Chương 17: Tình địch

Ngôn Dịch Thừa lái xe đưa Quý Hiểu Dư đi, sau khi đến nơi, anh lại không vội xuống xe, nhân lúc cô không chú ý, nhanh chóng mở đai an toàn, cúi người hôn cô.

Cái này làm Quý Hiểu Dư sợ đến mức quên phản kháng, giương đôi mắt không thể tưởng tượng nhìn anh, ngoan ngoãn để anh đòi hỏi.

Ngôn Dịch Thừa thấy cô không phản kháng, càng thêm luyến tiếc dừng lại, ở trên xe hôn đến gần mười phút, cuối cùng mυ"ŧ đầu lưỡi cô thật mạnh, sau đó mới thỏa mãn dừng lại.

Chỉ thấy Quý Hiểu Dư sớm bị anh làm mơ mơ màng màng, tay phải nắm chặt cổ áo anh, thở gấp, đôi mắt mang theo hơi nước lại vô cùng trong veo.

Cô… Suýt chút nữa đã không thở được!

Ngôn Dịch Thừa cong khóe môi, giơ tay lên sờ khuôn mặt phấn nộn của cô: “Son môi khá xinh.”

… Cả khuôn mặt Quý Hiểu Dư đều đỏ, dùng đầu ngón tay lau miệng đỏ bừng, trái tim đập liên hồi: “Đều….. Đều bị anh ăn luôn rồi…”

“Bây giờ vẫn rất xinh đẹp, hồng tự nhiên.” Bị anh hôn lâu như vậy, môi cô sớm bị chà đạp mà hồng lên, hai mắt còn mang theo chút nhu mị, người sáng suốt vừa thấy liền biết vì sao.

“Đi thôi, không nên để bị đói.” Anh vừa lòng sờ tóc cô, sau đó xoay người xuống xe.

Nếu không phải anh đột nhiên hôn cô lâu như vậy, bây giờ cô sớm đã được ăn rồi!

Quý Hiểu Dư bĩu môi hừ hừ, nhanh chóng mở gương ra xác nhận một chút, nhìn thấy bộ dáng lúc này của mình, cô xấu hổ đến mức muốn đào hố chui vào.

Phát hiện lại không làm gì được, cô đành phải nhận số mệnh xuống xe đi theo anh.

Đi vào nhà hàng đồ Nhật, cô theo bản năng muốn chạy đến nắm tay Ngôn Dịch Thừa, giây sau một bóng người xuất hiện, thành công chặn vị trí của cô.

“Ngôn Dịch Thừa, đã lâu không gặp!”

Nhân vật đột nhiên xuất hiện này, thành công làm tươi cười của Ngôn Dịch Thừa và Quý Hiểu Dư cứng đờ.

Đồng Vũ Sam hoàn toàn không phát hiện không khí trở nên quỷ dị, mà càng vui vẻ ôm lấy cánh tay Ngôn Dịch Thừa, tươi cười xán lạn: “Gần đây anh không chủ động liên lạc với em, biết em nhớ anh bao nhiêu không?!”

… Chỉ cần nghe lời này, người không biết còn tưởng Đồng Vũ Sam mới là bạn gái anh.

Đồng Vũ Sam là một nữ minh tinh nổi tiếng, mà ba cô còn ký hợp tác dài hạn với Ngôn Dịch Thừa, có quan hệ này, cô thỉnh thoảng chủ động đến tìm Ngôn Dịch Thừa, toàn công ty… Không, toàn giới giải trí từ lâu đều biết vị thiên kim đại tiểu thư này đang nhìn chằm chằm vị tổng giám đốc trẻ tuổi, đẹp trai lại thành công này.

Dư quang ánh mắt của Ngôn Dịch Thừa nhìn đến biểu tình ủy khuất của Quý Hiểu Dư, chỉ có thể cúi đầu giận dỗi. Giơ tay đè tay người phụ nữ kia xuống, không chút dấu vết rút tay Đồng Vũ Sam ra.

“Đồng tiểu thư, tôi đã nói rồi, cô như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm.”

Đồng Vũ Sam chớp chớp mắt, nhún vai: “Nếu có thể để người hiểu lầm thì càng tốt.”

… Đối thủ quá mức cường đại, trong lòng Quý Hiểu Dư thở dài.

Ngôn Dịch Thừa hoàn toàn không đem lực chú ý đặt trên người phụ nữ này, từ đầu đến cuối đều đang nhìn Quý Hiểu Dư.

Đồng Vũ Sam bây giờ mới phát hiện ở đây còn có người khác, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó cong khóe môi: “Ai nha, đây không phải chị thư ký sao!”

Hoá ra bây giờ người này mới phát hiện ra sự tồn tại của cô….

Quý Hiểu Dư miễn cưỡng tươi cười, nội tâm lại không nhịn được mà rống giận.

Chị, chị thư ký? Cô cũng chỉ lớn hơn Đồng Vũ Sam một tuổi mà thôi!

Đồng Vũ Sam rất có tâm nhãn, liếc mắt nhìn trên dưới cô một vòng, là phụ nữ, khả năng quan sát rất tinh tế, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Ngôn Dịch Thừa và vị thư ký bên cạnh này có chút không giống bình thường.

Sao đột nhiên học cách trang điểm?

Cô còn tưởng thư ký này đơn thuần, hóa ra là đang thay đổi biện pháp câu dẫn người khác!

Nghĩ vậy, nụ cười của Đồng Vũ Sam càng sâu, nhưng sự khinh thường trong ánh mắt càng rõ ràng.

“Hai người đến đây là muốn gặp khách hàng sao!” Đồng Vũ Sam liếc mắt nhìn hai người một cái, ồ một tiếng: “Có vẻ không phải! Vậy chúng ta cùng ăn cơm đi!”

Ngôn Dịch Thừa thật sự rất muốn dắt tay Quý Hiểu Dư trực tiếp bỏ qua Đồng Vũ Sam, nhưng ý nghĩ cảu anh dường như đã bị Quý Hiểu Dư nhìn ra, vội vàng nhìn anh lắc đầu ý bảo.

Cô không hy vọng bởi vì bản thân mà làm hại quan hệ hợp tác lâu dài của hai nhà…

“Đồng tiểu thư, thư ký nhà tôi, đói bụng sẽ muốn cắn người.” Tươi cười trên mặt Ngôn Dịch Thừa có chút xa cách, ngữ điệu bình thản: “Hôm nay không thích hợp, có cơ hội thì nói sau.”

Đồng Vũ Sam nhìn anh một lúc, cũng không làm khó dễ, vô cùng sảng khoái gật đầu: “Được nha, đây chính là anh nói! Em sẽ nhớ kỹ.” Nói xong, cô liền vẫy tay, khi đi đến bên cạnh Quý Hiểu Dư, tạm biệt với cô.

“Tạm biệt, chị thư ký!”



Nhìn cô rời đi, Quý Hiểu Dư cảm thấy vô cùng buồn bực, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại nhìn thoáng qua boss có giá trị nhan sắc cao nhà mình, hừ một tiếng.

“Em đói bụng sao có thể cắn người!”

Cô rất dịu dàng, có được không!