Một tiếng nhắc nhở độ hảo cảm làm Lạc Thanh Từ trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng rút tay về, chăm chú nhìn Nguyễn Ly.
Thẳng đến Nguyễn Ly có chút chịu không nổi nghiêng đầu, tự mình xoa xoa nước mắt, Lạc Thanh Từ mới ý thức được bầu không khí giữa các nàng có chút vi diệu.
Nàng hơi lui về sau ngồi ngay ngắn, nhất thời cảm thấy có chút không được tự nhiên.
"Nàng......"
"Nàng......"
Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời dừng lại, sau đó trăm miệng một lời: "Nàng nói trước."
Lạc Thanh Từ nhịn không được nở nụ cười, "Được rồi, nàng nói trước đi."
"Nàng hiện tại còn khó chịu sao?" Nguyễn Ly thật sự không yên tâm, Trì Thanh tu vi cao như vậy, không thể nào vô duyên vô cớ hộc máu.
"Không khó chịu, ta bây giờ đã khá hơn nhiều." Lạc Thanh Từ trong lòng ấm áp, cũng không muốn Nguyễn Ly lo lắng, thực nhẹ nhàng nói.
"Vậy là tốt rồi."
Kích động qua đi, loại cảm giác vui vẻ vì cửu biệt rồi lại trùng phùng đã hòa tan xa cách, hiện tại thật sự nhận nhau, Nguyễn Ly lại có chút không biết theo ai.
Lạc Thanh Từ một mực chưa từng rời khỏi Nguyễn Ly, kia bất quá chỉ là một năm ngắn ngủi, thần thức của nàng vẫn luôn thông qua Thiên Hạc ở bên cạnh nàng ấy, cho nên gặp lại nàng cũng không hề xa lạ. Nhưng lúc này không biết vì sao lại cảm thấy có chút biệt nữu, hai bên trầm mặc hồi lâu, Lạc Thanh Từ đánh vỡ cục diện bế tắc.
"Nàng bái Lạc Thanh Từ làm sư phụ?"
Nguyễn Ly khẽ gật đầu, nhắc đến chuyện này, nàng chợt nhớ tới phương thuốc Trì Thanh để lại cho mình trong lục lạc, nhịn không được hỏi: "Nàng để lại cho ta phương thuốc kia, có thể giúp ta che giấu khí tức rồng, không bị người phát hiện, có đúng không?"
Lạc Thanh Từ nghĩ đến chuyện năm xưa, trong lòng liền thổn thức, "Đúng vậy, lúc đó người Tiên môn khắp nơi truy bắt Long tộc, ta nghĩ nàng nhất định cần. Chỉ là thời gian gấp gút, ta không kịp chuẩn bị tốt nguyên liệu cho nàng, cho nên mới để lại phương thuốc kia, vì sao nàng không dùng?"
"Ta nhìn đến phương thuốc liền thực khϊếp sợ, nhất thời không hiểu được ý tứ nàng. Thúc thúc nói phương thuốc có vấn đề, một khi dùng sẽ để lại mầm họa, cho nên hắn đã hủy đi."
"Thì ra là vậy." Dù đã đoán được là do lão già Mặc Diễm kia phá hoại, Lạc Thanh Từ vẫn có chút buồn bực.
Ngay cả khi không tinh thông dược lý, thì bằng vào tu vi của hắn, hắn cũng nên nhìn ra phương thuốc kia có lợi cho Tiểu Long Tử. Còn chưa dùng thử, hắn đã hủy đi, thật sự quá mức buồn cười!
Sau đó hắn lại cho Tiểu Long Tử dùng cách thức tàn bạo này, tuy có thể che giấu hơi thở rồng, nhưng đã tổn hại đến căn nguyên, hủy đi kinh mạch toàn thân. Không chỉ khiến việc tu luyện cửu tử nhất sinh, chỉ sợ mỗi ngày trôi qua đều làm Rồng Con đau đớn.
"Đều là lỗi của ta." Nguyễn Ly tràn đầy áy náy, năm đó nàng còn quá nhỏ, sau khi bị Trì Thanh vứt bỏ trong lòng nàng đều là oán hận, mà Mặc Diễm lại nói rằng Trì Thanh cứu nàng là có mục đích, khiến nàng bị dao động.
"Không phải lỗi của nàng, A Ly, thân thể nàng sao rồi?"
"Tuy rằng vẫn bị ảnh hưởng, nhưng gia nhập Thiên Diễn Tông mấy năm nay, ta đã dưỡng hảo rất nhiều." Nguyễn Ly không muốn Trì Thanh lo lắng, liền tìm cách đem vấn đề này nói đi qua.
"Những năm này.... Có phải hắn đối xử không tốt với nàng?" Lạc Thanh Từ nhịn thật lâu, chung quy là hỏi ra.
Tuy rằng mặt nạ che khuất nửa gương mặt của Lạc Thanh Từ, nhưng Nguyễn Ly vẫn có thể cảm giác được người kia đau lòng cùng áy náy.
Nàng khảy khảy đống lửa trước mắt, bỏ thêm ít củi, ánh lửa nhảy nhót trên mặt nàng, chiếu ra một mạt cười.
Nàng mới hai mươi tuổi, đường nét ngũ quan tuy rằng thành thục nhưng vẫn ngăn không được cảm giác ngây ngô, lúc nàng cười lại toát ra vẻ ổn trọng cùng đạm nhiên.
"Cũng không tệ lắm, nhưng vì nàng đối đãi ta quá tốt, trở về Long tộc ta có chút không thích ứng." Còn có thể tệ hại đến mức nào? Hắn dạy nàng tu luyện, rèn cho nàng trưởng thành, tuy quá trình rất tàn nhẫn nhưng dù sao cũng đã nuôi nàng lớn lên, không để nàng chết ở nơi đó. Hết thảy đã là quá tốt, nàng còn có cơ hội báo thù cho phụ vương, còn có cơ hội gặp lại Trì Thanh.
Một câu mềm nhẹ lại mang theo cười, không có oán giận, thản nhiên lại có chút nho nhỏ ngượng ngùng thỏa mãn, làm Lạc Thanh Từ trong lòng không diễn tả được là tư vị gì.
Tiểu Long Tử đã thật sự trưởng thành rồi, nàng rồng sữa ngày nào vô ưu vô lự gọi Trì Thanh, luôn thích làm nũng vùi trong ngực nàng không chịu ngủ bên ngoài, mỗi sáng sớm lại thích ném nàng một mặt nước để gọi nàng dậy, hai mươi năm qua, nàng ấy đã một mình trải qua năm tháng gian nan lại nhấp nhô, đã thích ứng cô độc cùng nhẫn nại.
"Ta...... Nàng có trách ta không, năm đó....." Lạc Thanh Từ không biết nên nói như thế nào, lại không biết làm sao giải thích, chính mình lại đi Phù Phong ném Tiểu Long Tử cho Mặc Diễm.
Nguyễn Ly lắc lắc đầu: "Ta nguyên bản oán nàng,thậm chí oán hơn thúc thúc rất nhiều. Nàng xem, người luôn có lòng tham, ta tuy là rồng nhưng cũng giống bọn họ. Nàng đối ta càng tốt, ta oán nàng càng nhiều. Nhưng chúng ta vốn bèo nước gặp nhau, nàng chiếu cố ta trong mấy tháng đó, đã là ông trời hậu đãi ta. Nàng bị thúc thúc đả thương, bất đắc dĩ phải bỏ lại ta, có cái gì sai đâu."
Nói đến đây, Nguyễn Ly có chút chua xót mà cúi đầu, "Đạo lý ta đều biết, nhưng ta vẫn rất khổ sở. Ta thậm chí nghĩ, nếu nàng không dẫn ta đến Phù Phong, chúng ta vẫn luôn sống ở Động Phủ kia, vậy thì tốt quá."
"A Ly." Lạc Thanh Từ cái mũi lên men, khổ sở đến không được.
Nguyễn Ly quay đầu hồng con mắt nỗ lực cười, "Nhưng đó chỉ là chấp niệm của ta thôi, nàng cũng không thể vì ta mà cả đời sống một chỗ. Ta có oán nàng, hoài nghi nàng, nhưng khi gặp lại nàng, ta thật sự rất vui vẻ, nàng vẫn chưa quên ta, vẫn đối tốt với ta, ta đã thấy đủ."
Lạc Thanh Từ nhịn không được lại ôm Nguyễn Ly vào trong ngực, Tiểu Long Tử thật làm người quá đau lòng.
"Thực xin lỗi, A Ly, ta biết lời này quá tái nhợt, nhưng ta vẫn nên xin lỗi nàng."
Nguyễn Ly hít hít cái mũi, tuy rằng bị Lạc Thanh Từ ôm có chút mặt nhiệt, nhưng nàng luyến tiếc rời đi, ngoan ngoãn dựa vào trong ngực người kia, mang theo giọng mũi nói: "Tuy nàng thay đổi mặt nạ, nhưng nàng một chút cũng chưa biến qua, cho nên ta thực mau liền nhận ra nàng. Còn nàng thì sao? Như thế nào nhận ra ta?"
Vấn đề này chung quy trốn không thoát, Lạc Thanh Từ suy nghĩ một chút, châm chước nói: "Lúc đầu nhìn thấy nàng gặp nguy hiểm, ta chỉ là thuận tay cứu nàng, nhưng sau đó lại cảm thấy nàng rất quen thuộc."
Nói xong nàng nghiêng đầu nhìn Nguyễn Ly, "Đôi mắt của nàng vẫn giống hệt như khi còn nhỏ."
Nguyễn Ly bị nàng nhìn đến càng thêm thẹn thùng, thấp giọng lẩm bẩm: "Nhưng khi đó ta vẫn là rồng, làm sao giống với hiện tại?"
Lạc Thanh Từ nở nụ cười, "Thật sự, đôi mắt của nàng rất đặc biệt, trên đời cũng không ai có thể so sánh được."
"Ta lúc ấy cũng không biết như thế nào, nhìn đến nàng liền cảm thấy rất quen thuộc. Sau đó ta giúp nàng chữa thương mới phát hiện kinh mạch nàng có vấn đề, lại nghĩ nàng là người của Thiên Diễn Tông, ta liền để lại cái tâm nhãn. Đến khi nghe được Tô Ngọc gọi nàng A Ly, ta mới giật mình bởi vì quá trùng hợp, ta mới cố tình dùng cái tên Trì Bích để thử nàng, nhìn phản ứng của nàng, ta cơ bản có thể xác định rồi."
Lạc Thanh Từ chậm rãi nói, Nguyễn Ly nghiêm túc lắng nghe, nghĩ đến danh xưng Trì Bích kia, nàng nhịn không được hừ một tiếng, "Nàng làm sao xấu xa như vậy, đều nhận ra còn cố tình trêu đùa ta."
"Thân phận của nàng đặc thù, ta cũng không biết có nên nhận nàng hay không, cũng không biết nàng còn nguyện ý nhận ta hay không. Rốt cuộc hồi ức ta cho nàng, cũng không tính tốt đẹp." Nếu không phải hệ thống báo cho nàng biết độ hảo cảm, nàng cũng không dám tùy tiện nhận lại Nguyễn Ly.
"Không có, tuy rằng lúc chia ly rất khổ sở, nhưng trừ bỏ một màn kia, hồi ức nàng để lại cho ta đều thực hảo." Nguyễn Ly nói một cách vững vàng, phảng phất đã không còn thẹn thùng, mà rất thẳng thắn cùng chân thành.
Kỳ thực ba năm ở Thiên Diễn Tông, Lạc Thanh Từ luôn cảm thấy Nguyễn Ly quá mức ẩn nhẫn, cũng không dễ dàng thổ lộ tiếng lòng, cho dù đối mặt Tinh Linh cũng chỉ là nhắc qua mấy câu chuyện nhỏ nhặt. Duy độc lúc này, ở trước mặt Trì Thanh, Nguyễn Ly đã hoàn toàn phá bỏ gông xiềng, chậm rãi biến thành nàng rồng sữa ngây ngô trước kia.
"Cũng nhờ bữa tối hôm nay nàng làm cá nướng, ta mới biết được ý tứ của nàng, ta liền suy nghĩ làm sao để cùng nàng bày tỏ." Mặc dù hiện tại Lạc Thanh Từ không thể nói ra tất cả, nhưng có một số chuyện, nàng cũng không hề nói dối.
Nguyễn Ly nhìn Lạc Thanh Từ, mãn ý đều là vui vẻ, nhưng rất nhanh lại phát giác có chỗ không đúng. Trước khi đoán ra thân phận mình, người này thế nhưng vẫn có thể trêu chọc, ôm ấp, chữa thương, còn làm nàng kêu tỷ tỷ?
Nàng thoáng nhíu mày, cấp tốc từ trong ngực Lạc Thanh Từ ngồi dậy, nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ nhìn phản ứng của nàng, lập tức phát hiện không ổn, "Làm sao vậy?"
"Đinh, Trì Thanh độ hảo cảm -10."Lạc Thanh Từ trước mắt tối sầm, mới đột phá 100 quan khẩu, còn không kịp ăn mừng đã bị đánh hiện nguyên hình, Tiểu Long Tử lại đang nghĩ lung tung cái gì?
Nguyễn Ly nhìn Lạc Thanh Từ một lúc lâu, mới muộn thanh nói: "Nàng đấy, sao có thể tùy tiện như vậy? Vừa gặp tiểu cô nương liền nhận người ta là muội muội?"
Lạc Thanh Từ hận không thể trực tiếp phun máu, Tiểu Long Tử có thể hay không đặt trí thông minh ở nơi khác, ngàn vạn lại muốn tập trung vào cái này. Thì ra Rồng Con chẳng những lòng dạ hẹp hòi, còn là cái bình giấm chúa, ngay cả bản thân cũng có thể ghen tỵ.
"Ta...... Ta chỉ là cảm thấy nàng thân thiết, nên mới đùa một chút, ta sao có thể tùy tiện nhận người khác là muội muội chứ?" Lạc Thanh Từ khóc không ra nước mắt, vội vàng giải thích.
Nguyễn Ly hiếm khi nhìn thấy Trì Thanh như vậy. Năm xưa các nàng sống cùng nhau, Trì Thanh chính là một bộ lười biếng tùy tính cùng không đáng tin cậy, trước nay đều thích trêu chọc lừa gạt nàng, cũng chưa từng lộ ra dáng vẻ bối rối như lúc này.
Nàng mạc danh cảm thấy Trì Thanh trước mắt càng thú vị, nhưng trong lòng cũng không cao hứng lắm, thập phần đứng đắn nói: "Ta lại cảm thấy, nàng chính là tùy tiện như vậy đấy."
"Ta....." Lạc Thanh Từ chỉ chỉ chính mình, trong lúc nhất thời thế nhưng nghẹn lời.
Nguyễn Ly dường như càng ngày càng trở lại thời gian đó, nhìn Lạc Thanh Từ, tùy ý nói: "Cũng may nàng là nữ tử, bằng không nàng dạng này đi ra ngoài tùy tiện ôm cô nương khác, gọi người khác muội muội, là sẽ bị đánh, có biết chưa?"
Lạc Thanh Từ trợn mắt, câu này giống hệt câu năm xưa nàng từng giáo huấn rồng con, khi phát hiện nàng ấy ở trong ngực chính mình giẫm giẫm sữa....
"Cũng may ngươi là nữ hài tử, lại vẫn là đứa trẻ, bằng không.... Ta đều sẽ băm móng vuốt ngươi xuống, có biết chưa?"Lạc Thanh Từ vừa tức giận lại buồn cười, nhịn không được búng vào giữa trán Nguyễn Ly, "Quả nhiên nàng trưởng thành rồi, rất có tiền đồ, hiện tại đều dám khi dễ tỷ tỷ."
Nguyễn Ly híp híp mắt, khóe miệng nhấp ra một tia cười, nhưng lại thực mau thu liễm, "Nàng nói nam nữ thụ thụ bất thân, nữ nữ cũng nên như vậy. Không thể tuỳ tiện thân mật, đều là nàng dạy ta."
Lần này độ hảo cảm lại liên tiếp +1 lên 5 điểm, rồi lại hạ quyết tâm giảm 1 điểm. Sau tất cả, Trì Thanh tổn thất 6 điểm.
Lạc Thanh Từ đã thấy nhiều không trách, chỉ là thở dài một tiếng, khóe môi giật giật, lại đột nhiên áp tới gần Nguyễn Ly, "Nàng ghen đúng không?"
Nguyễn Ly có chút sửng sốt, con ngươi xoay chuyển, "Ai.... Ai ghen, ta không có."
"Như thế nào không có, nếu ta nhận nàng rồi, sau đó mới ôm nàng, gọi nàng muội muội, nàng mới không cảm thấy ta tùy tiện?"
"Nói bậy, ta rất nghiêm túc đấy."
"Ta cũng vậy."
Hai người không thể hiểu được liền náo loạn lên, nói xong lời cuối cùng lại bật cười. Trong lúc nhất thời Lạc Thanh Từ đều cảm thấy thư thái chưa từng có, tuy nói Trì Thanh là thân phận giả, nhưng chỉ khi là Trì Thanh, nàng mới có thể chân chính là mình.
Nguyễn Ly cảm thấy như đang ở trong mộng, trời đã khuya, nhưng nàng lại luyến tiếc ngủ, thường thường nhìn Lạc Thanh Từ. Vui mừng qua đi, nghi hoặc vắt ngang trong lòng bao năm qua lại nổi lên, làm nàng có chút bất an.
Lạc Thanh Từ phát giác Nguyễn Ly do dự, có một số vấn đề một ngày chưa nói rõ, liền thành bức tường ngăn cách các nàng, vì vậy mở miệng nói: "Nàng còn có chuyện muốn hỏi sao?"
Nguyễn Ly mím môi, "Trì Thanh, vì sao nàng nhặt được ta, thúc thúc nói ta vẫn luôn ở Ngự Long Uyên, năm ấy Thiên Cơ Tử đánh vào nơi đó, những quả trứng rồng bên trong đều bị hủy, sau khi bọn họ rời đi cũng không còn gì. Ta vì sao lại tránh thoát?"
Lạc Thanh Từ trong lòng thở dài, lại tràn đầy bất đắc dĩ, chuyện này không có biện pháp nói thật, chỉ là nửa thật nửa giả nói: "Lúc diễn ra đại chiến, ta cũng ở đó."
Nguyễn Ly sửng sốt, biểu tình có chút cứng đờ. Bất quá Lạc Thanh Từ nhìn nàng, phá lệ nghiêm túc nói: "Nhưng A Ly, nàng tin ta, ta chưa bao giờ gϊếŧ qua rồng. Khi ta đến trận chiến đã kết thúc, mỗi lời ta nói với nàng năm đó đều là sự thật. Ta chưa từng nghĩ rằng sẽ truy bắt rồng hay làm gì đó gây tổn hại cho họ, chỉ là ta vô lực ngăn cản thế cuộc, nàng hiểu không?"
Nghe được Lạc Thanh Từ nói, Nguyễn Ly mới thở phào nhẹ nhõm, "Ta tin nàng, chỉ cần nàng nói ta liền tin. Là nàng đã cứu ta ra ngoài?"
Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, "Trong tình huống đó ta cũng không thể cứu được nàng, là có người đem nàng ra tới, ta chỉ nhìn thấy nàng, liền muốn đem nàng đi. Ta không đành lòng nhìn nàng bị người Tiên môn hủy hoại, cũng lo lắng bọn họ phát hiện nàng, cho nên mới lặng lẽ đem nàng giấu đi, ẩn vào sơn động kia."
Không muốn Nguyễn Ly đắm chìm trong chuyện này, Lạc Thanh Từ ra vẻ cảm khái nói: "Nàng không biết, lúc đó ta còn nghĩ sao trên đời lại có quả trứng xấu như vậy, ta đều hoài nghi nàng không phải trứng rồng, may mắn là ta ấp ra tới rồng con mi thanh mục tú, xinh đẹp thật sự."
Nguyễn Ly: "......"
"Nàng một chút lịch sự cơ bản cũng không có sao?"
Đột nhiên nghe Nguyễn Ly nói ra một câu không thuộc về thế giới này, Lạc Thanh Từ nhịn không được bật cười, ngôn ngữ hiện đại của nàng, rồng con đều học không sai biệt lắm.
Nguyễn Ly có chút không thuận theo, "Nàng còn không biết xấu hổ nói ta, mặt nạ kia của nàng xấu đến thiên nộ nhân oán, nàng nghĩ sao mà mang cái đó đi khắp nơi?"
Lạc Thanh Từ chớp chớp mắt, "Sao lại xấu chứ, ta thấy rất dễ thương."
"Vậy ta.... Trứng của ta, liền không thể dễ thương sao?"
Lạc Thanh Từ nghiêm túc gật đầu, "Xấu manh xấu manh."
Nguyễn Ly hừ lạnh một tiếng, nhìn mặt nạ của Lạc Thanh Từ, nghi hoặc hỏi: "Mặt nạ bây giờ của nàng thật xinh đẹp, rất xứng với nàng, hẳn là không phải nàng tự làm?"
Lạc Thanh Từ liếc nàng, "Tại sao không thể là ta chính mình làm?"
"Không giống phong cách của nàng."
Nhìn xem, không chỉ mặt nạ, trong động phủ từ bàn đá đến giường cùng gia cụ, đều xấu đến làm người không nỡ nhìn thẳng.
"Này, nàng lớn lên liền không còn đáng yêu nữa." Lạc Thanh Từ cảm thấy chính mình thẩm mỹ rất bình thường.
"Thật chính nàng làm?"
"Được rồi, không phải. Một bằng hữu đã làm giúp ta, về sau ta sẽ giới thiệu cho nàng biết." Trình Tố cũng cảm thấy mặt nạ kia quá xấu, liền dùng pháp khí tạo ra cái này, bắt nàng thay đổi.
"Trì Thanh, vì sao nàng luôn mang mặt nạ? Ta cũng chưa thấy qua dung mạo nàng, ta.... Ta có thể nhìn mặt nàng không?" Nguyễn Ly rất muốn nhìn xem người trong lòng nàng dung mạo thế nào, khi còn nhỏ nàng không chỉ một lần muốn gỡ xuống Trì Thanh mặt nạ, nhưng mặt nạ kia không phải vật tầm thường, căn bản gỡ không ra, mà Trì Thanh cũng chưa từng tháo xuống. Tuy rằng nàng rất khát vọng, nhưng vẫn cẩn thận hỏi ý người này.
Lạc Thanh Từ sửng sốt, sờ sờ mặt nạ chính mình, trong lòng run rẩy. Một khi nàng tháo xuống, nàng đều có thể tưởng tượng ra sắc mặt Tiểu Long Tử, không chừng Trì Thanh độ hảo cảm sẽ -9999 ngay lập tức, còn kèm theo nữ chủ độ hắc hóa vô cực.
Nàng có chút trốn tránh, "Không thể được."
"Tại sao? Nàng không muốn ta nhìn mặt nàng ư? Hay là dung mạo nàng rất xấu? Ta không để bụng, dù nàng dáng vẻ thế nào, ta đều sẽ thích.... Thích nàng." Nguyễn Ly sốt ruột bày tỏ cõi lòng mình, buột miệng thốt ra đã không có rụt rè, lại hạ giọng, thu hồi ánh mắt.
Trái tim Lạc Thanh Từ đập thình thịch, chợt nhớ đến lời hệ thống nói.... Tâm tư nàng không khỏi lệch đi một chút, nàng trộm nhìn Nguyễn Ly, chỉ thấy đôi mắt màu mực kia vẫn tinh khiết vô cùng, cũng không có tạp niệm, sáng trong thuần tịnh.
Trong lòng nàng thầm mắng chính mình suy nghĩ linh tinh, sau đó tâm tư xoay chuyển, nàng chợt nghĩ ra một lý do tuyệt hảo có thể thuyết phục Tiểu Long Tử.
- --------------------------------