Chương 20: Mẹ, con có bạn trai rồi

Quý Hiểu Dư đi xe về đến nhà, mới vừa vào sân đã ngửi được mùi cơm quen thuộc, mũi lập tức có chút chua xót, nỗ lực áp xuống cảm xúc ở đáy lòng, tươi cười đi vào.

Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy mẹ đứng ở cửa chờ cô, mặt trên tràn đầy vui sướиɠ, cười rồi gật đầu: “Về rồi là tốt.”

Nhìn tóc chỗ thái dương của mẹ không biết đã bạc từ khi nào, cô tiến lên ôm bà, giống như khi còn nhỏ, cô ở trong lòng ngực bà làm nũng: “Con rất nhớ mẹ…”

Mẹ Quý vỗ vai cô, sau đó nhỏ giọng nói: “Con nhìn con xem, có phải không ăn uống đầy đủ không, sao lại gầy như vậy, giống lời con nói sao!” Bà thật vất vả mới nuôi con gái trắng trẻo mập mạp, sau khi ra xã hội, mỗi lần trở về càng ngày càng gầy, khuôn mặt trẻ con lúc trước có chút mập mạp, giờ gầy đi trông thấy.

“Gần đây con đều vận động, cho nên nhìn mới gầy hơn.” Quý Hiểu Dư cười tủm tỉm, còn vòng một vòng: “Mẹ không cảm thấy con đẹp hơn sao!”

“Con vẫn phải nhớ ăn cơm, đừng học người khác giảm béo…” Mẹ Quý nhìn thoáng qua, tiếp tục nhỏ giọng nói.

“Chị!” Một thân ảnh nhỏ chui vào giữa hai người, ôm chặt Quý Hiểu Dư.

Quý Hiểu Dư cúi đầu nhìn em trai cao hơn không ít, vui vẻ sờ đầu cậu: “Tiểu Tường của chúng ta có nhớ chị không?”

“Có, ngày nào cũng nhớ!”

Lúc này cha dượng đi ra, trên mặt nở nụ cười hiền từ: “Để Hiểu Dư ăn cơm trước, đừng để con bị đói.”

Quý Hiểu Dư cười nhẹ: “Chú, đã lâu không gặp.”

Sau khi chồng mất 5 năm, mẹ Quý mới tái hôn, người đàn ông này rất tốt với bà, khi bà trong thời điểm đau buồn nhất đã xuất hiện, luôn ở bên cạnh bà, ông cũng rất tốt với Quý Hiểu Dư, quả thật đối đãi với cô như con gái ruột.

Quý Hiểu Dư biết ông tốt, nhưng cô không có cách nào quên đi người ba thân sinh của mình, cũng cho rằng không có người nào có thể thay thế vị trí của ba trong lòng cô, đối với chuyện mẹ tái hôn cô vẫn vui vẻ, như vậy nửa đời sau bà sẽ không chỉ có một mình cô, nhưng trong lòng cô vẫn không vượt qua rào cản đó.

Cho đến nay cô vẫn luôn gọi ông là chú, nhưng Trương Hạo lại không để ý chút nào, vẫn ôn nhu với cô như cũ, cũng thường quan tâm cô, nhưng quan hệ của hai người trước sau vẫn bị một màng chắn trong suốt ngăn cản.

Ông biết việc này không thể vội, cũng biết Quý Hiểu Dư có thể chấp nhận ông đã là một chuyện rất hạnh phúc.

Vị trí của cha ruột không có cách nào lay động, nhưng ông vẫn nguyện ý thật tình đối xử với cô.

Mẹ Quý biết cá tính của con gái mình, mới bắt đầu còn có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy hai người hòa hợp nên cũng không nhiều lời.

Bữa cơm này ăn vui vẻ, thỉnh thoảng Quý Hiểu Dư sẽ nói chuyện công ty, sau đó nghe em trai cùng mẹ khác cha chia sẻ chuyện bạn học trong lớp, thời gian nhanh chóng trôi qua.

Sau khi ăn no, Quý Hiểu Dư đi vào phòng mình.

Lần cuối trở về nhà là một tháng trước, hầu như mỗi ngày mẹ cô sẽ đi vào giúp cô quét tước, cho nên một hạt bụi cũng không có. Đồ vật của cô mẹ chưa bao giờ chạm vào, vẫn luôn duy trì bộ dáng trước khi tốt nghiệp đại học cô đi ra ngoài làm việc.

Sờ lên bàn học, trên bàn chỉ có một tấm ảnh chụp cô và ba, đáy mắt Quý Hiểu Dư chứa ý cười.

“Ba, con đã về.”

Trầm tư một lúc, mẹ cô đi đến, Quý Hiểu Dư ngẩng đầu, thu lại khổ sở trong đáy mắt, nâng tay lên muốn ôm bà một cái.

Mẹ Quý chỉ có một cô con gái là cô, từ nhỏ đã vô cùng đau xót cô, biết về phương diện nào đó bản thân vẫn bỏ bê con gái, cho nên luôn nỗ lực muốn cô vui vẻ.

Duỗi tay ôm lấy con gái mình, đột nhiên cảm thấy cô đã không còn nhỏ như trước kia, luôn oa oa khóc lớn.

Hiểu Dư của bà thật sự đã trưởng thành.

“Gần đây mệt mỏi lắm sao?” Bà ôn nhu vuốt tóc ở đỉnh đầu của Quý Hiểu Dư, thấp giọng nói: “Ngàn vạn lần đừng để bản thân làm đến quá mệt mỏi, biết không?”

Bà biết con gái mình làm thư ký tổng giám đốc của một công ty lớn, con gái nhà mình có công việc ổn định khẳng định bà rất vui vẻ, nhưng lại sợ con gái quá mức vất vả, quên chăm sóc bản thân.

Quý Hiểu Dư nghe lời gật đầu, nhắm mắt lại dựa vào trong lòng ngực của mẹ mình: “Con biết rồi.”

“Có thời gian đặt tâm tư trên công việc, cũng đừng quên chuyện khác, có phải con không gặp được người đàn ông tương đối tốt không?” Mẹ Quý ngoại trừ vô cùng lo lắng cô ở thành phố bị người ta bắt nạt, cái thứ hai bà phiền não chính là cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe Quý Hiểu Dư nhắc đến chuyện bạn trai.

Mặc dù còn trẻ, nhưng bà không chờ nổi, đồng thời bà cũng hy vọng sẽ có người có thể chăm sóc Quý Hiểu Dư.

Quý Hiểu Dư chớp mắt, sau đó ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút, giây sau cười nói: “Mẹ, con có bạn trai rồi.”

“Hả?” Mẹ Quý không kịp phản ứng, cả người ngây ngẩn.

Tin tức này đột nhiên đến, bà còn tưởng mình ảo giác.

Sao đột nhiên lại nhanh như vậy? Lúc trước chỉ cần bà nhắc đến chuyện này, Quý Hiểu Dư liền dùng các loại lý do chặn miệng bà, sao hôm nay lại đột nhiên nói có bạn trai?

“Sao mẹ chưa nghe con nói qua…” Bà mờ mịt nhìn Quý Hiểu Dư, lẩm bẩm tự nói: “Ai nha, mẹ đã gặp chưa?”

Nhắc đến đây hẳn là có đi, Ngôn Dịch Thừa lên TV vài lần, lúc ấy cô còn khoe khoang với mẹ cô đây là Boss của cô.

“Là tổng giám đốc của con, mẹ đã nhìn thấy trên TV vài lần, có ấn tượng không?”



“Tổng, tổng giám đốc?” Lượng tin tức này quá lớn, mẹ Quý không load kịp: “Tổng giám đốc của con? Là người trẻ tuổi đẹp trai đó sao? Hai đứa ở bên nhau bao lâu rồi?”

Thế nhưng con gái nhà bà được người ta coi trọng.