Chương 36: Làm gì khi đi du lịch

Sau khi nghỉ ngơi một lát, mọi người tiếp tục di chuyển về hướng khách sạn, lái xe hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến nơi cần đến.

Sau khi xuống xe, Quý Hiểu Dư đi theo mọi người lấy thẻ phòng, trưởng phòng kế hoạch đã chủ động giúp Ngôn Dịch Thừa lấy thẻ phòng trước, các cô gái khác đều thò lại gần nhìn xem, muốn biết anh sẽ ở tầng nào.

Quý Hiểu Dư ngoan ngoãn xếp hàng, sau đó cầm lấy thẻ phòng do nhân viên tiếp tân giao cho, nhìn thấy một vài cặp mắt đang đảo qua, vội vàng nắm chặt trong tay, trên mặt nở nụ cười tự nhiên.

“Hiểu Dư cô ở tầng nào, để chúng tôi tiện đến tìm cô nói chuyện, sau đó đi ngâm suối nước nóng.” Một vài nữ đồng nghiệp tò mò hỏi, sau đó nở một nụ cười gian xảo: “Như vậy chúng tôi có thể nhìn thấy dáng vẻ khi cô mặc áo tắm.”

… Khụ.

Mặt cô hơi đỏ lên, có chút bối rối: “Vì, vì sao lại muốn nhìn tôi mặc áo tắm…”

“Dáng người cô đẹp như vậy, đương nhiên phải nhìn cho kỹ.” Vài cô gái cười xán lạn, sau đó chớp mắt: “Giúp chồng tương lai của cô kiểm tra hàng hóa.”

Trong lòng Quý Hiểu Dư thầm thở dài, người nào đó đã thấy rõ ràng rồi……..

Mọi người đều biết da mặt cô mỏng, không thể trêu chọc nhưng cũng không có ác ý, dù sao có lẽ cô là người hòa đồng, không để bụng nhất trong công ty. Chưa từng thấy cô tỏ ra kiêu ngạo, vênh váo khi được làm thư ký của tổng giám đốc, còn luôn quan tâm đến mọi người.

Vài cô gái thân thiết với Quý Hiểu Dư nhân cơ hộ này chọc eo cô một cái.

“Không, không cần!” Quý Hiểu Dư sợ ngứa, vội vàng cười xin tha, sau đó đỏ mặt nói: “Tôi, tôi say xe đến bây giờ vẫn cảm thấy không thoải mái. Đêm nay… không đi ngâm suối nước nóng.”

Cô nói xong liền nhìn thấy Tiểu Lỵ cách đó không xa đang nhìn cô với ánh mắt vô cùng phức tạp, sau đó hai má hồng hồng, giống như muốn nói gì đó với cô nhưng lại không dám nói.

Nhìn thấy Quý Hiểu Dư đưa mắt nhìn sang, cô lại hoảng sợ, sau đó xoay người chạy lên lầu.

… Sao Tiểu Lỵ lại lo lắng, nhút nhát hơn cô.

Cô tin tưởng nhân phẩm của Tiểu Lỵ, không phải loại người sẽ đi rêu rao, nói ra nói vào chuyện người khác, chắc bây giờ cô ấy đang vô cùng rối rắm, sau đó lại không biết nên làm sao.

Nghĩ đến đây, cô bất lực thở dài, sau đó cùng mọi người hàn huyên một lúc, liền kéo hành lý về phòng.

Sau khi cất đồ đạc xong xuôi, cô nằm xuống giường, chợt nhớ đến những gì họ vừa nói.

… Cô đã quên, còn có chuyện suối nước nóng.

Cô mang theo áo tắm nhưng chưa chuẩn bị tâm lý, dù hai người đã nhìn nhau rất nhiều lần nhưng cô vẫn có chút ngại ngùng vì điều này.

Quý Hiểu Dư nhắm mắt lại, không dám nghĩ thêm nữa, không ngừng lăn lộn trên giường, cố gắng gạt những suy nghĩ lung tung sang một bên.

Bình tĩnh, chỉ cần ngâm mình trong suối nước nóng thôi!

Trong lòng đang có một vạn con ngựa chạy, đột nhiên có tiếng gõ cửa, khiến Quý Hiểu Dư sợ đến mức từ trên giường nhảy dựng lên, có chút hoảng sợ nhìn về phía cửa.

Sao lại nhanh như vậy!

Cô nhìn mình trong gương, nhanh chóng duỗi tay vén mái tóc dài, sau đó hít sâu một hơi, vô cùng cẩn thận đi đến mở cửa.

Ngôn Dịch Thừa đứng ở cửa nhìn cô mở ra một khe hở nhỏ, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn chằm chằm anh, đột nhiên cảm thấy buồn cười: “Em đang làm gì vậy?”

Cô chớp chớp mắt, cười đến cứng đờ: “Không có, có ra chuyện gì vậy?”

“Ra đây.” Anh thở dài, định mở cửa, lại thấy cô nắm chặt tấm ván cửa không cho anh đi vào.

“Anh… anh muốn làm gì?” Quý Hiểu Dư mở miệng, nhỏ giọng hỏi.

Thấy khuôn mặt ửng hồng lại không dám nhìn vào mắt anh, có lẽ Ngôn Dịch Thành đã biết suy nghĩ cô không biết lại thổi đến nơi nào, xoa huyệt thái dương: “Em không định đi ăn thịt nướng sao? Mọi người đều đã ra ngoài, còn mỡi em thôi.”

Nướng… Thịt nướng?

Quý Hiểu Dư ngẩn ra, hơi buông lỏng tay, nhỏ giọng ồ một tiếng.

Cô quên mất còn có hoạt động này.

Thấy cô không đề phòng, Ngôn Dịch Thừa kéo cô ra khỏi phòng, đẩy người dựa vào bức tường bên ngoài.

Anh cười trầm thấp một tiếng, sau đó vỗ nhẹ lên trán cô: “Nếu không, em nghĩ anh muốn làm gì?”

Quý Hiểu Dư đỏ mặt, ngượng ngùng quay đi, giãy giụa hai lần rồi hốt hoảng chạy xuống lầu.

Nhìn bóng lưng của cô, Ngôn Dịch Thừa cong môi, đi theo xuống lầu.

Thật sự anh muốn làm gì đó nhưng phải đợi đến lúc ăn cơm no có sức lực mới nói.

Ánh mắt của Ngôn tổng hiện lên một tia xảo quyệt.