Chương 3: Quyển 1 - Chương 3 (1)

Thời gian cũng đã trôi qua được nửa tháng.

Từ ngày nguyên chủ Ninh Duệ và Phó Tư Lâm kết hôn, tin tức họ kết hôn đã bị Phó Tư Lâm ém chặt, anh ta không cho truyền thông biết cũng chưa bao giờ thừa nhận thân phận bà Phó của Ninh Duệ với bên ngoài.

Phó Tư Lâm luôn khẳng định với bên ngoài Ninh Duệ chỉ là "vợ chưa cưới" của anh ta, nhưng vì ông Phó rất thích Ninh Duệ và để lấy lòng ông nội, cũng vì thể diện của ông Phó mà ở bên ngoài trước mặt nhiều người vẫn gọi Ninh Duệ một tiếng bà Phó.

Hai tập đoàn nhà họ Ninh và nhà họ Phó kinh doanh ở hai lĩnh vực khác nhau, có mối quan hệ và thị trường kinh doanh riêng. Nhưng xét về tầm ảnh hưởng thì hiện tại nhà họ Phó vẫn áp đảo hơn nhà họ Ninh. Mặc dù, nhà họ Ninh không bằng nhà họ Phó, nhưng tôi vẫn thấy Ninh Duệ rất ngốc, đang làm cô ba nhà họ Ninh tốt như vậy không làm lại nhất định đi làm bà Phó.

Kể từ ngày đầu tiên tôi và Phó Tư Lâm đồng ý ly hôn đến nay, ít nhất nửa tháng rồi tôi và Phó Tư Lâm đã không xuất hiện trước công chúng, từ ngày chúng tôi cùng tham dự một bữa tiệc tối của một gia đình giàu có, mọi người bên ngoài đồn đoán liệu tôi và Phó Tư Lâm có thay đổi tình cảm hay không.

Đối với vấn đề này, tôi cũng đặc biệt mở Weibo tuyên bố: Tình cảm đã chấm dứt, đừng làm phiền.

Tâm lý của tôi là: Xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện.

Mặc dù tôi là người sôi nổi nhưng tôi cũng rất vui khi thấy sự náo nhiệt của mình.

Vào buổi chiều, tôi nằm trên ghế sô pha trên sân thượng, tay trái cầm một ly rượu vang đỏ nghĩ rằng mặc dù tôi đang xuyên truyện ngược nhưng tôi thật sự muốn trải nghiệm một cuộc sống khác.

Ví dụ như... có nên làm một chiếc giường lớn hai trăm mét vuông cho chính mình, mỗi ngày đều chè chén say sưa, trong tay ôm một người đàn ông đẹp trai?

Nếu không thì tham gia vào làng giải trí, là một nữ diễn viên, trở thành người được hàng triệu fan hâm mộ trong làng giải trí?

Đột nhiên Ninh Hàng xuất hiện trước mặt tôi cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, anh ấy tỏ ra oán giận: "Em gái, có người tìm em, em có muốn gặp không?”

Nhìn biểu cảm của Ninh Hàng, trong lòng tôi có một dự cảm không lành: "Người đó đến đây làm gì?”

Ninh Hàng nói: "Đến khiêu chiến!”

Tôi tự hỏi, sao có người hèn hạ như vậy, cố ý đến cửa đòi đánh người phải không.

Cho đến khi tôi nhìn thấy Phó Tư Lâm đang ngồi trong phòng khách...

Chà, chắc ai đó rất khó chịu.

Tôi hoàn toàn không muốn nhìn thấy Phó Tư Lâm chút nào, chủ yếu là khi tôi nhìn thấy anh ta, thận của tôi rất hoảng loạn.

Khi nói đến hai chữ lấy thận, có thể nói là dựa vào ý chí tự nguyện của bản thân. Hành vi lấy thận hoàn toàn là sự ép buộc đơn phương của Phó Tư Lâm.



Chỉ đơn giản là một con thú lấy thận!

Tôi cố gắng chịu đựng sự khó chịu trong lòng, đi đến ngồi xuống ghế sô pha đối diện Phó Tư Lâm: "Hôm nay anh Phó đến nhà họ Ninh tìm tôi?”

Phó Tư Lâm mặc đồ vest đi giày da, những lời nói và hành động của anh lúc này cho thấy người đàn ông này đang rất tức giận: "Hay là cô cảm thấy tôi quá nhàn rỗi nên đến nhà cô tìm chó tìm mèo nói chuyện?”

Nghe những lời nói đó, tôi cảm thấy anh ta đang rất tức giận với tôi.

Lúc này trong đầu tôi đều là: Tôi đắc tội Phó Tư Lâm ở đâu???

Khả năng duy nhất tôi đắc tội với anh ta là tôi đã mở Weibo và đăng một tin tức.

Tôi không hiểu, tôi nói rằng tôi đã trở lại độc thân, tôi có thể gặp các em trai, anh trai, điều này ảnh hưởng gì đến Phó Tư Lâm chứ.

Tôi nhìn khuôn mặt u ám của anh ta, tôi may mắn được xem "Bách khoa toàn thư về tính từ trong tiểu thuyết mạng" trên internet, vào lúc này, trong đầu tôi hiện lên một vài tính từ để miêu tả Phó Tư Lâm —— khuôn mặt lạnh như dao của người đàn ông, một đôi mắt lạnh lùng bắn về phía tôi.

Tôi là người trời sinh nổi loạn, khi người khác nhìn chằm chằm tôi, tôi chắc chắn sẽ nhìn lại.

Hơn nữa, hôm nay tôi có tâm trạng tốt. Nhưng lúc này, Phó Tư Lâm xuất hiện làm tôi khó chịu. Khi tâm trạng của tôi không vui, tôi sẽ cố tình "ù tai nhẹ", tính tình nóng nảy hơn chút, tìm cách cô lập người khác.

Phó Tư Lâm trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có phải hôm qua cô bắt nạt Dina không?" Dina trong miệng anh ta chính là ánh trăng sáng mà anh ta vô cùng yêu thương.

Tôi trừng mắt nhìn lại anh ta, nhẹ nhàng nói: "Hôm qua tôi không đi Dubai, tôi đi Tam Á.”

(*) Dubai phiên âm tiếng trung là Dí bài, còn phiên âm tên Dina là Dí nà.

"Ninh Duệ, tôi hỏi cô là ngày hôm qua cô có bắt nạt Dina không!”

"Hôm qua tôi không mua Dior, tôi mua Chanel.”

(*) Phiên âm Dior là Dí ào.

"Tôi đang nói về Dina!”

"Vâng, tôi đã nói Ultraman Tiga!”

(*) Ultraman Tiga là Dí jiā ào tè màn, nhân vật siêu nhân trong phim hoạt hình Nhật Bản.



"Ninh Duệ!" Anh ta tức giận đến mức thay đổi sắc mặt, nổi trận lôi đình như muốn bóp chết tôi trong giây tiếp theo, chậc chậc chậc... Có khả năng xảy ra bạo lực gia đình.

Nhưng thành thật mà nói, tôi không sợ đối mặt với Phó Tư Lâm.

Dù sao Ninh Hàng cũng ở ngay bên cạnh tôi, tôi không tin, nếu động thủ tôi và Ninh Hàng không thể đấu lại một Phó Tư Lâm?

Tôi kiêu ngạo nhìn anh ta: "Sao, tìm một vết cắt.”

"Ninh Duệ, chuyện giữa tôi và cô tốt nhất không nên liên lụy đến người thứ ba!”

"Rốt cuộc Dina đã chọc giận gì cô để cô đối xử với cô ấy như vậy?”

"Ngay từ đầu tôi đã nói với cô, tôi sẽ lấy cô, nhưng tôi sẽ không yêu cô, chính cô là người khóc lóc nằng nặc đòi lấy tôi. Ly hôn cũng là do cô nói ra, bây giờ chúng ta đã ly hôn, cô lại ôm hận với Dina, cô thật buồn cười!”

Miệng Phó Tư Lâm giống như một khẩu đại bát liên hoàn, bắn liên tục vào tôi.

Tôi nghe những lời Phó Tư Lâm nói nhưng hoàn toàn không hiểu gì cả: "Không... anh Phó, tôi không liên quan gì đến Dina, tôi cũng không có thù oán gì với Dina.”

Tôi ghét ai không ghét, lại đi ghét một cô gái tỏ ra ngây thơ như thế?

Tôi không có rảnh rỗi đến vậy?

Nếu tôi có thời gian để ghét người thì tôi thà dành thời gian đó ngắm mấy anh đẹp trai còn sướиɠ hơn.

Anh ta đột nhiên tức giận: "Cô có dám nói là cô thật sự không có ác cảm với Dina không?”

Tôi tức lên: "Tại sao tôi phải ghét cô ta!”

Anh ta tiếp tục quát tháo: "Thế tại sao cô lại đẩy cô ấy khiến cô ấy bị thương ở tay?”

Làm sao tôi biết được điều đó, vẻ mặt tôi vô tội, ngơ ngác hỏi: "Tôi đẩy cô ta khi nào, tôi làm cô ta bị thương ở tay khi nào...”

"Vậy cô có dám cùng tôi đến trước mặt cô ấy đối chấp không?”

Dám, tại sao không dám, những điều này tôi không làm tại sao phải sợ hãi: "Đi thì đi!”

"Được." Ánh mắt hung dữ của Phó Tư Lâm nhìn về phía tôi, anh ta nói như thể tôi đào mộ tổ tiên của anh ta: "Vậy tôi sẽ xem cô đến đó giải thích như thế nào.”