Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàng Long Giả

Chương 31: Điên cuồng mua đồ ăn.

« Chương TrướcChương Tiếp »


Áo choàng là do Long công chúa Tắc Tư Tạp Á tiện tay lấy ra trang để đựng tử kim tệ, Lạc Phi sở dĩ không có bán đi, là vì hắn cảm thấy cái này áo choàng này rất kỳ lạ, trên mặt có khảm nạm lên không ít Ma Pháp Tinh Thạch, nếu hắn mặc trên người thì nhìn càng giống với cao nhân.

Chính là lộng xảo thành chuyên, áo choàng lại không cách nào cất vào không gian giới chỉ, làm Lạc Phi rất là buồn rầu.

Lúc mới bắt đầu Lạc Phi còn tưởng rằng không gian giới chỉ xảy ra vấn đề , hoặc là không gian giới chỉ căn bản không cách nào cất quần áo. Nhưng khi hắn thí nghiệm thu vào giày, chăn nệm v.v.. lại rất thuận lợi. Duy chỉ có áo choàng không thể thu, tất cả 18 ô trữ vật đều thử qua 1 lượt nhưng vẫn như cũ không thể thu vào không gian giới chỉ.

Hơn nữa canh giờ cũng chẳng làm nên được trò trống gì, Lạc Phi rốt cục cũng buông tha.

Dù sao áo choàngcũng là 1 kiện quần áo, cả ngày mặt trên người cũng không sao.

Lạc Phi mặt luôn quần áo mà ngủ, rất nhanh đã truyền đến tiếng ngáy đều đều.

Lạc Phi đang ngủ, Nhược Lan lại trằn trọc, nội tâm đau khổ giãy dụa. Ác ôn đang ngủ, nhân cơ hội chạy trốn sao? Đêm hôm khuya khoắt, hiển nhiên là rất không thích hợp. Trọng yếu hơn là, thân phận nô ɭệ của Nhược Lan đã bị Tế ti xác định, nàng đào tẩu chẳng những không được người khác đồng tình, ngược lại sẽ bị cho rằng đạo đức có chỗ thiếu hụt.

Gϊếŧ chết Lạc Phi sao? Hiển nhiên càng không thực tế. Tuy Lạc Phi là 1 tên ác ôn, nhưng là hắn đã cứu mạng của mình, làm như vậy là lấy oán trả ơn. Là trọng yếu hơn là, Nhược Lan căn bản không có tin tưởng gϊếŧ được Lạc Phi. Ác ôn này chính là Hàng Long giả, Cự Long cũng đánh không lại hắn, mình có thể gϊếŧ hắn sao?

Có lẽ do buổi tối lăng qua lăng lại qua lâu, hoặc có lẽ đây là lần đầu tiên trong 8 năm được ngủ trên chăn nệm, Lạc Phi một giấc ngủ đến giữa trưa mới tỉnh. Trong kỹ viện ăn một bữa cơm giá cao, sau đó mang theo Nhược Lan đi vào Khố Kỳ trấn.

Khi đến dường lớn, Lạc Phi cảm thấy hơi khác so với ngày hôm qua.

Hôm qua mặc dù trải qua sự kiện bị cướp, nhưng trên đường Khố Kỳ trấn người vẫn đông đúc. Thương nhân ma thú sau khi bọn đạo tặc đào tẩu không lâu cũng bát đầu buôn bán trở lại. Nhất là lúc trời tối, trên đường rất là nhộn nhịp.

Nhưng hôm nay, đến giửa trưa, trên đường lại vắng hoe, ngoại trừ cư dân bản địa, cơ hồ không thấy bất cứ thương nhân ma thú nào, những đoàn xe đi theo thương nhân ma thú cũng không còn thấy bóng dáng.

"Thật sự là một đám người nhát gan, đạo tặc vừa bị đánh chạy, bọn họ cũng không thấy luôn !" Lạc Phi cho là bọn họ sợ đám đạo tặc quay lại trả thù, nên cũng bỏ đi luôn.

Lạc Phi không biết, dọa chạy ma thú thương nhân không phải đạo tặc, mà là chính hắn.

Vong linh pháp sư là 1 danh tự qúa mức dọa người , trong lịch sử, mỗi lần vong linh pháp sư xuất hiện sẽ kém theo sự kiện tử vong hàng loạt trên đại lục. Lúc đó thấy Lạc Phi đem Nhược Lan thu vào vào không gian giới chỉ tuy chỉ có hơn 10 người, nhưng mà đó là đại biểu cho đoàn thương nhân đến Khố Kỳ trấn. Tuy có 1 số trí giả phân tích cho rằng, Lạc Phi là vong linh pháp sư khả năng cũng không cao, bởi vì tụ linh giới chỉ trong truyền thuyết chỉ có thể chở sinh vật sống nhưng không thể chứa hàng hóa, chưa từng chứa tiên tệ nhân loại, huống chi khi Lạc Phi xuất hiện, mọi người không có cảm giác được bất cứ khí tức hắc ám nào.

Bất quá đối với loại chuyện này, mọi người thà rằng tin tưởng, tối thiểu nhất cũng trốn tránh việc đứng đầu song ngọn gió. Cũng may truyền thuyết về vong linh pháp sư quá mức dọa người, mọi người cũng biết vong linh pháp sư có một cấm kỵ, đó là không muốn ai nhắc đến việc họ là vong linh pháp sư, nếu không nhất định sẽ bị bọn họ đuổi gϊếŧ, bởi vậy ai cũng không dám nói ra việc trong Khố Kỳ trấn xuất hiện vong linh pháp sư. Thương nhân ma thú biết rõ điều đó nên nhanh chóng thu thập đồ đạc bỏ đi.

Mà thôn dân Khố Kỳ trấn lại được Tế Ti đặc biệt nhắc nhở:: gần đây trong thôn không được yên bình, cấm bất luận kẻ nào gây chuyện thị phi, hoặc cùng người ngoài phát sinh xung đột. Về phần các thôn dân hỏi thăm ân nhân cứu mạng đi nơi nào, Tế ti dùng ngôn ngữ mập mờ, nói vị đại anh hùng kia đã ly khai, người ta là thế ngoại cao nhân, mọi người nên cố gắn tránh việc đề cập đến hắn.

"Mọi người đi hết, thật tốt quá!"

Mọi người đều đi cả, hắn có thể trả giá cao hơn, thu được nhiều kim tệ hơn.

Nhưng trước hết Lạc Phi phải giải quyết vấn đề quần áo. Tuy Tế Ti đã chuẩn bị cho Lạc Phi 2 bộ quần áo mới, nhưng không đúng tâm ý của Lạc Phi, hắn không thích loại quần áo rộng thùng thình, hắn cần bộ quần áo mà mọi người chỉ cần liếc qua bộ quần áo hắn đang mặc sẽ biết hắn là cao thủ.

Bởi vậy Lạc Phi trong tiệm trang phục lựa chọn 2 bộ quần áo bó sát, hai cặp hài da trâu, sau đó lại đi mua 1 bộ thợ săn bì giáp, 1 cái nón che nắng.

Đương nhiên, hắn cũng không quên mua cho Nhựơc Lan 1 bộ quần áo mới

Nhưng khi Lạc Phi đưa quần áo mình nhìn trúng cho Nhược Lan, Nhược Lan liền quay đầu bỏ chạy. Quá khoa trương , dĩ nhiên là bộ quần áo trắng đen của nữ bộc, rõ rang là muốn làm nhự ta mà? Nhược Lan bước đi trên đường cái, càng nghĩ càng thấy tức, hảo cảm vì ngày hôm qua Lạc Phi nhường cái giường cho nàng bốc hơi không còn sót chút nào.

Lạc Phi cũng chẳng thèm để ý, không cần là tốt nhất, đở tốn.

Có quần áo phù hợp, Lạc Phi bắt đầu tìm kiếm vũ khí phù hợp với mình. Lạc Phi trước kia là sử dụng kiếm, bởi vậy hắn hắn nhìn trúng 1 thanh kiếm màu ngân bạch có gai nhọn, thân kiếm dài ba thước ba tấc, nặng ba cân hai lượng, vỏ kiếm bằng da rắn, trông rất đẹp mắt.

Đáng tiếc, Lạc Phi khí lực quá lớn, hắn vốn định thử độ bén nhọn của thanh kiếm trên cọc gổ trước cửa tiệm, không nghĩ tới mới vung nhẹ 1 cái, cái cọc gỗ không bị chém đứt, mà gai nhọn lại gẫy thành 3 mảnh, tốn hết 5 kim tệ.

Kiếm gai nhọn không được, hay là dùng kỵ sĩ kiếm ? Lạc Phi tìm một thanh kỵ sĩ kiếm, cầm trong tay ước lượng thử. Song thủ đại kiếm, hậu bối Cương Đao, Tinh Cương thiết thương... thử nghiệm 1 hồi, cuối thanh trường thương nặng 70 cân dùng làm bản hiệu cũng thử luôn, kết quả chỉ có một-quá nhẹ .

Lạc Phi có được long lực, tùy tiện dùng lực cũng có thể nâng thanh vũ khí nặng ngàn cân, có thể so với cuồng hóa chiến sĩ, vũ khí bình thường đích xác không tiện tay.

Lạc Phi ở trong tiệm trang bị vũ khí Thần Uy, lão bản nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, đang nghĩ mọi biện pháp để lưu lại khách nhân nhìn giống như rất nhiều tiền này: "Tiên sinh, bổn **** là cửa hàng lâu năm, , chúng ta có công tượng đại sư Ải Nhân Hoắc Khắc (Hawke). Chúng ta hoàn toàn có thể dựa theo yêu cầu của ngươi mà chế tác vũ khí."

"Cái gì Ải Nhân đại sư Hoắc Khắc (Hawke), là đại hồ tử Hoắc Khắc (Hawke) a?" Tám năm trước Lạc Phi từng ở vùng này 1 thời gian, biết rõ ít chi tiết của cửa tiệm này, bọn họ tuyên bố với bên ngoài rằng là Ải Nhân đại sư Hoắc Khắc (Hawke), nhưng thật ra là một người Chu Nho.

"Ách, hiện tại không phải đại hồ tử Hoắc Khắc (Hawke), là nhi tử của Hoắc Khắc (Hawke), cũng là Chu Nho." Điếm lão bản cười cười xấu hổ: "Nếu tiên sinh đã biết rõ, vậy thì cũng tiện. Mặc dù tiểu Hoắc Khắc (Hawke) năm nay mới hơn ba mươi tuổi, nhưng là kỹ thuật rèn so với cha của hắn còn tốt hơn, tuyệt đối có thể đảm bảo chất lượng."

"Cũng chỉ có thể như vậy." Lạc Phi thất vọng gật đầu: "Vậy thì làm cho ta 1 thanh kiếm theo yêu cầu sau: kiếm làm bằng loại thép tốt nhất, nặng khoảng 180 cân."

"Một trăm tám mươi cân?" Lão bản tặc luỡi: "Tiên sinh, kiếm nặng như vậy rât khó sử dụng Ta đề nghị ngươi đổi sang dùng đại phủ, sức nặng tập trung cùng 1 chổ, lực công kích càng mạnh."

Búa cũng tốt, bảo kiếm cũng được, đều là dùng để gạt người thôi, dù sao Lạc Phi cũng không quá quan tâm. Lạc Phi lo lắng trong chốc lát, cho rằng cầm trong tay một thanh chiến phủ đích xác càng uy mãnh, Chiến thần trong truyền thuyết không phải là dùng chiến phủ sao?

Bởi vậy Lạc Phi gật đầu đồng ý, giao tiền đặt cọc cùng hẹn ngày giao hàng, rồi rời khỏi.

Cuối cùng thứ không thề thiếu là xe ngựa, đại nhân vật đều có phương tiện đi lại, Lạc Phi tự nhiên sẽ không quên. Tuy Lạc Phi lúc mới bắt đầu định mua ngựa, nhưng lo lắng cho mình cỡi ngựa không rành, nếu bị ngả thì thật mất mặt.

Xe ngựa trong núi đều rất củ nát, bộ dáng nhìn rất thê thảm, Lạc Phi chn5 hơn nửa ngày, cuối cùng mua lại hiếc xe ngựa của trấn trửơng quá cố từ tay vợ của lão. Đây là một cỗ xe song mã, đây xem như là chiếc xe ngựa xa hoa nhất Khố Kỳ trấn.

Trời chuyển mây đen, đêm sắp đến. Mặc dù Lạc Phi giỏi về trả, hắn cũng tốn tất cả 552 kim tệ để mua mọi thứ hắn cho là cần thiết, đây là chưa tính đến chiến phủ.

Lạc Phi tính toán lại 1 chút, đau lòng: "Anh hùng thật không dễ làm a, đơn trang phục và đạo cụ đơn giản nhất cũng tốn gần 600 kim tệ, đủ một gia đình bình thường sống hơn 10 năm a ."

Có xe ngựa, Nhược Lan từ nữ nô thăng cấp lên làm phu xe.

"Xa phu cùng nô ɭệ có cái gì khác nhau?" Nhược Lan trong nội tâm nổi lên một tia hi vọng: nếu có thể khôi phục tự do thì tốt rồi.

"Không có gì khác nhau, vẫn là nô ɭệ." Lạc Phi thuận miệng trả lời, hắn còn đang vì mua sắm nhiều đồ đạc mà buồn rầu: "Hôm nay tốn quá nhiều tiền, cơm tối tiết kiệm lại, hai ta ăn chung 1 chén là được."

"Ngươi là tên ác ôn!" Nhược Lan tức giận dậm chân.

"Ác ôn là sao, chính ta cứu mạng của ngươi, cho ngươi ăn mà ngươi còn bảo ta là ác ôn." Lạc nhảy lên xe ngựa, lấy roi đưa cho Nhược Lan ra lệnh: "Xa phu, đưa bản chủ nhân đến tiệm mì dùng cơm."

"Nó nằm ở phớ đối diện mà? Chỉ hơn 10 mét, đi bộ qua chẳng lẽ không được?" Nhược Lan cho tới bây giờ chưa từng đánh xe ngựa, không biết nên như thế nào.

"Có xe không ngồi, ngươi cho ta là đứa ngốc sao?" Lạc Phi kiêu ngạo ngồi dựa trên tấm đệm êm: "Thoải mái a, làm kẻ có tiền thật tốt!"

Nhược Lan không thể làm gì khác, đành giơ roi thúc ngựa, trong nội tâm thầm nói: "Thật không biết ngươi ngốc hay là ta khờ, có công phu cao như vậy, đi bộ cho nhanh."
« Chương TrướcChương Tiếp »