Chương 10: Quyển 1 - Chương 7

Buổi chiều ngày hôm sau.

Trong căn phòng trên cùng của khách sạn, trên giường là cảnh chăn đệm lộn xộn, có vài chiếc bαo ©αo sυ đã qua sử dụng trong thùng rác.

Khi tôi tắm xong và bước ra khỏi phòng tắm, người đàn ông kia đã thức giấc, anh đang để trần nửa thân trên, quay lưng về phía tôi, đứng trước cửa sổ kính chạm sàn cạnh giường.

Tôi vốn định lặng lẽ rời đi, dù sao thì cũng chỉ là tình một đêm, sau một đêm vui vẻ thì kết thúc rồi, bèo nước gặp nhau, không cần làm quen cũng không cần lưu luyến.

Ngay lúc tôi cầm điện thoại và túi xách chuẩn bị sải bước rời đi, không biết có phải do đêm qua dùng quá nhiều sức không mà chân tôi mềm nhũn ra, may mà tôi phản ứng nhanh, dựa vào bức tường bên cạnh. Nhưng ai ngờ được, tôi còn chưa đi nổi hai bước, chân lại nhũn ra, suýt thì ngã sấp xuống… Tôi không nhịn được cúi đầu mắng: “Chết tiệt.”

Người đàn ông nghe thấy tiếng động trong phòng, quay lại nhìn tôi.

Tôi không hiểu cảm xúc trong mắt anh ta và tôi cũng không định hiểu. Thấy anh ta không nói, mà tôi cũng không muốn nói gì với anh ta, chúng tôi chỉ ở đó mắt to trừng mắt nhỏ, tôi nhìn anh ta, anh ta nhìn tôi.

Đúng như câu nói, địch không động, ta không động.

Nhưng chỉ nhìn chằm chằm cũng rất mệt, sau này cuối cùng tôi cũng nhìn đến mệt, ngáp một cái, cất tiếng trước phá vỡ cục diện bế tắc: “Anh đẹp trai, có duyên thì gặp lại, tạm biệt nhé.”

Không chờ anh ta trả lời, tôi đã chuồn luôn rồi.

Sau khi rời khỏi căn phòng, tôi luôn có cảm giác như mình là đứa con gái tồi tệ, đã ngủ với trai đẹp người ta rồi mà sáng dậy lại lập tức vỗ mông bỏ đi.

Tuy nhiên, cảm giác tồi tệ này không kéo dài lâu, chỉ lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.

Sau khi rời khách sạn, tôi bắt xe đến thẳng trung tâm thương mại.

Hôm nay là sinh nhật của Ninh Hàng, nửa tháng trước anh ấy đã liên tục nhắc nhở tôi rằng vào hôm sinh nhật của anh ấy, tôi nhất định phải xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật của anh ấy để giúp vui cho anh ấy.

Buổi tiệc bắt đầu lúc bảy giờ tối, bây giờ đã là hai giờ chiều, nhân lúc còn thời gian, tôi phải đi dạo trung tâm mua sắm chọn quà cho Ninh Hàng.

Tôi chọn quà cho Ninh Hàng rất lâu, tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng gần như là sát giờ mới đến nơi tổ chức tiệc.

Tiệc sinh nhật của Ninh Hàng được tổ chức trong một quán bar hai tầng kín đáo nho nhỏ ở cuối một con ngõ trung tâm thành phố Nam.

Quán bar nhỏ này vốn dĩ là do Ninh Hàng mua cho cô gái anh yêu, người con gái ấy từng vô tình nói cầu hôn trong quán bar hẳn là rất lãng mạn, Ninh Hàng đã mua quán bar này vì một câu nói đó.

Chỉ là sau cùng họ đã chia tay vì một lý do nào đó, quán bar nhỏ cũng đóng cửa từ đấy.

Tôi không biết vì sao tối nay Ninh Hàng lại quyết định tổ chức sinh nhật ở đây, nhưng tôi cũng không định hỏi rõ ra, dù sao thì ai cũng có quá khứ, sao cứ phải đi tìm tòi đào sâu làm gì.



Sau khi đẩy cửa kính của quầy bar ra, tôi được một người phục vụ dẫn lên tầng hai. Lúc đẩy cửa phòng riêng ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã nhìn thấy người đàn ông mà tôi đã tán tỉnh thành công và ngủ chung trong khách sạn tối qua.

... Thế giới rộng lớn như vậy, tối qua vừa ngủ cùng nhau, hồi sáng mới gặp, vậy mà tối đã gặp lại rồi.

Nghiệt duyên mà.

Trong phòng riêng có rất nhiều người, nhưng tất cả đều là đàn ông, đều là bạn của Ninh Hàng, có nhiều người tôi không biết rõ lắm nhưng tôi đã từng nhìn thấy họ trong tiệc rượu của nhóm Ninh Hàng, cũng coi như quen thuộc.

Chỉ có duy nhất người đàn ông đó.

Trực giác cho tôi biết rằng quan hệ của anh ta và Ninh Hàng không bình thường.

Tôi bắt đầu tự ngẫm lại mình, tối qua rốt cuộc tôi đã ngủ với người đàn ông như thế nào... Nhưng mà ai thèm quan tâm, ngủ cùng thì cũng đã ngủ rồi, chẳng lẽ anh ta còn đuổi theo bắt tôi phải chịu trách nhiệm với anh ta sao?

Không thể chịu trách nhiệm được, ai cũng là người trưởng thành rồi, chuyện này anh tình tôi nguyện, chịu trách nhiệm gì chứ.

Trong suốt buổi tiệc, người đàn ông kia rất biết điều, không hề để mắt đến tôi. Tôi cũng rất hiểu ý, cả buổi cũng không nhìn anh ta, như thể không hề xảy ra chuyện gì với anh ta tối qua.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, tôi đỡ Ninh Hàng uống đến nôn ra khỏi phòng riêng.

Bên ngoài quán bar, chú Hà - tài xế riêng của Ninh gia đã lái xe đến đợi sẵn, tôi vốn định giao Ninh Hàng cho chú Hà, bảo chú Hà đưa anh ấy về nhà trước, nhưng Ninh Hàng say xỉn lại nói quá nhiều lời thừa thãi. Anh ấy không chịu lên xe, cứ không ngừng nói nhảm: “A Lương! A Lương... em đừng đi.”

Anh ấy còn coi tôi là A Lương mà anh ấy nói, trong lúc này, hai tay anh ấy liên tục xoa qua xoa lại eo tôi, anh giỏi lắm, lau hết dầu trên người tôi rồi, lại còn tình tứ nói với tôi: “Năm năm không gặp, A Lương, hình như em béo lên rồi à, lúc trước vòng eo của em thon thả giống như cành liễu cơ mà. “

Tôi bất lực nói: “Anh hai, mùa đông ai không mặc áo ấm chứ, thứ anh vừa chạm vào không phải eo của em, mà là một đống đồ giữ ấm quanh eo em đó.”

Ninh Hàng không tin: “Đừng cãi nữa, A Lương, em đã béo lên rồi!”

Tôi không tranh cãi với người say rượu, nên tôi nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi, được rồi, anh nói đúng, em đã béo lên rồi…”

“A Lương.” Nửa say nửa tỉnh, Ninh Hàng đột nhiên ôm lấy tôi, đặt cằm lên vai tôi, anh ấy đã coi tôi là cô ấy, giọng nói khàn khàn, vô cùng buồn bã: “Anh nhớ em lắm, em trở lại đi được không? Anh thực sự rất nhớ rất nhớ em.”

Không biết có phải là tôi ảo giác không, mà cảm giác như có người đang ở quanh đây nhìn mình và Ninh Hàng.

Trực giác mách bảo tôi rằng ánh mắt nóng bỏng đó đến từ quán bar bên kia đường.

Tôi nhìn về hướng đó, bên ấy có một sạp hoa ven đường, chủ sạp là một bác gái hơn năm mươi, có một khách hàng đang ngồi xổm trước sạp chọn mua hoa.



Không có ánh mắt nóng bỏng kia.

Vừa rồi... Có lẽ là do tôi ảo giác ra thôi.

Tôi thu hồi tầm mắt, lắc lắc đầu, bất lực thở dài ba giây, sau đó tôi lấy hết sức lực kéo Ninh Hàng ra, nhét Ninh Hàng đang dính chặt vào tôi như “keo da chó” vào trong xe với tốc độ cực nhanh. Sau đó, tôi đóng cửa xe lại, thành công mỹ mãn.

Tôi nói với chú Hà: “Phiền chú dìu anh hai lên tầng về phòng nghỉ ngơi nha, nhớ phải nhẹ nhàng một chút, đừng kinh động đến anh cả tôi.”

Chú Hà gật đầu: “Tôi biết rồi cô chủ.” Chú ấy lại hỏi : “Cô chủ, vậy mấy giờ cần tôi đến đón cô?”

“Chú không cần phải tới đón, tôi sẽ mình đi về.”

Trước khi lái xe rời đi, chú Hà đặc biệt dặn dò: “Cô chủ, đã khuya rồi, xin hãy chú ý an toàn.”

Trong sáu tháng xuyên sách, tôi đã nhận được rất nhiều sự quan tâm, từ bố mẹ Ninh Duệ, anh trai cô ấy và chú Trương - quản gia nhà họ Ninh, và cả chú Hà trước mặt tôi, họ đều đối xử rất tốt và rất quan tâm đến tôi.

Tôi không biết có phải vì tôi đã thiếu thốn tình cảm từ lâu rồi không. Tôi khao khát người khác quan tâm đến mình nhưng lại không muốn nhận sự quan tâm của người khác.

Đây là một trạng thái tâm lý cực kỳ rối ren.

“Vâng, chú Hà, vậy chú cũng lái xe cẩn thận nhé.”

“Tạm biệt cô chủ.”

“Tạm biệt.”

Sau khi nhìn chú Hà chở Ninh Hàng rời đi, tôi quay lại quán bar, những người đến dự tiệc sinh nhật của Ninh Hàng tối nay đều đã đi hết, tôi dặn người phục vụ đang dọn dẹp bên trong nhớ khóa cửa và cửa sổ trước khi rời đi, sau đó đi ra khỏi ngõ.

Ngoài buổi tiệc tối nay của Ninh Hàng, tôi còn có một cuộc hẹn khác, điểm hẹn là một hộp đêm gần quán bar.

—— Sạp hoa nằm đối diện quán bar.

Bà chủ quầy hàng nhìn cô gái trẻ đang ngồi xổm trước sạp hoa của mình, ánh mắt đờ đẫn như người gỗ: “Cô gái, cô vẫn ổn chứ?”

Bác gái cũng là người tốt bụng, vừa nhìn thấy cô gái này đứng trước sạp hoa của mình bất động nhìn một nam một nữ vô cùng thân mật trước quầy bar đối diện, nghĩ rằng cô đang chứng kiến cảnh bạn trai lừa dối nên đã nói ra lời an ủi: “Đàn ông trên thế giới này chính là không đáng tin cậy như thế đấy, gặp người này thích người kia.

Cô gái, cô đừng khóc, có cần khăn giấy không …”

Lương Âm chậm rãi đứng lên: “Cảm ơn bác gái, không cần đâu, cháu không sao.”