Chương 194: PN (1) Vương thượng thật ra là tra long?

"Mối thù không đội trời chung giữa hai tộc Long Nhân, sau khi Hoài Trúc Quân thân vẫn, hoàn toàn được hóa giải. Đồ long sát thần khiến người sợ hãi kính nể, sau khi tiêu diệt ma long, lấy thân hiến tế bảo hộ vương thượng Long tộc, đổi lấy thái bình cho muôn vạn bách tính Tu Chân giới. Hai chữ Tiên Tôn, hoàn toàn xứng đáng." Giữa trà quán, một nam nhân say sưa kể chuyện, đang nói hắn ngửa đầu uống cạn tách trà, sau đó vỗ mạnh vào cái trống nhỏ.

Trong tửu lầu hơn phân nửa là người trẻ tuổi, chuyến này lên đường tham gia Tiên môn tuyển chọn đệ tử, đi ngang qua Phù Phong, phần lớn chọn nghỉ ngơi tại trà quán ngoài thành. Nghe được chuyện xưa về Hoài Trúc Quân, một huyền thoại khiến người Tiên môn chỉ dám đứng từ xa vọng bóng lưng, lập tức sôi nổi tập trung tinh thần ngồi vây quanh người kể chuyện.

Nghe đến đây, đã có người nhịn không được thúc giục, "Còn nữa đâu, tiếp theo thế nào?"

Nam nhân kể chuyện nghe vậy thổi thổi râu, "Câu chuyện kết thúc rồi, người đều đã chết, còn gì để kể nữa."

"Sao lại không có gì để kể, nghe đồn rằng đồ đệ của Hoài Trúc Quân, chính là đương kim Long Vương hiện giờ, nàng yêu thích sư tôn mình, này có thật không?"

Nam nhân kể chuyện ho khan vài tiếng, liếc nhìn tiểu cô nương tràn đầy hiếu kỳ trước mắt, ra vẻ thần bí mà dừng một chút, lại rung đùi đắc ý tiếp tục nói: "Tự nhiên là thật, nghe nói ngày đó trước khi Hoài Trúc Quân ngã xuống, vị kia khóc lóc thảm thiết không kìm chế được, càng là ở trước mặt hai giới Nhân Long...." Hắn dùng hai ngón cái chụm lại, sau đó vẻ mặt bi thương, "Nàng ở trước mặt mọi người, hướng Hoài Trúc Quân bày tỏ tình yêu, đau khổ cầu xin sư tôn đừng rời bỏ nàng. Cảnh tượng kia, quả thực nhìn thấy mà thương tâm vô cùng, ta đều phải rơi lệ."

Một đám người thổn thức không thôi, sôi nổi cảm khái.

"Các nàng hai nữ tử, lại là sư đồ, sao có thể sinh ra loại tình cảm ấy? Ngươi nói giống như ngươi từng có mặt ở hiện trường lúc đó vậy." Có người không hài lòng, mở miệng nghi ngờ.

Người kể chuyện thổi râu trừng mắt, "Việc này cả Tiên môn đều biết, ta cần gì phải bịa đặt. Lại nói, từ đó về sau trong suốt mười năm dài đằng đẵng, Long Vương bệ hạ cam tâm thủ ở Thiên Diễn Tông, liền Long tộc đều không trở về, một mực canh giữ thi thể Hoài Trúc Quân, ngày qua ngày thân thể nàng hao gầy đến lợi hại, đủ thấy thâm tình đến bực nào."

Hắn mới nói xong, trong đám đông liền có người nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nào có thâm tình gì, vẫn chỉ là vui bên người mới đâu nghe người xưa khóc. Hoài Trúc Quân vốn là trời quang trăng sáng, tiên tư bất phàm, vì nàng mà hy sinh tính mạng, cũng chỉ đổi về mười năm thâm tình. Sau đó nàng còn không phải tìm người thế thân, tiêu dao sung sướиɠ."

Trong đám người lập tức thổn thức lên, lại có người nói, "Thật sự không đáng. Nói mới nhớ, Hoài Trúc tiên tôn đã rời đi hơn trăm năm đúng không?"

"Tu tiên vô năm tháng, đích xác hơn trăm năm. Lại nói tiếp thật sự đáng tiếc, Hoài Trúc Quân thiên phú tột bực, trăm năm qua trừ bỏ Long Vương bệ hạ, rốt cuộc không người có thể sánh với nàng, nếu nàng không ngã xuống, hiện giờ chỉ sợ đã Đại Thừa phi thăng, đắc đạo thành thần, đồng thọ cùng trời đất."

"Cho nên nói, đoạn tình tuyệt ái mới là chính đạo. Vì một tra long mà bỏ mạng, hiện giờ người ta thành vương thượng, lại có tình mới, trôi qua sung sướиɠ vô cùng, Hoài Trúc tiên tôn thật sự đáng thương."

Mọi người nghe vậy đều động tác nhất trí nhìn về phía nữ tử trẻ tuổi, vẻ mặt có chút hoảng sợ, "Cô nương à, họa từ miệng mà ra, cho dù hai tộc Long Nhân đã hòa bình, nhưng ngươi dám bất kính với Long Vương bọn họ, vạn nhất bị nghe được, chẳng phải là dẫn đến phiền phức."

Nữ tử kia hừ một tiếng, không nói chuyện nữa.

"Tuy rằng Hoài Trúc Quân đã ngã xuống, nhưng hai đồ đệ của nàng, một vị trở thành Long Vương, một vị khác chính là chưởng môn Thiên Diễn Tông, còn là minh chủ Tiên Minh suốt trăm năm nay. Hai đồ đệ trước mắt chính là thủ lĩnh hai tộc, cũng coi như vinh quang vô hạn."

Một đám người vây quanh tranh luận về gút mắc giữa sư đồ Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly, mà cách trà quán ước chừng ba dặm, tại mảnh rừng hoang vắng ở ngoại thành Phù Phong, trúc y nữ tử nằm trên chạc cây rộng lớn, nhắm mắt dưỡng thần.

Cây cổ thụ che trời, tầng tầng lớp lớp cành lá che bóng lẫn nhau, ngăn cách ánh mặt trời chính ngọ tươi đẹp, chỉ để lại rải rác vòng sáng, theo gió nhẹ thổi quét. Quang ảnh đan xen lay động, dừng ở trên vạt áo màu xanh lục, nghịch ngợm nhàn nhã.

Người nằm trên chạc cây gác tay trái lên bụng, năm ngón tay thon dài trắng nõn, vừa lúc có một tia sáng dừng ở ngón tay bạch ngọc, càng tôn lên da thịt nàng tinh tế trong suốt.

Ngón tay nàng như có như không điểm nhẹ, hô hấp thanh thiển, đôi mắt nhắm hờ, vành tai động vài cái, không biết là nghe được cái gì, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Nàng gối tay phải sau đầu, cả người thanh thản lại lười biếng, vạt áo rũ xuống, dường như khách chốn thiên ngoại lạc vào thế gian.

Một luồng gió đột nhiên lướt qua, đảo mắt lại lắng đọng xuống, mà ngón tay đang nhịp kia khẽ ngưng lại, nụ cười trên môi càng lúc càng rõ ràng.

Chầm chậm nhẹ nhàng, một mạt lụa trắng từ giữa hư không phiêu nhiên rơi xuống, không nghiêng không lệch dừng nơi đôi mắt đang khép hờ của nàng.

"Đồ nhi đây là muốn làm gì?" Lạc Thanh Từ cười hỏi một câu, cũng không lấy ra lụa trắng, mà là giơ tay ôm lấy nữ tử đang lặng yên tới gần.

Nguyễn Ly nhẹ nhàng chống thân thể, cúi đầu nhìn Lạc Thanh Từ, "Sư tôn đang cười gì đó?"

Lạc Thanh Từ ý cười thanh thiển, "Nàng nghe được không, nơi trà quán đang nói về chuyện của chúng ta."

Nguyễn Ly hiện giờ tu vi đã Đại Thừa kỳ, dù cho cách ba dặm, nàng cũng có thể nghe được rõ ràng, nàng mặt mày cũng nhịn không được tràn ra cười.

"Sư tôn, vậy phải làm sao bây giờ, bọn họ nói ta không lương tâm phụ nàng."

Lạc Thanh Từ nghe vậy thấp thấp nở nụ cười, duỗi tay kéo xuống lụa trắng nhìn chằm chằm Nguyễn Ly, "Nàng lâu như vậy không thấy ta, vừa đến liền hưng sư vấn tội sao?"

Nguyễn Ly con ngươi không chớp mắt nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, quang ảnh nhỏ vụn dừng nơi mái tóc nàng, lại dừng trong mắt Lạc Thanh Từ, rực rỡ lấp lánh.

Nàng lại đem lụa trắng buộc lên đôi mắt Lạc Thanh Từ, cúi xuống hôn hôn khóe môi nàng ấy, nỉ non nói: "Chẳng lẽ sư tôn cho rằng, ta nói như vậy là hưng sư vấn tội?"

Lạc Thanh Từ hô hấp một ngưng, lụa trắng che khuất tầm mắt, nhưng xuyên thấu qua nó lại có thể lờ mờ nhìn đến ánh sáng cùng Nguyễn Ly, yết hầu nàng vô thức trượt động, "Không phải hưng sư vấn tội, vậy A Ly là muốn vi tôn đau lòng nàng sao?"

Nguyễn Ly không nói lời nào, lỗ tai đã nổi lên hồng, vô luận ở bên nhau bao lâu, nàng đối Lạc Thanh Từ cũng không hề có sức chống cự.

Phía trước Lạc Thanh Từ một mình đi lịch luyện ở bí cảnh Vân Trung Cửu U, nơi đó là cực bắc lạnh lẽo, thập phần thích hợp Lạc Thanh Từ tu hành, nhưng đối Nguyễn Ly tính hỏa mà nói rất không thoải mái, Lạc Thanh Từ không cho nàng theo, nàng đành phải chờ đợi bên ngoài.

Vốn định canh giữ ở lối vào bí cảnh đợi Lạc Thanh Từ xuất quan, kết quả Long tộc bên kia xảy ra chuyện, nàng đành phải về trước xử lý.

Vừa xong công vụ, nàng vội vã quay lại, nhưng Lạc Thanh Từ đã đi Phù Phong rồi. Nhận được truyền âm từ chiếc còi Lôi Thần, nàng một khắc không ngừng đuổi lại đây.

Lần từ biệt này ước chừng sáu tháng, mỗi một giây chờ đợi đều dài đằng đẵng, nỗi nhớ nhung trong lòng Nguyễn Ly đã vô pháp kìm nén, nàng không quan tâm hôn lên Lạc Thanh Từ.

Lạc Thanh Từ thấp thấp hừ một tiếng, "Không ra thể thống gì."

Nguyễn Ly hơi hơi buông ra Lạc Thanh Từ, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve vành tai nàng, "Sư tôn đây là chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn sao? Năm đó ở ngoại thành Phù Phong, tại trên chạc cây này, sư tôn đối ta làm cái gì, còn nhớ rõ không?"

Lạc Thanh Từ hô hấp dồn dập, con ngươi hơi đổi: "Đã nhiều năm trôi qua, vi sư làm sao nhớ được, chúng ta tại trên cây làm gì. A Ly, vừa rồi nàng nghe bọn họ nói không? Nói nàng tra long, có người mới liền quên tình cũ, bất quá chỉ yêu thích gương mặt Hoài Trúc Quân, cho nên... ưʍ....."

Nàng ý đồ nói sang chuyện khác, lại thất bại, môi bị người lấp kín, sau đó môi dưới tê rần. Là Nguyễn Ly cắn nàng một ngụm.

Nghe được Lạc Thanh Từ đau hô, Nguyễn Ly lại nhẹ nhàng liếʍ hôn nàng, ở bên tai nàng khẽ khàng nói: "Ta thích đâu chỉ có gương mặt sư tôn, mỗi một chỗ trên người sư tôn, ta đều thích. Sư tôn nói đã quên, vậy đồ nhi liền mời sư tôn hồi ức một chút, năm đó sư tôn đã đối đồ nhi làm gì...."

Nguyễn Ly vừa nói xong, Lạc Thanh Từ chỉ cảm thấy bên hông buông lỏng, ngay sau đó một cổ kim sắc linh lực đẩy ra, toàn bộ vật sống trong một dặm đều bị đánh đuổi, không còn sót lại bất luận thứ gì, mà hơi thở của Nguyễn Ly sau hơn nửa năm vắng bóng lại một lần lấp đầy Lạc Thanh Từ.

Lạc Thanh Từ cắn môi rồi lại chưa từ bỏ ý định giãy giụa, "Vi sư... sợ độ cao, đồ nhi làm như vậy, ta sẽ ngã xuống."

Nguyễn Ly ngừng một chút, lẩm bẩm nói: "Ta sẽ không làm sư tôn ngã xuống." Dứt lời, Lạc Thanh Từ đã thấy bên hông được mềm mại vây lấy, chính là đuôi rồng kim sắc đem vòng eo nàng ôm thật chặt, như vậy nàng sẽ không cần lo lắng ngã xuống nữa.

Trong lòng đã hoàn toàn yên tâm, Nguyễn Ly lại lần nữa hôn lên môi Lạc Thanh Từ. Cánh môi sư tôn rất mềm mại, tựa như bông hoa mai nở trong sương sớm, mềm đến mức chỉ một cơn gió thổi qua cũng sẽ tan chảy. Môi nàng khẽ chuyển động, nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy môi trên của Lạc Thanh Từ, bàn tay dời xuống vuốt ve lên mảnh nghịch lân nơi ngực nàng ấy.

Động tác của Nguyễn Ly quá nhẹ nhàng, nhẹ đến mức Lạc Thanh Từ cảm thấy mình như đang trải qua một cơn mộng mị. Nàng ngước mắt nhìn quang ảnh đong đưa lay động, đầu ngón tay dùng sức, tư vị muốn tránh lại tránh không xong, muốn ngừng mà không được, vừa ngọt ngào lại tra tấn.

Khám phá, trêu đùa, xâm nhập, vuốt ve, sau đó dây dưa quấn quýt, hút lấy nhau như nam châm, bện chặt vào nhau như bím tóc.

Cửu biệt thắng tân hôn, Long Vương bệ hạ cấm dục lâu như vậy, trước mắt chính là quấn quýt si mê không thôi, Lạc Thanh Từ âm thầm hối hận chính mình lúc trước nhất thời sắc mê tâm khiếu, dạy hư nàng rồng nhỏ đã từng ngây thơ vô cùng.

Sau khi hết thảy kết thúc, Lạc Thanh Từ nghiêng người nằm trong ngực Nguyễn Ly, cây cổ thụ này so năm đó càng thêm thô tráng, chạc cây to lớn cũng đủ hai người nằm nghiêng ở mặt trên.

Nguyễn Ly nguyên bản mặc một thân cẩm y chỉ bạc, vội vàng tới còn không kịp đổi, vừa rồi nàng đem áo bào lót dưới thân Lạc Thanh Từ, trước mắt đã nhăn làm một đoàn lây dính hương khí tình yêu không thể nói rõ, đành phải treo ở một bên. Nàng đổi lấy một thân bạch y, giờ phút này vạt áo rũ xuống cùng y phục Lạc Thanh Từ đáp ở bên nhau, theo gió lay động.

Lạc Thanh Từ hôm nay mặc một thân trúc y bụi trần, giữa bóng râm cành lá xum xê thập phần tương xứng. Bộ quần áo này nàng cố ý mặc cho Nguyễn Ly xem, hiện giờ tuy rằng hoàn hảo, nhưng cũng nhăn dúm dó.

Mà hai chân trắng nõn của nàng đang đặt trên đuôi rồng của Nguyễn Ly. Đuôi rồng kim sắc từ váy áo Nguyễn Ly dò ra tới, lười biếng đáp ở trên nhánh cây, đoàn lông mao lửa đỏ đang chậm rãi đong đưa, đủ thấy giờ phút này chủ nhân nó vui sướиɠ đến bực nào.

"Sư tôn còn chưa nhập Tiểu Thừa sao?"

Lạc Thanh Từ đạo tâm củng cố, sớm tại nàng vẫn là Hoài Trúc Quân, cảnh giới cũng đã nửa bước Đại Thừa, sau khi thay đổi thân mình linh căn nhất trí, căn cốt lại kỳ giai, hơn nữa có Tô Ngọc cùng Nguyễn Ly hai người tận hết sức lực tìm trân bảo hiếm lạ cho nàng, xứng với đan dược của Giang Nguyệt Bạch, tốc độ tu hành của nàng đã không phải người thường có thể nghĩ tới.

Trước mắt Tô Ngọc đều ở Phân Thần trung kỳ, Lạc Thanh Từ đã đột phá Phân Thần đỉnh phong, nếu chuyện này nói ra ngoài, chỉ sợ thiên hạ đồn nàng tu hành như yêu quái.

Lạc Thanh Từ khẽ gật đầu, "Vốn tưởng rằng có thể thuận lợi độ kiếp nhập Tiểu Thừa, kết quả vẫn là thiếu chút nữa, nhưng cũng không phải không có thu hoạch."

Giọng nói rơi xuống, Lạc Thanh Từ vươn tay phải, một thanh trường kiếm màu xanh băng thình lình xuất hiện ở lòng bàn tay nàng.

Ánh mắt Nguyễn Ly không tự chủ dừng trên thân kiếm, nó vừa xuất hiện liền tỏa ra cỗ rét lạnh tận xương, nhưng theo ngón tay Lạc Thanh Từ phất qua, liền chỉ còn lại ôn nhuận lạnh lẽo. Nó toàn thân trong suốt, vừa thấy chính là băng tuyết ngưng tụ thành, bên ngoài một cổ linh quang màu lam nhạt bao vây, ánh sáng lưu chuyển, mũi kiếm che giấu sắc bén.

"Sư tôn, đây là......"

"Nơi cực bắc bí cảnh có một dòng sông băng, bên dưới hàn băng ngàn năm đã ngưng kết dựng dục Băng Phách. Ta nhập bí cảnh kinh động nó, hao phí không ít khí lực mới lấy được linh hồn băng này, nó nhận ta là chủ, liền tự động ngưng kết thành kiếm."

Nguyễn Ly duỗi tay nhẹ nhàng cầm chuôi kiếm, thân kiếm một cổ băng tinh trong nháy mắt tập kích lòng bàn tay nàng, lạnh đến tận xương.

Giọng của Lạc Thanh Từ trầm xuống, nhanh chóng nói: "Không thể vô lễ, nàng là đạo lữ của ta."

Lạc Thanh Từ vừa nói xong, thân kiếm ong một tiếng, lúc này mới miễn cưỡng nhả ra băng tinh.

Nguyễn Ly cũng không giận, ngược lại nhịn không được mỉm cười, lòng tràn đầy vui mừng, "Sư tôn rốt cuộc có bản mạng linh kiếm, thật sự tốt quá."

Linh hồn kiếm của Lạc Thanh Từ đã từng vỡ vụn, cuối cùng nàng không thể tu xuất kiếm linh, sau đó cũng không tìm được thanh kiếm nào tương thích. Đây cũng là tâm bệnh của Nguyễn Ly cùng Tô Ngọc nhiều năm nay.

Thiên Diễn Tông Kiếm Trủng linh kiếm muôn vàn, nhưng kiếm thích hợp với Lạc Thanh Từ lại không có, cho dù vào ba phen bốn bận cũng không tìm được, hiện giờ đi bí cảnh rốt cuộc tìm thấy Thánh giai băng kiếm, được kiếm linh.

Nhìn đôi mắt Nguyễn Ly không chút nào che giấu vui vẻ, Lạc Thanh Từ trong lòng mềm mại, lại nhớ tới những gì Tô Ngọc nói năm đó khi đưa lại Thanh Uyên kiếm cho nàng, nàng lại cảm thấy có chút chua xót. Cho dù trôi qua nhiều năm như vậy, vết thương lòng kia cũng chưa từng biến mất.

May mắn Thanh Uyên trải qua ngàn năm rộng rãi thông thấu, tuy rằng thương tâm nhưng cũng hiểu Nguyễn Ly, cho nên chưa từng trách Nguyễn Ly.

"Nàng vui vẻ như vậy sao?"

Nguyễn Ly khẽ gật đầu, "Sư tôn xưa nay lợi hại, nên có kiếm xứng tay. Nó có thể gặp được nàng, là may mắn của nó."

Lạc Thanh Từ cười đem kiếm thu trở về, trở tay lại lặng lẽ lấy ra một chuỗi kẹo hồ lô, giấu ở sau người. "Miệng lưỡi trơn tru, nên có khen thưởng."

Nguyễn Ly liếc mắt thấy được động tác nhỏ của nàng, trong lòng ngọt ngào nhịn không được tràn ra tới, nhưng vẫn đứng đắn nói: "Khen thưởng đã đủ nhiều."

Lời này đương nhiên có ám chỉ, Lạc Thanh Từ khụ một tiếng, nhướng mày: "Cho nên nàng không muốn nữa?"

Nguyễn Ly thò lại gần, gác đầu lên ngực Lạc Thanh Từ, cũng không nói lời nào liền nhìn nàng.

Lạc Thanh Từ nhìn đôi sừng rồng gần trong gang tấc, nhịn không được hôn hôn, "Đều lớn như vậy, là Long Vương. Còn khống chế không được chính mình, ân?" Mỗi lần song tu, phàm là động tình lợi hại, đôi long giác xinh đẹp liền ngoi đầu, ngay cả đuôi rồng cũng sẽ dò ra, đáng yêu cực kỳ.

Nguyễn Ly xấu hổ buồn bực mà ngồi dậy, đang muốn thi pháp che giấu, lại bị Lạc Thanh Từ ngăn trở, theo sát kẹo hồ lô được uy tới bên môi nàng, "Ta muốn nhìn, nàng không được nhúc nhích."

Nguyễn Ly sao lại không biết ác thú vị của Lạc Thanh Từ, khẽ hừ một tiếng, lập tức ngậm viên kẹo hồ lô, đuôi rồng nhẹ phất, đơn giản hóa thành một tiểu long vàng ánh, chui vào trong tay áo Lạc Thanh Từ.

Cổ tay áo nhẹ đung đưa, Nguyễn Ly nghe được tiếng cười thanh nhuận êm tai của Lạc Thanh Từ, đối phương còn chu đáo đưa khăn tay nhỏ vào, trong đó bọc một viên kẹo hồ lô khác.

"Nàng nhả hạt vào khăn, đừng để đường dính trong tay áo ta, nghe không?" Câu nói quen thuộc xuyên qua trăm năm thời gian rót thẳng vào đáy lòng Nguyễn Ly, nàng dò ra hai móng vuốt đem khăn bọc kẹo đường kéo đi vào.

"Ta có bất cẩn như vậy sao? Hơn nữa ta đã trưởng thành."

Đáp lại nàng chỉ có tiếng cười sung sướиɠ, mà nơi trà quán đám đông vẫn đang vây quanh tranh luận, vốn là nói về gút mắt giữa Hoài Trúc Quân cùng Long Vương Nguyễn Ly, không biết sao lại kéo tới phân tranh giữa hai tộc, cuối cùng phẫn nộ bất bình chỉ trích những tông môn có người gây tội nghiệt.

Trong đó một đệ tử Nam Hoa Phái đã không chế không được tính tình, một đạo kiếm ý chém thẳng về phía tiểu cô nương ngồi bên kia, mắt thấy xung đột muốn khởi, đả thương người tránh cũng không thể tránh, đột nhiên mọi thứ xung quanh đều đọng lại.

Lão bản trà quán há miệng muốn ngăn cản, đồng môn sư huynh duỗi tay can ngăn sư đệ, tiểu cô nương kinh hồn chưa định lại có chút phẫn nộ, tiểu nhị đang rót trà, toàn bộ biểu tình động tác đều bị dừng hình ảnh, xem đến rõ ràng.

Ngay sau đó trúc y nữ tử từ nơi xa từng bước một đạp không mà đến, lúc nàng đáp xuống mặt đất, lá khô bay lạc dưới gót chân nàng vỡ vụn cũng duy trì dáng vẻ rách nát.

Nàng mặt mày trầm tĩnh, ý cười nơi đáy mắt thu lại, lộ ra tia thanh lãnh cùng bất đắc dĩ, liền như vậy nhấc chân đi tới giữa đám người.

Kiếm khí của nam nhân kia không tính cường hãn, nhưng đối với người trẻ tuổi chuẩn bị nhập Tiên môn, chính là sát chiêu. Nếu bị đánh trúng, tiểu cô nương không chết cũng bị thương nặng.

Lạc Thanh Từ nâng tay áo trái, kim sắc tiểu long liền nhanh chóng bay ra, thuần thục chui vào trong ngực nàng, chỉ lộ ra cái đầu, thường thường ngẩng đầu lên xem nàng.

Lạc Thanh Từ tay phải phất qua, không khí bị vặn vẹo đong đưa một chút, kiếm chiêu kia liền tan thành mây khói.

Ngay sau đó nàng xoay người rời khỏi trà quán, đi về hướng nội thành Phù Phong.

Khoảnh khắc nàng bước ra khỏi đám đông, mọi thứ dường như sống lại, tiếng kinh hô, tiếng khuyên can tức khắc trào ra, nhưng thực mau liền im bặt. Mọi người đều phát hiện có dị tượng, bên ngoài cửa có người nhìn thấy Lạc Thanh Từ, chấn kinh mà định ở tại chỗ, nhìn chằm chằm theo bóng dáng nàng dần dần đi xa.

Rồi đột nhiên trên đỉnh đầu đám người truyền tới một đoạn thanh âm, nghe như lời sấm của thần, từ không trung vọng xuống.

"Vấn đạo vấn tâm, vấn tâm hỏi lộ. Thay vì tranh luận về những giai thoại và lời đồn, không bằng tu hành dưỡng tính, xem kỹ chính mình. Sai lầm của Tiên môn ở tại nhân tâm, cũng đã sớm qua đi, hà tất phạm thêm sát nghiệt."

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Vị kia xuất hiện lúc nào?"

Một đám người lấy lại tinh thần hai mặt nhìn nhau, có chút kinh hãi.

"Vừa rồi kiếm khí rõ ràng đến trước mắt tiểu cô nương, liền như vậy tan biến."

Nguyễn Ly vươn đầu nhìn chằm chằm vào Lạc Thanh Từ, hồi lâu không ngôn ngữ.

Lạc Thanh Từ rũ mắt nhìn nàng, điểm điểm đầu nàng, "Làm sao vậy?"

Nguyễn Ly thần sắc hoảng hốt, "Sư tôn, năm đó ta cùng Diệp Không khởi xung đột, nàng cũng từng làm như vậy, đúng không?"

Lạc Thanh Từ thoáng ngưng lại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, "Chuyện đã quá xa xăm, chỉ bởi vì một màn vừa rồi, nàng liền nghĩ đến?"

Nguyễn Ly lui về dán trên ngực nàng, khẽ lắc đầu, "Ta cũng không biết, chỉ là đột nhiên cảnh tượng đó xuất hiện trong đầu ta. Rất kỳ quái, thời gian càng lâu, sự khác biệt khi nàng làm Hoài Trúc Quân cùng Trì Thanh liền càng thêm phai nhạt, thế cho nên những chuyện sư tôn làm cho ta lúc ta mới nhập môn, cũng đi theo khắc cốt minh tâm. Dường như, ta thích để ý sư tôn, thật lâu thật lâu."

Nơi l*иg ngực Lạc Thanh Từ như có dòng nước ấm cuồn cuộn chảy, trong đầu nàng đột nhiên có thứ gì rộng mở thông suốt, nàng nắm chặt quyền, đứng ở tại chỗ hồi lâu, mãi đến khi Nguyễn Ly lần nữa gọi nàng, nàng mới run giọng nói: "A Ly, ta đã hiểu thấu đáo Hữu Tình Quyết tầng thứ tám, ta sắp đột phá."

Giọng nói rơi xuống, sức mạnh tinh thần của Lạc Thanh Từ đột nhiên xoay tròn, mây mù trên đỉnh đầu tức khắc dày đặc.

Nguyễn Ly chấn động, hai tròng mắt lập tức cảnh giác, nàng xoay quanh hóa thành kim sắc cự long, giữa không trung vang vọng một tiếng long ngâm, làm chấn kinh tất cả người cùng điểu thú trong mảnh địa vực này. Ngay sau đó nàng nối tiếp nhau dựng lên, đầu rồng từ giữa không trung hướng tới lôi kiếp thét dài một tiếng, đuôi rồng xoay quanh, đem Lạc Thanh Từ bảo hộ chặt chẽ.

Tại thành Phù Phong, Nam Cung Quyết bỗng nhiên chựng lại, ngưng tụ linh lực thăm dò đi qua, liền thấy được rõ ràng kim sắc cự long đang canh giữ trúc y nữ tử, hắn thất thần tiến lên vài bước, "Nguyễn Ly."

- -------------------------------