Chương 4: Quyển 1 - Chương 3 (2)

Ngay lập tức tính tôi cũng nóng lên, cười chế nhạo nói: "Phó Tư Lâm, ai không đi thì sẽ là chó con, tôi xem đến lúc đó anh là chó hay tôi là chó.”

Ninh Hàng ở một bên im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa tôi và Phó Tư Lâm, bàn tay nắm chặt, đôi lúc lại thả lỏng sau đó càng siết chặt hơn.

Anh ấy luôn sợ tôi chịu thiệt, sợ tôi giống như nguyên chủ trước kia bị Phó Tư Lâm quát mắng vô cớ sẽ khóc, nhưng hiện tại trong mắt anh ấy, tôi đối mặt với Phó Tư Lâm không hề yếu thế.

Vì vậy, cuối cùng anh ấy nhìn tôi với ánh mắt vui mừng: Em gái của anh, đã biết cãi lại, đã biết đánh trả, rất tốt rất tốt!

—— Lúc bảy giờ tối, đèn được bật sáng, cuộc sống về đêm của thành phố Nam mới bắt đầu.

Trong phòng VIP của câu lạc bộ đêm Hi Hi Ya, không có bầu không phí sôi động hay náo nhiệt.

Tôi và Phó Tư Lâm có một cuộc đối đầu ở đây.

Ngay lúc này, tôi đang ngồi trên ghế sô pha, miệng ngậm một điếu thuốc, chân bắt chéo rất giống phong cách chị đại trong phim Hồng Kông, tôi ngồi ở một bên của chiếc ghế sô pha hình chữ U, Phó Tư Lâm ngồi đối diện tôi, ngồi bên cạnh anh ta là một phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt trắng ngần.

Khuôn mặt không trang điểm, làn da trắng và giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ vô tình tạo ra mong muốn bảo vệ của người khác, cô ta giải thích với Phó Tư Lâm: "A Lâm, cô Ninh không có bắt nạt em.”

Phó Tư Lâm nhìn tôi một cách khó hiểu rồi sau đó dịu dàng quay lại nhìn cô ta: "Vậy vết bầm tím trên cánh tay của em là thế nào?”

"Không phải do cô Ninh làm.”

"Có người nói với anh, tối hôm qua em gặp Ninh Duệ.”



Giọng nói Phó Tư Lâm nhẹ nhàng: "Không phải cô ta làm, vậy ai làm?”

"Tối hôm qua sau khi tan làm ở bệnh viện, em đến quán bar đón một người bạn thất tình uống rượu ở đó, nhìn thấy mấy người đàn ông say xỉn đang chọc ghẹo bạn em, sau đó em chạy qua đẩy họ vô tình đυ.ng trúng cạnh bàn.

Vết thương của em không liên quan gì đến cô Ninh. Sau đó, cô Ninh xuất hiện trong quán bar, đánh ngã hai người đàn ông đó. A Lâm, tính ra chính là cô Ninh đã giúp đỡ em.”

Đôi khi, tôi cũng không hiểu suy nghĩ của Phó Tư Lâm, sau khi Dina giải thích rõ ràng, rành mạch với Phó Tư Lâm tôi mới ngước mắt lên, nở nụ cười hỏi: "Vậy anh Phó nghe được tin đồn tôi ăn hϊếp cô Dina từ đâu?”

Con chó Phó Tư Lâm này, không phân biệt đúng sai đã chạy đến nhà hỏi tội tôi.

Tôi chưa từng gặp Dina kể từ khi tôi xuyên sách, thậm chí còn không biết mặt mũi cô ta thế nào, làm sao bắt nạt cô ta được?”

Tối hôm qua, tôi đến quán bar rồi giúp cô ta cũng chỉ là tình cờ.

Tối hôm qua, Ninh Hàng tổ chức một cuộc vui ở quán bar đó, tôi đến đó khởi động trò chơi cho anh ấy, mới chơi được một nửa anh ấy đã bỏ chạy giữa chừng. Ai mà biết được chân trước vừa rời khỏi phòng riêng, chân sau đã thấy hai gã nghiện rượu đang bắt nạt hai cô gái yếu đuối, vì vậy chỉ là thấy chuyện bất bình ra tay cứu giúp mà thôi.

Tôi hoàn toàn không nghĩ đến người phụ nữ tôi cứu là Dina.

Phó Tư Lâm do dự, sau đó xuống giọng nói: "Là tôi hiểu lầm.”

Bốn giờ chiều, anh ta hùng hổ xuất hiện ở nhà họ Ninh đến để hỏi tội tôi. Hay lắm, sau khi anh ta làm ầm ĩ lên, phá hỏng tâm trạng vui vẻ cả ngày của tôi rồi nhẹ nhàng nói với tôi một câu anh ta hiểu lầm, muốn lật lọng sao?

Trước khi xuyên sách, dưới sự ảnh hưởng của người bố nghiện rượu, người mẹ cờ bạc hết ngày này qua ngày khác, tôi được nuôi dạy phải tha thứ cho mọi người, nhưng tôi không những không tha thứ cho người khác mà còn đạp thêm cho người ta vài cái, tức là tính tình tôi cáu kỉnh, khó chịu.

Sau khi tôi xuyên sách, muốn bố mẹ thương sẽ được thương, muốn anh trai yêu sẽ được yêu, muốn tiền có tiền, muốn quyền lực có quyền lực, tính cách nóng nảy, vô lý trước kia dần "bốc hơi" trở nên lý trí hơn.



Tôi ném điếu thuốc đang hút dở trên miệng vào ly rượu đã uống một nửa trên bàn, khinh khỉnh cười: "Một câu hiểu lầm có thể dễ dàng xóa bỏ cho sự vu khống của giám đốc Phó đã gây ra ở nhà tôi chiều hôm nay không?”

Phó Tư Lâm nhíu mày: "Vậy cô muốn như thế nào?”

"Giám đốc Phó, khi tôi và anh ly hôn, tôi chỉ cần mang hai tỷ và mười căn biệt thự. Bởi vì tôi nghĩ, hôn nhân là tôi đề nghị ly hôn, tôi cũng xấu hổ nếu đề nghị phí chia tay quá nhiều, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, tôi lại thấy hơi thiệt, tôi kết hôn với anh ba năm, lãng phí ba năm thanh xuân quý giá của mình, hai tỷ có đủ mua lại không?”

Phó Tư Lâm nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt u ám: "Nói tiếng người.”

"Nhà họ Phó của anh không phải có một mảnh đất ở phía Tây của thành phố Nam sao, tôi muốn mảnh đất đó coi như là bồi thường cho sự vu khống của anh với tôi ngày hôm nay.”

"Ninh Duệ, cô nghĩ tôi sẽ đưa nó cho cô sao?”

Tôi bình tĩnh nói: "Quyền quyết định nằm trong tay anh, làm sao tôi biết được anh có đưa hay không đưa.”

Sau đó, tôi lặng lẽ mở điện thoại di động, nhấp vào album ảnh, album được đặt tên là "Ba pháp bảo trấn áp tà ma”

bên trong cất giữ ba bức ảnh.

Hai trong số ba bức ảnh là giấy chứng nhận kết hôn và giấy chứng nhận ly hôn của tôi và Phó Tư Lâm, còn một bức ảnh còn lại là ảnh chụp nguyên chủ Ninh Duệ mặc váy cưới, nắm tay Phó Tư Lâm, đứng sau lưng họ là ông Phó đã qua đời.

Tôi lại lặng lẽ tăng độ sáng của màn hình lên, cầm điện thoại di động đi qua đi lại trước mặt Phó Tư Lâm: "Tôi đã kết hôn với anh, mặc dù chỉ có hai gia đình họ Phó, họ Ninh tham dự hôn lễ, một đám cưới kín đáo, nhưng trên thực tế cuộc hôn nhân của chúng ta thực sự tồn tại.”

"Anh có nghĩ trong tương lai, vào đúng ngày anh thông báo kết hôn với Dina, tôi vô tình đăng ảnh giấy chứng nhận kết hôn và giấy chứng nhận ly hôn của chúng ta, cùng với một bức ảnh chụp chung cảnh tôi mặc váy cưới, anh mặc vest, ông nội đứng phía sau lên Weibo." Tôi vỗ tay, cười điên cuồng: "Anh nói xem, những người nhiều chuyện trên mạng có thấy hứng thú với chuyện của ba người chúng ta hay không?”