Chương 22: Ngôn tổng muốn đòi lấy

Quả nhiên cả buổi sáng ngày hôm sau không thấy Đồng Vũ Sam đến. Hai người theo bản năng đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, toàn bộ công ty hiếm khi thanh tịnh như vậy, không có người dư thừa không liên quan, hiển nhiên khiến tâm trạng của Ngôn Dịch Thừa tốt hơn.

Không ai có thể tùy ý lên tầng cao nhất quấy rầy anh và Quý Hiểu Dư, đương nhiên anh rất vui, trên mặt còn mang theo một nụ cười nhẹ.

Chỉ là chuyện này làm cho toàn bộ nhân viên trong công ty hoang mang, không phải sếp của bọn họ và Đồng đại minh tinh ở bên nhau sao? Sao cô không đến, anh lại vui vẻ như vậy?

Ngôn tổng tỏ vẻ: Anh đã thuê một đám nhân viên gì, sao không có nhãn lực như vậy?! Thật muốn đuổi việc toàn bộ!

Quý Hiểu Dư nhìn đến tâm tình thay đổi quá nhiều của Ngôn Dịch Thừa, cũng không biết nên nói gì. Mặc dù trong lòng cũng rất vui mừng nhưng biểu hiện của anh thật sự quá rõ ràng!

Vài vị lãnh đạo cấp cao cũng không thể đoán ra được vị tổng giám đốc này đang vui hay không vui, mọi người vào văn phòng báo cáo, hai chân đều run rẩy…

Công việc xử lý đến một nửa, Ngôn Dịch Thừa buông bút máy trong tay xuống, nhìn trưởng phòng nhân sự bước ra khỏi phòng làm việc, giây sau có chút lo lắng nhìn về Quý Hiểu Dư đang đứng ở một bên.

“Em không sao chứ?” Thật ra sáng sớm anh đã cảm thấy Quý Hiểu Dư có chút đờ đẫn. Vừa rảnh rỗi, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái liền nhìn thấy sắc mặt cô hiển nhiên không tốt lắm.

“Bị bệnh?” Anh duỗi tay ra, nhẹ nhàng kéo cô đến bên cạnh, thấp giọng hỏi.

Quý Hiểu Dư lấy lại tinh thần a một tiếng, sau đó giơ tay sờ mặt, lắc đầu: “Không… Có lẽ vì mấy ngày nay không ngủ ngon, hơn nữa khả năng miễn dịch của em hơi kém…” Buổi sáng lúc tỉnh dậy cô đã thấy mình hơi thiếu sức sống, còn cố ý đánh má hồng nhẹ, nhưng không ngờ vẫn bị anh phát hiện.

Ngôn Dịch Thừa nhíu mày: “Sao lại vậy, mấy ngày nay em đều ngủ rất sâu giấc.” Sau mỗi lần kết thúc, cô đều nặng nề chìm vào giấc ngủ sâu, dù anh có cử động cô như thế nào, cô cũng không chịu tỉnh lại.

Nghe anh nói như vậy, Quý Hiểu Dư lập tức hiểu ý trong lời nói của anh, tức giận nhìn anh: “Đi ngủ đúng giờ cũng rất quan trọng!” Làm xong chuyện đó thường đã đến 2-3 giờ, anh còn dám nói như vậy!

Mấy đêm nay cô đã bị anh lăn lộn, nhưng khí sắc của anh càng ngày càng tốt!

Ngôn Dịch Thừa bị cô làm buồn cười đến khẽ cười vài tiếng, duỗi tay ra để cô ngồi lên đùi mình, sau đó giơ tay lên chạm vào trán cô, trong mắt lại hiện lên một tia lo lắng: “Hình như có chút nóng…”

Cô nhanh chóng nắm lấy tay anh, cười nhạt: “Em không sao, vừa rồi em đã uống thuốc rồi, một lát nữa sẽ ổn.” Thấy anh vẫn không yên tâm, Quý Hiểu Dư sợ anh bỏ lỡ một cuộc họp, muốn đưa cô đến gặp bác sĩ nên nhanh chóng lấy điện thoại ra, làm nũng dựa vào anh.

“Dịch Thừa, em muốn ăn món souffle’ này.” Cô tràn đầy mong đợi, chỉ vào bức ảnh trên điện thoại của mình: “Mọi người đều nói ăn rất ngon, chúng ta cũng gọi một phần về ăn được không?”

“Ăn xong em đảm bảo sẽ lập tức tốt hơn.” Cô chớp mắt, ngọt ngào nói, đôi mắt cong cong mang theo một tia quỷ quyệt.

Ngôn Dịch Thừa không có cách nào đối phó với cô, đưa tay ra véo chóp mũi của cô: “Muốn ăn thì gọi đi, em ở đây đợi anh một lúc, chờ anh họp xong sẽ về với em.”

Vừa dứt lời, anh đã thấy cô muốn nói gì, vỗ nhẹ lên đầu cô: “Anh sẽ về sớm, em phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi thật tốt.”

“Nếu anh phát hiện em không nghỉ ngơi, buổi tối tan làm anh sẽ đưa em đến bệnh viện tiêm thuốc!” Anh đã đoán ra có người nào đó vô cùng sợ tiêm.

Quả nhiên, Quý Hiểu Dư lập tức nhíu mày, ngoãn ngoãn gật đầu: “Em tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn đợi, không đi đâu!”

Thế là một lúc sau, cô nhìn theo bạn trai rời khỏi văn phòng, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, quý trọng khoảng thời gian hiếm có này, quyết định chợp mắt một chút.

Thật ra cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu, chính là đầu cứ đau nhức, may đã uống thuốc giảm đau nên đã đỡ hơn nhiều, nhưng cô lại thấy buồn ngủ, quỷ mới biết cuộc họp sáng nay khiến cô khó khăn đến mức nào.

Cô không muốn làm Ngôn Dịch Thừa lo lắng.

Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không quá mấy phút đã ngủ. Nhưng cô có chút kén giường, nơi khác cô đều ngủ không quá yên tâm, không qua 2 tiếng đã tự mình tỉnh dậy.

Cô nheo mắt, nhìn đồng hồ rồi chậm rãi ngồi dậy.

Xem xét một lúc nữa Ngôn Dịch Thừa sẽ trở lại, cô quyết định sẽ gọi mua souffle’, cửa hàng này cách đây không xa, bây giờ gọi giao hàng đến, chắc khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến.

Quả nhiên, cô nằm trên sô pha lướt điện thoại nửa tiếng, tin nhắn gửi đến vang lên. Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vẫn là đừng để cô gái nhỏ đứng ngoài cửa chạy một chuyến lên đây nên cầm ví, quyết định tự mình chạy xuống lầu lấy.