Chương 12: Ngôn tổng khiến người ta ghét

Cứ như vậy đi dạo một lúc, Quý Hiểu Dư một hơi mua năm, sáu bộ, đây xem như là lần đầu tiên cô mua nhiều quần áo cùng một lúc như vậy.

Nhưng khi thanh toán cô vẫn lấy tiền của mình, mặc dù sau khi hai người xác nhận quan hệ, ngay ngày hôm sau Ngôn Dịch Thừa đã cầm một tấm thẻ đưa cho cô nhưng Quý Hiểu Dư vẫn có thói quen xài tiền của mình, tiền lương của cô ở công ty cũng không ít, cũng có thói quen tiết kiệm, thật ra cô cũng không biết phải tiêu ở đâu, tiết kiệm một thời gian, cô cũng có thể coi như một tiểu phú bà.

Đương nhiên, so với Ngôn tổng thì cô còn kém xa……

Đêm nay Ngôn Dịch Thừa tham gia tiệc cùng bạn nên một mình Quý Hiểu Dư về nhà.

Xách theo bao lớn bao nhỏ để Ngôn Dịch Thừa sắp xếp tài xế đưa cô về nhà, giờ phút này trong lòng cô thậm chí còn có chút nhảy nhót.

Bởi vì khi cô đến cửa hàng, tay không cẩn thận mua một ít đồ vật.

Trời ạ, nghĩ đến liền có chút xấu hổ…

Sau đó dọc theo đường đi dù mặt cô không biểu tình, nhưng trên mặt hồng hồng che cũng không che được.

Bên kia Ngôn Dịch Thừa ở trong bữa tiệc nhận được điện thoại của tài xế.

“Ngôn tổng, tôi đã đưa tiểu thư Hiểu Dư về nhà.” Tài xế là người duy nhất biết quan hệ của hai người, nhưng bản thân anh không phải loại người sẽ khua môi múa mép nói bậy ra ngoài, nên Ngôn Dịch Thừa mới yên tâm để anh biết.

“Tốt.” Nghe thấy tên cô, khóe môi Ngôn Dịch Thừa theo bản năng cong lên.

“Sau khi tan làm đến cửa hàng cạnh công ty mua vài thứ, hình như là đồ cá nhân.”

Sau khi nghe tài xế thông báo, Ngôn Dịch Thừa cúp điện thoại, ngón tay thon dài cầm điện thoại, sau đó trầm tư.

Có một người bạn ở bên cạnh thấy thế, cười thử hỏi: “Không phải cậu yêu đương rồi chứ?”

Vài cô gái ở đây lập tức dựng lỗ tai lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ngôn Dịch Thừa nhàn nhạt liếc mắt nhìn người kia một cái, cười.

Một nụ cười biểu đạt tất cả.

“Thật hay giả!” Đối phương thấy anh không phủ nhận, vẻ mặt không thể tin nổi, vỗ vai anh: “Không thể ngờ sẽ có một ngày Ngôn tổng bắt đầu yêu đương nha!”

“Tránh ra.” Đôi mắt anh lạnh lùng, đẩy tay người kia ra: “Tôi là một người đàn ông bình thường, sao không có khả năng yêu đương.”

Mấy cô gái trao đổi ánh mắt, trong ánh mắt rõ ràng đều lộ ra sự mất mát.

Các cô tốn không ít tâm tư ở trên người Ngôn Dịch Thừa, nỗ lực khiến anh để mắt đến mình, nhưng sao anh lại đột nhiên có bạn gái!

Rốt cuộc là người phụ nữ nào chiếm trước!

“Ngôn tổng và cô gái may mắn nào ở bên nhau vậy?” Ngay sau đó có mấy người phụ nữ không cam lòng hỏi, hy vọng có thể dò ra một ít lai lịch.

Ngôn Dịch Thừa không nhìn các cô, duỗi tay nắm cổ tay bên kia rồi lắc lắc, từng động tác giơ tay nhấc chân đều lộ ra ưu nhã, một lúc sau mới nói: “Bạn gái tôi rất dễ xấu hổ, nhưng đến thời điểm thích hợp tự nhiên sẽ để mọi người biết đến.”

Nhìn đi! Khi nói đến bạn gái, ánh mắt người nào đó đều trở nên nhu hòa, đây vẫn là Ngôn Dịch Thừa sao!

Trong lòng những người phụ nữ ghen ghét bây giờ đang khóc thét. Trước nay các cô chưa từng thấy Ngôn Dịch Thừa sẽ lộ ra loại vẻ mặt này với các cô, rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể thay đổi cá tính của Ngôn Dịch Thừa!

*

Quý Hiểu Dư đang ở trong nhà sắp xếp lại tư liệu, không nhịn được đột nhiên hắt xì một cái.

A… Là ai đang thảo luận về cô sao?

*

Ngôn Dịch Thừa đột nhiên đứng lên, giống như muốn rời đi, mọi người nhịn không được mở miệng giữ lại.

Anh cầm lấy chén rượu, một ngụm uống xong, nụ cười mang vẻ xa cách: “Không được, trong nhà còn có người chờ tôi trở về.” Nói xong, anh không có bất kì lưu luyến gì mà rời khỏi hiện trường.

Trong đó có một người bạn tốt ngơ ngác nhìn bóng dáng anh biến mất, lẩm bẩm tự nói: “Gia hỏa này nói đến yêu đương là khiến người ta ghét…”

Có bạn gái thì ghê gớm rồi!

Bắt nạt một đám cẩu độc thân bọn họ!

Cậu ta căn bản đến để khoe khoang!