Chương 24: Nghĩ nhiều lại ôm anh một cái

Trong giây phút rơi xuống nước, trong lòng Quý Hiểu Dư rất tuyệt vọng.

Từ nhỏ cô đã rất sợ nước nên hoàn toàn không biết bơi, chỉ có thể không ngừng giãy giụa, nhưng lại cảm thấy cơ thể không ngừng chìm xuống, mơ hồ nhìn thấy Đồng Vũ Sam trên bờ không có ý định cứu cô, trái tim cô càng lạnh hơn.

“Cứu, cứu mạng!” Cô liên tiếp uống mấy ngụm nước, hoảng sợ hét lên, chỉ cảm thấy cơ thể càng ngày càng nặng, sức lực cũng cạn kiệt.

“Ưm… cứu… cứu… tôi!” Cô khó chịu hét lên, hai tay không ngừng vùng vẫy, lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được sự kết thúc của cuộc đời.

Đột nhiên, một khuôn mặt hiện lên trong đầu cô, là Ngôn Dịch Thừa.

Trong nháy mắt đó cô vừa muốn khóc, vừa đau thương, nghĩ đến khả năng anh đang chờ cô trở về, nếu không đợi được cô, chắn chắn sẽ rất lo lắng, tội lỗi và thương tâm… Làm sao bây giờ…

Cô còn rất nhiều lời muốn nói với anh, hai người còn rất nhiều chuyện chưa làm… Cô không cam lòng!

Hai người nói sẽ cùng nhau đón Giáng Sinh, còn nói sau khi kết thúc chuyến du lịch của nhân viên sẽ công khai mối quan hệ, rồi đến giao thừa sẽ dành cả ngày để ở bên nhau….

Còn ước định mỗi năm về sau sẽ luôn cùng nhau trải qua Lễ Tình Nhân…

Cô thật sự, thật sự rất thích anh, trước nay cô chưa bao giờ thích một người nhiều đến vậy, nỗ lực theo đuổi anh, đi theo phía sau anh, chỉ cần nhìn bóng lưng anh là cô đã cảm thấy rất hạnh phúc.

Cô thực sự cảm thấy bản thân rất may mắn, người cô thích cũng thích cô.

Đó chính là Ngôn Dịch Thừa, đối với cô mà nói… Là người đặc biệt nhất trên thế giới này….

“Cứu… mạng…” Cô cố gắng thò tay lên mặt nước, vùng vẫy rất mạnh, nhưng bể bơi này quá sâu, cô chỉ có thể tiếp tục chìm xuống, dòng nước không ngừng xộc vào mũi cô.

Ai có thể đến cứu cô…

Quý Hiểu Dư tuyệt vọng nhắm mắt lại, l*иg ngực trướng đến sắp nổ tung, cả người vô lực giãy giụa.

Hóa ra chết đuối lại đau đớn đến vậy…

Cô thật sự rất muốn sống.

Rất muốn sống cùng anh cả đời.

Rất muốn ôm anh một cái…

Dịch Thừa… Thật xin lỗi… Là em đã không ngoan ngoãn nghe lời anh…

Cô dần dần hôn mê, nhưng vào lúc sắp mất đi ý thức, cô đột nhiên cảm thấy xung quanh mình có một lực đạo quen thuộc ôm lấy cô, sau đó nâng cô lên trên, ngay sau đó là những tiếng gọi dồn dập.

Lúc đầu giọng nói còn khá xa, nhưng càng về sau càng gần, Quý Hiểu Dư cố gắng mở mắt ra, đưa tay lên định nắm lấy thứ gì đó, ngay giây sau tay phải đã bị người ta nắm lấy.

“Hiểu Dư!”

Cô nhanh chóng mở mắt ra, há to miệng nỗ lực hít thở, thứ nhìn thấy trước mắt chính là mặt Ngôn Dịch Thừa.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh căng thẳng như vậy.

Cô vẫn còn sống sao?

Hay là ảo giác?

“Mình… mình còn sống sao…” Cô tự lẩm bẩm một mình, ánh mắt mê ly, đôi môi không ngừng run rẩy.

Ngôn Dịch Thừa thấy cô tỉnh lại, trái tim bị căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, quai hàm căng chặt, nhắm mắt lại ôm lấy cô: “Không sao… Không sao rồi…”

Cảm nhận được hai tay anh đang ôm chặt mình ở trong nước, gần như muốn ôm cả người cô khảm vào cơ thể anh, lúc này Quý Hiểu Dư mới cảm nhận được độ ấm từ trên người anh, nước mắt lập tức rơi xuống: “Dịch… Dịch Thừa…”

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trái tim của Ngôn Dịch Thừa như bị bóp nghẹt, xác nhận cô an toàn nằm trong l*иg ngực anh, giây đó, một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt anh.

Nếu anh không đến kịp, sẽ rất nguy hiểm, muộn một giây, rất có thể cô sẽ…

Chỉ cần nghĩ đến điều này, trong lòng anh đã sợ hãi đến không thể chịu nổi.

Anh vô cùng cẩn thận bế Quý Hiểu Dư lên bờ, mới vừa đứng lên đã nhìn thấy Đồng Vũ Sam tái nhợt ngồi sụp xuống đất, lúc này ngay cả một cái liếc mắt nhìn cô ta, anh cũng cảm thấy chán ghét đến cực điểm.

Trong nháy mắt đó, anh thật sự muốn gϊếŧ chết cô ta.

Bảo cô ta lấy mạng đổi mạng Quý Hiểu Dư cũng không đủ.

Ngôn Dịch Thừa cứ như vậy ôm cô bước ra cửa, nói với luật sư đi theo mình, ngữ khí lạnh như băng: “Gửi hồ sơ hủy hợp đồng đã xác nhận cẩn thận đến hòm thư của tôi, ngay lập tức.” Nói xong, không đợi luật sư trả lời đã đi ra ngoài.