Chương 1: Phác gục boss

Một giấc này Quý Hiểu Dư ngủ vô cùng thoải mái. Ngày hôm qua sau khi cùng boss tham gia dự tối xong, cô liền nhẹ nhàng thở ra một hơi. Chuẩn bị lâu như thế, cuối cùng cũng được Tổng giám đốc đưa đi công tác, may mà mọi chuyện đều thuận lợi, cô chưa từng vui vẻ như thế này.

Cảm giác khoảng cách giữa mình và Tổng giám đốc ngày càng gần, cũng là cơ hội để cô ra sức phấn đấu khiến anh càng thêm tín nhiệm.

Bởi vì rất vui, kết quả ở trong yến tiệc cô không cẩn thận uống rất nhiều rượu vang đỏ, rồi mới trở lại tiệm cơm, nặng nề mà đi ngủ.

Nghe được tiếng kêu của chim ngoài cửa sổ, Quý Hiểu Dư nhắm mắt lại, mang theo ý cười nhẹ duỗi cái eo lười. Đột nhiên cảm thấy hai cái đùi có chút nhức mỏi, thân thể cũng có chút không thích hợp. Nhưng lại không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ cho là ngày hôm qua đeo giày cao gót bôn ba khắp nơi mới khiến nửa thân dưới đau như vậy.

Đã lâu không được ngủ đến sảng khoái như vậy.

Cô sung sướиɠ mở mắt ra. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, cô theo bản năng hơi nheo mắt lại, rồi mới xoay người, ôm gối ôm bên cạnh.

Kết quả, vừa ôm liền cảm thấy xúc cảm này không thích hợp. Theo bản năng nhéo nhéo, phát hiện gối ôm này có chút cứng, còn có chút độ ấm.

Đầu óc cô phản ứng lại, lập tức mở hai mắt ra tập trung nhìn vào. Phát hiện trước mắt mình cư nhiên là một khối tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hơn nữa rất rõ ràng dáng người vô cùng tốt, nơi cô vừa mới nhéo dường như là cơ bụng của đối phương.

Từ từ…

Chính là… Bên cạnh cô là một người đàn ông?

Nháy mắt, đầu óc Quý Hiểu Dư trống rỗng, trộm nhìn xuống thân dưới. Phát hiện trên người mình một tấm vải cũng không có, trên người còn có một số dấu tím đỏ không thể giải thích, đặc biệt ở bộ ngực…

Tình một đêm…

Trong đầu cô không biết vì sao đột nhiên nghĩ ra ba chữ này.

“Sờ đủ chưa, hử?” Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nam tràn đầy từ tính. Âm “hử” cuối cùng còn mang một chút gợi cảm, khiến người khác vừa nghe xong liền mê muội. Nhưng ngược lại, Quý Hiểu Dư nghe xong liền biết bản thân sắp xong đời.

Giọng nói này đối với cô mà nói quá mức quen thuộc.

Cô bỗng chốc nhảy lên, liền thấy boss nhà mình nằm ở trên giường. Chăn bông vì động tác vừa rồi của cô mà hơi xốc lên, dáng người hoàn mỹ của anh cứ như vậy lộ ra trước mắt cô.

Lúc trước thấy Ngôn Dịch Thừa mặc tây trang, cũng nhìn ra dáng người anh không tồi. Đôi lúc cô cũng nhịn không được tưởng tượng rất nhiều bộ dáng anh không mặc quần áo. Không nghĩ tới, đời này cô thật sự nhìn thấy bộ dáng này của anh.

Hơn nữa thật sự rất đẹp.

Ngôn Dịch Thừa thấy cô ngơ ngác nhìn mình, nhất thời cũng không mở miệng, lười biếng dựa vào gối đầu, hơi nâng tay lên đặt ở phía sau đầu, thưởng thức bộ dáng cô cũng không mặc quần áo.

Tuy rằng, Quý Hiểu Dư mặc quần áo không có gì đặc biệt. Nhưng thời gian dài ở bên cạnh anh, Ngôn Dịch Thừa rõ ràng dáng người không bình thường của cô gái nhỏ này hơn ai khác. Kỳ thật, cô cũng có chút da thịt, thân hình cũng không tính là quá cao, gương mặt thịt phấn nộn nộn, thuộc loại hình tượng đáng yêu. Nhưng sau khi cởi sạch quần áo, nháy mắt liền biến thành một loại cảm giác khác.

Nhớ tới nơi mềm mại tối hôm qua anh yêu thích không muốn buông tay, còn có nơi nào đó làm anh khẩn trí. Giờ phút này, cái thứ giữa hai chân lại ngo ngoe rục rịch.

Mà Quý Hiểu Dư hoàn toàn không phát hiện trên người mình không có bất kì cái gì che chắn, đang bị ánh mắt thâm trầm của người nào đó thưởng thức.

Mặt cô tái nhợt, cánh môi run rẩy không dám nói lời nào.

Cô vô cùng thích Ngôn Dịch Thừa, đầu óc cũng thỉnh thoảng nghĩ làm sao phác gục anh. Nhưng vạn lần cũng không nghĩ tới, uống vài chén rượu, cô đã thật sự phác gục Tổng giám đốc nhà cô!

Trọng điểm là cô đã uống quá say, căn bản xảy ra chuyện gì đều không cảm nhận được a!!

“Tổng, Tổng giám đốc, thực xin lỗi…. Tôi, tôi nhất thời say rượu nên mất khống chế, tôi thật sự không cố ý.” Hốc mắt cô mang nước mắt, ngữ khí có bao nhiêu ủy khuất liền mang ra bấy nhiêu. Trong lòng cực kỳ khó chịu, Tổng giám đốc nhất định cảm thấy cô vô cùng ghê tởm, trở về khẳng định muốn đuổi việc cô rồi…

Nhìn gương mặt nhỏ đang rơi hai hàng nước mắt, Ngôn Dịch Thừa nheo mắt lại. Thấy cô dường như đang cảm thấy hổ thẹn, liền xoay người nhảy xuống giường, tốc độ cực nhanh bắt lấy cổ tay cô.

Quý Hiểu Dư còn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Giây tiếp theo cô bị đè trên giường, Ngôn Dịch Thừa tựa như từ trên cao nhìn xuống cô, khàn khàn hỏi: “Chạy cái gì?”

Quý Hiểu Dư vừa thấy anh, hai tròng mắt liền không rời mà thất thần, khẩn trương thở phì phò, cặρ √υ" vì thế mà phập phồng lên xuống, vô cùng mê người.

Thấy cô không nói gì, Ngôn Dịch Thừa cũng không vội, cười nhẹ vài tiếng: “Chẳng lẽ là, em đem tôi ăn sạch xong liền muốn vỗ mông chạy lấy người?”

Quý Hiểu Dư luống cuống, vội vàng lắc đầu: “Không phải như thế.”

“Biết bản thân làm sai?” Ngôn Dịch Thừa nhìn cô thật sâu, ngữ khí mang theo dụ hoặc.

Quý Hiểu Dư gật đầu, khóc không ra nước mắt, cô thật sự sai rồi, Tổng giám đốc muốn phạt cô như thế nào cô cũng chấp nhận, ngàn vạn lần đừng đuổi việc cô!

“Cho em cơ hội bồi thường.” Khóe môi anh cong lên, tươi cười, thân thể hạ xuống đè lên cô, lập tức cảm nhận được người dưới thân đang trở nên cứng đờ.

Anh tiến đến, ghé sát vào tai cô, cười tà mị: “Hầu hạ tôi thoải mái, tôi liền tạm tha em.”