Chương 49: Quyển 2 - Chương 6

Tôi bị trói vào giường và không thể di chuyển.

Tôi ngay lập tức toát mồ hôi lạnh.

Giấc mơ ấy!

Chỉ khác là Yến Trì đang ngồi trên ghế bên giường.

Đứa trẻ nhìn lịch sự nhã nhặn ngày thường giờ ảm đạm như một bóng ma chết chóc: “Chị Ngọc Châu, em rất muốn xem nội tạng của chị có đẹp như khuôn mặt của chị không.”

Tôi cố gắng hết sức để làm bản thân bình tĩnh lại: “Yến Trì, nghe chị khuyên một câu, quay đầu lại là bờ đi. Em vừa mới thi đại học xong, còn cả một tương lai rộng lớn đang chờ em, đừng làm những chuyện ngu ngốc này!”

“Em phải làm sao đây, chị Ngọc Châu, em đã làm rồi. Còn nhớ người phụ nữ bị gϊếŧ trong tin tức lần trước không?”

Tôi giật mình, sau đó rùng mình một cái.

“Nếu ngày hôm qua bác sĩ kia không cản đường, em cũng không cần phải dùng thân phận thật của mình để lừa chị đến đây.” Cậu ta cúi người ghé sát vào, say sưa ngửi tóc tôi: “Thơm quá, nội tạng của chị chắc chắn cũng rất thơm.

Em muốn vẽ chúng, ừm... Nhất định là một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.”

“Đồ biếи ŧɦái!” Tôi cắn răng oán hận nói.

“Em không thích nghe lời này của chị đâu.” Cậu ta lấy trong túi ra một lọ thuốc: “Chị có nghe nói về chất gây ảo giác chưa?”

Chất gây ảo giác? Cậu ta muốn làm gì?

Tôi vô cùng sợ hãi và bắt đầu vùng vẫy dữ dội.

Cậu ta mạnh mẽ đè tôi lại, từ từ đẩy cây kim vào trong tĩnh mạch của tôi...

Dần dần, đầu óc tôi trở nên choáng váng, ý thức ngày càng không rõ ràng, trước mắt hiện ra một ít cảnh tượng nửa thật nửa giả, cảnh tượng càng ngày càng rõ ràng...

Tôi thấy khi còn nhỏ tôi đang ôm bóng bay cưỡi lên trên cổ bố tôi để xem xiếc, bố tôi còn rất trẻ và công ty mới thành lập, bởi vì rất yêu tôi, thậm chí lấy tên công ty là “tập đoàn Châu Ngọc”.

Tôi là con gái nhỏ của bố, bố đã nắm lấy tay tôi và lớn lên cùng tôi.



Tôi đang ngồi xổm trong công viên chơi bùn, khi tôi ngẩng đầu nhìn lên, tôi thấy bố tôi đang nắm tay một cô gái nhỏ khác và bước đi.

“Bố ơi! Bố ơi!” Tôi đuổi theo.

Tôi thấy bố bế cô gái nhỏ kia lên vai, vui vẻ nói: “Con có muốn uống nước cam không, Tiểu Diêu Đồng?”

Tôi oa oa khóc lớn: “Bố, Ngọc Châu cũng muốn uống nước cam!”

Bố đi nhanh quá, tôi không đuổi kịp, ông đưa Diêu Đồng đi leo núi, tôi thở hồng hộc chạy theo.

Cuối cùng cũng đến đỉnh núi, nhưng bố và Diêu Đồng vậy mà lại xuất hiện dưới chân núi.

Cuối cùng bố cũng nhìn thấy tôi.

Ông dang hai tay ra, ngẩng đầu lên nói với tôi: “Ngọc Châu nguy hiểm lắm, nhảy xuống đi, bố sẽ đón được con!”

Tôi mừng rỡ như điên, nhảy xuống không chút do dự...

“Ngọc Châu! Trịnh Ngọc Châu!”

Ai đang gọi tôi vậy? Giọng nói thật là dễ nghe, giống như tôi đã nghe thấy nó ở đâu đó.

Rốt cuộc đó là ai?

“Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi! Làm ơn, xin em!”

Tỉnh? Tỉnh cái gì? Tôi không ngủ mà.

“Em nhìn anh này, anh là Lạc Hoài Sinh đây!”

Lạc Hoài Sinh...

Cái tên nghe rất hay.

Tôi, có thể.



Một vài cảnh tượng hiện lên trong đầu tôi.

Một khoảnh khắc là một cậu bé lái chiếc xe hơi nhỏ màu vàng tông vào tôi, một khoảnh khắc khác là Giang Tĩnh Vũ đến tìm tôi vào lúc nửa đêm, một khoảnh khắc khác Lạc Hoài Sinh ôm tôi và hôn tôi trong căn hộ của anh...

Tôi chợt tỉnh táo lại, gương mặt của Lạc Hoài Sinh đỏ bừng vì chật vật ôm tôi hiện ra trước mặt, khi tôi ngẩng đầu lên một chút nữa là bầu trời xanh ngắt mây trắng vô tận.

“Ngọc Châu, xin em hãy ôm anh thật chặt.”

Tôi cụp mắt xuống, nhìn thấy hàng nghìn ngôi nhà cao tầng, xe cộ chạy qua lại như kiến.

Tôi sợ tới mức hít hà một hơi, lập tức nắm chặt lấy tay Lạc Hoài Sinh.

Tôi không biết anh đã cố gắng cứu tôi trong bao lâu, tôi nhìn mình trượt xuống.

Xem ra vẫn không thể trốn thoát.

Nước mắt tôi trào ra khỏi mi: “Bác sĩ Lạc, trong khoa của anh cũng có nhiều cô gái rất xứng đôi với anh. Nếu em chết, anh có thể tùy tiện chọn một người nào đó.”

“Đừng nói nữa, đừng buông tay.”

Dần dần, tôi trượt xuống một chút.

Mây trắng trên trời, giống như trong mộng, đang chậm rãi tạo thành ba chữ “hoàn toàn văn”.

Ngay khi tôi nghĩ mình sắp ngã thì một bàn tay khác bất ngờ xuất hiện và bắt được tôi.

Giang Tĩnh Vũ!

Tôi dường như đã nhìn thấy một vị cứu tinh.

Có thêm Giang Tĩnh Vũ, mặc dù Lạc Hoài Sinh đã kiệt sức rồi, nhưng cuối cùng anh cũng kéo tôi lên mà không gặp chút rủi ro nào.

Tôi sợ đến nỗi cơ thể nhũn ra, cả ba người chúng tôi mệt đến nỗi nằm ngửa trên mặt đất.

Tôi thấy mây trắng đã tạo thành một dòng ký tự mới sau “hoàn toàn văn”: “... Cái rắm.”