Tế ti có hay không gặp ác mộng, không có ai biết, nhưng là Nhược Lan đích xác gặp ác mộng .
Không có ai biết trong không gian giới chỉ là như thế nào, bởi vì chưa từng có nhân loại tiến vào không gian giới chỉ, Nhược Lan không biết, trong một khắc khi đạo bạch quang sang lên, nàng cùng Lạc Phi đã sang tạo lịch sử.
Không ánh sáng, không âm thanh, cũng không có phương hướng, đây là cảm thụ của Nhược Lan trong không gian giới chỉ, nàng phảng phất như tiến vào vùng Chân Không, vô luận nàng khóc lóc giẫy giụa như thế nào, đều không có phản ứng gì, trong không gian thần kỳ này, tất cả đều không tồn tại .
Vài giây đồng hồ, lại dài như vài chục năm, đang lúc tuyệt vọng Nhược Lan cho là mình đã chết rồi, đạo bạch quang chó mắy lại lần nữa xuất hiện. Không đợi Nhược Lan kịp phản ứng, lưng truyền đến một cảm giác lạnh buốt, cái ót truyền đến 1 hồi dau nhức, nàng tựa hồ là từ trên cao 1 thước té xuống.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không khống chế tốt, ngươi không sao chứ?" Khuôn mặt Lạc Phi đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Vách tường trắng noãn, bức màng trắng noãn, giường trắng noãn, khắp nơi đều là hình ảnh Quang Minh thần. Nhược Lan lập tức nhận ra , đây là một gian phòng khách trong giáo đường Khố Kỳ trấn, trước lúc nàng đi theo Thiết Chùy mạo hiểm đội tiến vào Pháp Nặc Tư Sơn Mạch , nàng từng ở trong 1 căn phòng như thế này 1 đêm.
Bên tai truyền đến vài tiếng éch kêu, Nhược Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức toàn thân mồ hôi lạnh: tại sao là buổi tối?
Rõ ràng mình nhớ rõ vừa rồi còn đứng ở trên đường cái của Khố Kỳ trấn, mặt trời còn rất cao, như thế nào nháy mắt lại là buổi tối. Chẳng lẽ, tên chủ nhân ác ôn dùng không gian giới chỉ đυ.ng mình, mình thật sự tiến vào? Chẳng lẽ truyền thuyết là sự thật, không gian, thời gian trong giới chỉ là bất động ?
Làm cho người ta khó tin là tên ác ôn trong không gian giới chỉ mở ra 18 ô vuông trữ vật, lại có thể chứa vật thể có sinh mạng, mà người hắn dùng để thí nghiệm lại là chính mình! Nhược Lan cảm giác mình bị khuất nhục thật lớn, hận không thể nhào tới xé xác tên á ôn này.
Chính là nàng biết rõ nàng không cách nào được, vì tên ác ôn này là Hàng Long giả, nàng cả đời cũng đánh không lại.
"Ngươi..." Sợ hãi cùng khuất nhục đan xen một chỗ, Nhược Lan nước mắt chảy xuống.
"Đừng khóc, đừng khóc!" Ác ôn cũng có một mặt ôn nhu, chứng kiến Nhược Lan khóc, Lạc Phi lập tức sợ tay sợ chân, vương tay đỡ Nhược Lan: "Ngã bị đau à , để ta xoa cho ngươi?"
Ma trảo tới gần, Nhược Lan toàn thân rùng mình một cái, vội vàng nhảy dựng lên rút lui lại hai bước: "Không phải ngã đau, ngươi... Ngươi vì cái gì đem ta cất vào cái không gian giới chỉ đen kịt kia!"
"Lúc ấy chỉ là cảm thấy thú vị, ta cũng không nghĩ thật có thể đem ngươi cất vào." Lạc Phi cảm thấy rất vô tội, thật sự hắn không phải cố ý tra tấn Nhược Lan.
"Vậy ngươi vì cái gì không lập tức thả ta ra?" Nhược Lan chỉ vào bầu trời ngoài cửa sổ: "Khi nãy rõ ràng là ban ngày, như thế bây giờ lại là buổi tối ? Ngươi nói, ngươi nhốt ta trong dó bao lâu hả?"
"Thực xin lỗi, lúc ấy ta đem ngươi cất vào, những người khác nhìn ta rất quái dị, ta sốt ruột quá nên quên. Bất quá thời gian cũng không dài, mới ba bốn giờ thôi." Lạc Phi cười cười xấu hổ, kỳ thật hắn nói xạo, thời gian đã qua mười mấy tiếng đồng hồ .
Nháy mắt chính là ba bốn giờ, nói cách khác tánh mạng của mình bị mất 3,4 giờ, Nhược Lan hai mắt đẫm lệ: "Ngươi rất xấu, Hàng Long giả rất giỏi a, bắt buộc ta làm ngươi nô ɭệ không nói, còn tùy ý cấm đoán ta!"
Lạc Phi sợ nhất một việc, chính là chứng kiến nữ hài tử khóc, bởi vậy Nhược Lan vừa khóc, hắn lập tức sợ tay sợ chân. Lạc Phi trước mắt chẳng những đối với thân phận Hàng Long giả của chính mình không tự tin, hắn còn đối với thân phận chủ nhân của Nhược Lan cũng không tự tin. Trên thực tế, Lạc Phi sở dĩ bắt buộc Nhược Lan làm nô ɭệ cho mình, 1 mặt là truyền thống của Thập Hoang Giả, nhưng phần lớn là tiết ra oán khí bị nhốt trong Long Huyệt 7,8 năm.
Tại Long huyệt tám năm, Lạc Phi chịu đựng sự tịch mịch chưa từng có, còn phải chịu đói rách, thừa nhận sự tra tấn của Cự Long Tắc Tư Tạp Á, tùy thời đều có thể chết, Lạc Phi tâm lý đã bị bóp méo, khát vọng đem nổi thống khổ mà Tắc Tư Tạp Á gây cho của hắn đưa lên 1 người khác
Rất không may, Nhược Lan đáng thương trở thành người đó.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, đặc biệt lúc Lạc Phi chứng kiến Nhược Lan trong núi gian nan cầm bao hành lý, oán niệm của hắn đã biến nất, hôm nay sở dĩ vẫn muốn Nhược Lan tiếp tục làm nô ɭệ, cũng chỉ là trên hình thức thôi.
Muốn làm anh hùng, làm Hàng Long giả, như thế nào cũng nên có một người hầu a?
Đương nhiên, Lạc Phi cũng không cho rằng để Nhược Lan làm người hầu của mình là một loại tra tấn nàng, ngược lại cho rằng đối với nàng đó là một loại nhân từ. Một hài tử không cha không mẹ, trong túi có bao nhiêu kim tệ, khắp nơi lẻ loi hiu quạnh kiếm ăn so với mình 8 năm trước còn đáng thương hơn.
Mà chính mình hiện tại là đại phú ông có được hơn một vạn kim tệ, nhiều tiền như vậy muốn trong vòng một năm xài hết, chia đều mỗi ngày hai ba trăm mai kim tệ, tương đương với một ngày phải xài hết những phí tổn trong nhiều năm qua, đây là cuộc sống hạnh phúc xa xỉ cỡ nào a!
Nhược Lan đi theo chính mình là hưởng thụ cuộc sống đại tiểu thư quý tộc mà!
Tuy chỉ làm anh hung trong mấy giờ, nhưng là Lạc Phi đã mê luyến thật sâu loại cảm giác này, kế hoạch của hắn là tiếp tục tìm tùy tùng, mở rộng đội ngũ của mình, phong quang trong một năm. Mà làm tùy tùng thứ nhất của Hàng Long giả, Nhược sẽ được Lạc Phi đặt biệt ưu đãi.
Đãi ngộ tốt như vậy, tiểu cô nương như thế nào còn khóc ?
Lạc Phi thật sự không nghĩ ra. Bất quá, hắn đã bị nước mắt của Nhược Lan khiến cho rối loạn.
Đột nhiên, Lạc Phi nhãn tình sáng lên, mừng rỡ vỗ ót: "Nhược Lan, ngươi đói bụng a, cần ăn gì không?"
Không đề cập tới ăn cơm khá tốt, nhắc tới ăn cơm bụng Nhược Lan kêu to một hồi, từ sáng sớm trong núi chỉ mới ăn vài dã quả, nàng còn chưa có ăn uống gì , mặc dù trong không gian giới chỉ thời gian bất động nhưng nàng vẫn thấy đói.
Nhược Lan dù sao cũng là hài tử, trước cơn đói nàng lập tức ngưng khóc.
"Ngươi muốn ăn cái gì? Thịt kho tàu, bồ câu quay,..." Lạc Phi dương dương tự đắc, một hơi nói ra hơn mười loại món ăn ngon, đều là mỹ vị nổi danh của Khố Kỳ trấn.
Nhược Lan nghe tên món ăn, nuốt nước miếng, ánh mắt lại tràn ngập hoài nghi: "Đêm hôm khuya khoắt, nào có những vật này?"
"Có, đương nhiên là có, ta tùy thân mang theo ." Nói xong, Lạc Phi mở ra không gian giới chỉ.
Một cái hộp gỗ lập tức xuất hiện, Lạc Phi mở nắp, lập tức một cổ hương thơm của đồ ăn tràn ngập ra."Nhìn đi, đều ở trong này . Đây là Tế Ti buổi chiều chiêu đãi ta còn dư, ta đều giữ lại cho ngươi ." Thân thủ nhất lưu, cầm 1 cái dùi gà còn thừa, đặt ở trước mũi hít hít, rất say mê nói: "Thật thơm a, rất nhiều năm không được ăn những món ngon như vậy ."
"Ngươi..." Chỉ nhìn thoáng qua, Nhược Lan lập tức ngồi chồm hổm trên mặt đất nôn mửa liên tục.
"Như thế nào, ngươi không thích?" Lạc Phi nhìn vào trong cái hộp, cũng hiểu được vì sao Nhược Lan không muốn ăn, vì vậy vừa cười vừa nói: "Ngươi đừng nhìn, hương vị tuyệt đối là nhất lưu, trong không gian giới chỉ thời gian là bất động, bây giờ còn nóng hổi , không tin ta ăn cho ngươi xem."
Nói xong, Lạc Phi cắn một cái vào đùi gà, còn chưa kịp nuốt, trên mặt lại hiện ra vẽ thống khổ."Ba !" Lạc Phi đem gà đùi vứt trên mặt đất, tiếc hận nói: "Đúng ra nên xin vài cái hộp, thức ăn nóng mà bỏ chung, hương vị mặn ngọt đắng cay hòa chung 1 chổ, rất khó ăn a."
Nhược Lan nhìn Lạc Phi, thật không biết nói cái gì cho phải.
Đây đâu phải là Hàng Long giả a, rõ ràng là 1 tên Thập Hoang Giả, chỉ có tên khất cái cùng với Thập Hoang Giả mới đem nhiều món khác nhau bỏ chung 1 chỗ.
"Cô lỗ!" Tuy nhìn thấy những thứ trong hộp rất là buồn nôn, Nhưng bụng Nhược Lan vẫn kêu lên.
"Làm sao bây giờ?" Lạc Phi gấp đến độ chà xát tay.
Cách nhìn của Nhược Lan đối với Lạc Phi có chút chuyển biến tốt đẹp, dù sao tên ác ôn này cũng chưa mất hết nhân tính, còn đang sốt ruột vi cái bụng của mình.
"Ta mặc kệ, ngươi đã là chủ nhân của ta, thì phải giải quyết vấn đề cái bụng của ta Ngươi không phải muốn làm đại anh hùng sao , đại anh hùng thì sẽ không cho hạ nhân của mình đói bụng!" Tại thời khắc này, Nhược Lan đột nhiên nổi tính trẻ con, muốn làm khó dễ Lạc Phi.
"Đã trễ thế như vậy, khách sạn đều đóng cửa , kiếm đâu ra đồ ăn cho ngươi đây?" Nhìn ra ngoài cửa sổ, Lạc Phi sầu mi khổ kiểm. Đột nhiên, Lạc Phi nhãn tình sáng lên, giơ tay trái hướng Nhược Lan đi tới: "A, ta nghĩ ra rồi, không phải nói trong không gian giới chỉ thời gian là bất động sao? Không bằng ta sẽ đem ngươi thu vào, chờ sáng sớm ngày mai, lúc ăn cơm, ta sẽ đem ngươi thả ra."
"Không được!" Nhược Lan hét lên một tiếng, căm tức Lạc Phi: "Ngươi còn dám đem ta nhốt vào trong đó, ta tình nguyện chết đi còn hơn!"
Lạc Phi không cách nào, bắt đầu suy nghĩ tìm cách khác.
Chuyển chuyển , Lạc Phi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, con mắt lần nữa phát sáng lên: "có rồi, nơi đó hẳn là có đồ ăn?"
Nhược Lan tò mò hỏi: "Chổ nào?"
"Hắc hắc, một địa phương ngươi không thích hợp để đi. Nếu như ngươi thật sự đói bụng chịu không được, ta sẽ mang ngươi đi." Lạc Phi thở dài một tiếng, nhịn đau trong lòng nói: "Ai... Nuôi nô ɭệ như ngươi, thật là phí tiền, đồ ăn ở nơi đó không phải bình thường, miếng thịt bò bình thường ó giá tới 2 ngân tệ !"
"Không bình thường cũng phải đi ăn!" Nhược Lan rất thích chứng kiến bộ dáng Lạc Phi đau lòng.