngờ phản ứng của cô lại lớn như vậy, vừa tức vừa buồn cười, duỗi tay lau sạch nước mắt trên má cô: “Khóc cái gì, anh lại không mắng em.”

Quý Hiểu Dư cũng không biết sao bản thân cứ khóc như vậy, nước mắt cứ thế tuôn rơi, cô khó chịu xoa mắt, ủy khuất hỏi: “Tổng giám đốc không cần em nữa sao?”