Không gian giới chỉ không thể cất chứa vật thể có sinh mạng, đây là sự tình mọi người đều biết.
Bất quá, có một loại tình huống ngoại lệ, đó là không gian giới chỉ của Vong Linh Pháp Sư, truyền thuyết có thể hấp thu linh hồn nhân loại, thậm chí có thể chứa bất tử sinh vật.
Mà vô luận ở vào thời đại nào, vong linh pháp sư đều là tồn tại làm người ta sợ hãi.
Thương nhân ma thú đều là người có kinh nghiệm phong phú , bọn họ suốt đời đều sống chung với tài liệu ma pháp, tự nhiên có biết qua một ít tri thức ma pháp, càng biết rõ về lời đồn về Vong Linh Pháp Sư. Bởi vậy thấy Lạc Phi nháy mắt đem Nhược Lan thu vào không gian giới chỉ, bọn họ lập tức đem Lạc Phi coi là một vong linh pháp sư.
Vong linh pháp sư là phải hấp thu linh hồn nhân loại, gặp được còn không tránh xa.
Mori càng buồn bực không rõ ràng, lui ra mấy trăm met vẫn còn buồn bực, cái nhẫn rõ ràng là chính mình cho Lạc Phi, rõ ràng là thương phẩm của thương hội mình a, như thế nào thoáng cái biến thành tụ linh giới chỉ ?
Người khác sợ hãi gần chết, mà tên dế nhũi lại chẳng biết gì, hắn cho tới bây giờ còn chưa nghe nói qua tụ linh giới chỉ, tự nhiên cũng không biết khủng bố của vong linh pháp sư, hắn còn tưởng rằng người khác lo lắng bị thu vào không gian giới chỉ mới đào tẩu.
"Nguyên lai lão đầu kia đang gạt ta, không gian giới chỉ thật có thể chứa người." Lạc Phi rất vui vẻ, quyết định để Nhược Lan tại trong không gian giới chỉ một thời gian ngắn, định trừng phạt nàng tội đối nghịch.
Một màn này, bị Tế ti trong giáo đường vừa mới bước qua vừa vặn nhìn thấy, hắn lập tức sợ tới mức hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa té lăn trên đất: "Thần a, đây không phải là thật, ta lại hoan nghênh một tên vong linh pháp sư!"
Trong mấy giờ qua , Tế ti có thể nói là bị dày vò, tâm tình thay đổi đến vài lần.
Đạo tặc cướp sạch Khố Kỳ trấn, thì Tế Ti bất lực, còn chút xíu nữa là bị đạo tặc chém chết. Đang lúc Tế ti tuyệt vọng, hướng thần linh cầu nguyện về, Lạc Phi từ trên trời giáng xuống, đánh lui đạo tặc, cứu vớt toàn thể thôn dân Khố Kỳ trấn.
Lúc Tế ti biết được người râu ria xồm xoàm, nhìn giống dã nhân lại là Hàng Long giả, hắn cao hứng địa không cách nào nói nên lời, thậm chí đã liên tưởng đến việc sau này giáo hội bởi vì hắn phát hiện Hàng Long giả mà ban thưởng cho hắn. Bởi vậy Tế ti điều động tất cả lực lượng ở giáo đường, tận lực thỏa mãn mọi yêu cầu của Lạc Phi, chẳng những chuẩn bị nước tắm cho Lạc Phi, thuê thợ may, mua sắm quần áo mới, còn tập hợp ban nhạc để chuẩn bị nghi thức chào đón hắn nữa.
Chính là lúc Lạc Phi từ phòng tắm đi ra, thay quần áo mới, là trực tiếp ra đường cái trước cửa gáo đường, bắt đầu bán hàng hóa hắn mang theo. Tế ti vẫn cố gắng đi theo Lạc Phi, nhưng hắn rất nhanh không chịu được âm thanh mọi người cò kè mặt cả, không thể không đi trở về giáo đường.
Hắn tự cho mình là người rất thanh cao, rất là xem thường thương nhân.
Cao nhân quả nhiên tính tình quái dị, Hàng Long giả thân phận tôn quý, chỉ cần công khai thân phận, sẽ trở thành mục tiêu mà các thế lực lớn lôi kéo, không cần há mồm cũng có người đưa tới cả rương kim tệ. Mà Lạc Phi lại tự hạ thân phận cùng một đám thương nhân thấp hèn cò kè mặc cả, đem mình ngụy trang thành 1 người dân bình thường, cái này cần dũng khí lớn cỡ nào, tính tình của hắn thanh cao cỡ nào a!
Tuy đứng ngoài 200 mét, Tế ti lại như cũ khó nén tâm kích động của mình.
Tế ti không ngừng tự đề tỉnh, hắn chỉ là người phụ trách 1 cái tiểu giáo đường, người dưới tay không đến 10 người, tính đồ chỉ có 7,8 trăm, mà hắn đã cảm thấy chính mình rất giỏi, cả ngày cao ngạo, cùng Hàng Long giả so sánh, chênh lệch quá xa.
Nhưng mà, sự kính ngưỡng của Tế ti từ lúc Nhược Lan hư không tiêu thất bị sợ hãi cùng hối hận hoàn toàn thay thế .
"Thần a, ta lại muốn lôi kéo một vong linh pháp sư nhập giáo! Lại còn dùng nghi thức tối long trọng hoan nghênh vong linh pháp sư, việc này nếu để cho tổng giáo biết được, còn không khai trừ ta ra khỏi giáo hội a!"
Tại thời khắc này, hi vọng của Tế ti hoàn toàn biến mất, hắn cũng không dám hướng tổng bộ báo cáo chuyện tình của Lạc Phi nữa, thậm chí thân phận Hàng Long giả của Lạc Phi cũng không dám đối ngoại công khai. Hắn muốn giữ bí mật, giả bộ như 1 người không biết gì, hắn hướng tới mọi người chứng minh, hắn không có thấy Lạc Phi lợi dụng tụ linh giới chỉ thôn phệ Nhược Lan Mục Sư, càng không biết Lạc Phi là vong linh pháp sư, hắn chẳng qua là hướng người đánh lui cường đạo người tỏ vẻ cảm kích mà thôi.
Trên đại lục ngoại trừ tôn giáo, thờ phụng Hắc Ám chủ thần, còn lại đều bài xích vong linh pháp sư, giáo hội Quang Minh thần cũng không ngoại lệ. Trên thực tế, đả kích của giáo hội Quang Minh thần đối vong linh pháp sư là nghiêm khắc nhất. Nếu như Tế ti có thể bắt được Lạc Phi, đưa đến tổng bộ, công lao thậm chí so với lôi kéo một Hàng Long giả còn muốn lớn hơn.
Chỉ tiếc, ý nghĩ như vậy chỉ chợt lóe lên trong đầu của hắn, đã bị hắn vứt bỏ .
Nói đùa gì vậy, người ta chính là Hàng Long giả a, Cự Long còn sợ hắn 3 phần, hắn là 1 Tế Tự nho nhỏ sao dám trêu chọc Hàng Long giả? Vạn nhất chọc giận Hàng Long giả, không những mình khó giữ được tánh mạng, thôn dân Khố Kỳ trấn cũng sẽ gặp nạn.
Kết cục tốt nhất chính là Hàng Long giả chẳng qua là đi ngang qua Khố Kỳ trấn, Tế ti có thể làm là làm cho trong khoảng thời gian Hàng Long giả ở Khố Kỳ trấn này cảm thấy tự nhiên và an toàn, không cho Hàng Long giả tìm bất cứ cái gì làm cớ để trút giận.
"Tiên sinh, hàng hóa bán xong rồi?" Tế ti cười rất mất tự nhiên, hắn quyết định cũng không xưng hô với Lạc Phi là Hàng Long giả đại nhân.
Cũng may Lạc Phi đối với thân phận Hàng Long giả của mình cũng không phải rất tự tin, chủ yếu là cho hắn cho là mình không đủ khí phái, bởi vậy cũng không có chú ý tới biến hóa trong xưng hô của Tế ti.
"Tế Ti đại nhân, ngươi không phải nói đến giờ ăn sao?" Lạc Phi cái mũi thính còn hơn chó, đã sớm ngửi được mùi thơm của đồ ăn từ trong giáo đường truyền đến.
"Ách, mời qua bên này!" Tuy biết rõ chiêu đãi một vong linh pháp sư là trọng tội, nhưng là Tế ti tuyệt không dám biểu hiện ra ngoài. Hắn hướng giáo đường nhìn 1 cái, chứng kiến các thương nhân ma thú đang vội vàng thu thập hành lý, chuẩn bị rời khỏi Khố Kỳ trấn. Hắn trong nội tâm không ngừng cầu nguyện: "Ngàn vạn đừng ra bên ngoài nói lung tung a! Cho dù có nói, cũng đừng nói ta quen biết vong linh pháp sư a!"
Đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong, là thịnh yến xa xỉ nhất Khố Kỳ trấn có khả năng chuẩn bị, cả bàn tiệc toàn là thức ăn ngon, Lạc Phi liền động chân bước tới.
"Ách, Tế Tự đại nhân, những cái này... không cần tiền phải không?" Lạc Phi nhìn chằm chằm vào đồ ăn, nuốt nước bọt.
"Không... Không cần tiền!" Tế ti quả thực muốn khóc, ai dám hướng vong linh pháp sư đòi tiền a!
Vừa nghe nói không cần tiền, Lạc Phi giống như mãnh hỗ xỗng chuồng, bất chấp tất cả, quơ lấy đồ ăn tựu ăn làm cho Tế ti cũng phải lắp bắp.
Suốt tám năm không có ăn qua đồ ăn ngon , Lạc Phi nhớ mùi thức ăn sắp điên rồi. Trong suy nghĩ của Lạc Phi, có thể ăn 1 cái bánh nướng đã là hạnh phúc lớn lao rồi, hắn tuyệt đối không nghĩ tới bữa cơm đầu tiên sau khi rời núi lại phong phú như vậy, đã vượt xa mong muốn của hắn rồi, có rất nhiều món ăn ngay cả tên hắn cũng không biết.
Lạc Phi lang thôn hổ yết, Tế ti một bên đổ mồ hôi lạnh. Thật là đáng sợ, theo tướng ăn có thể tưởng tượng bộ dáng phẩn nộ của Lạc Phi. Hàng Long giả, vong linh pháp sư, quỷ chết đói, những danh từ đáng sợ này chợt lóe lên trong đầu của Tế ti, hắn cảm giác như mình đang ở địa ngục, bên tai truyền đến không phải tiếng Lạc Phi nuốt đồ ăn, mà là tiếng ma quỷ gặm xương.
Ngàn vạn lần đừng chọc giận hắn, nếu không có khả năng hắn ăn tươi nuốt sống chính mình a.
Giống như gió cuốn mây tan, không đến mười phút, hơn hai mươi trên bàn món ăn đã bị Lạc Phi ăn hết 3 phần. Mãi cho đến lúc này, Lạc Phi mới ý thức tới bên người còn có Tế ti, vì vậy tay trái cầm cái đùi gà, không có ý tứ cười cười nói: "Tế Ti đại nhân, ngươi như thế nào không ăn a?"
"Ách, ta ăn rồi, những thứ này là cho ngươi ăn!" Tế ti cảm giác được cơ thể mình đang run rẫy.
Chiêu đãi vong linh pháp sư đã là trọng tội , còn dám cùng vong linh pháp sư ngồi ăn cùng bàn? Nếu để tổng bộ biết, bị trói trên cọc rồi thiêu sống là việc chắc chắn a .
"Đều là cho ta ?" Lạc Phi vui vẻ, năm tay Tế ti nói: "Ngươi thật sự là người tốt a!"
Dế nhũi chính là dế nhũi, không hiểu được lễ nghi trên bàn ăn, chỉ biết là những vật này ăn thật ngon, hơn nữa đều là cho hắn. Bởi vậy Lạc Phi tiếp tục ăn, ăn tới mức không thể ăn nữa, lại bắt đầu tìm cách đem những thứ còn sót về .
"Tế Tự đại nhân, có thể hay không tìm cho ta một cái hộp." Lạc Phi khoa tay múa chân diễn tả cái hộp: "Tốt nhất là có nắp, không thấm nước. Ta trả mười à không 5 đồng tệ."
"Không cần mua, ta tặng ngươi một cái!" Tế ti nào dám cùng Hàng Long giả buôn bán.
Rất nhanh, hăn đem tới một cái hộp gỗ dung tích 2 mét khối sau đó giao cái hộp cho Lạc Phi, sau đó ù ù cạc cạc nhìn tên dế nhũi, hắn thật sự không tưởng tượng được, lúc ăn cơm tìm cái hộp để làm gi.
"Ăn no , cũng không thể lãng phí!" Lạc Phi ợ một cái, đứng lên đem đồ ăn còn thừa bỏ vào trong hộp.
Lạc Phi cảm thấy việc này rất bình thường nhưng mà Tế ti ở một bên nhìn lại xấu hổ muốn chết, từng thấy qua quỷ hẹp hòi, nhưng chưa thấy quỷ hẹp hòi nào mà cả thức ăn thừa cũng gói đem về.
Nhưng mà việc làm Tế ti muốn chết luôn còn chưa tới. Sau khi Lạc Phi đem tất cả đồ ăn bỏ vào cái hộp, lại duỗi tay trái ra thu cai hộp vào không gian giới chỉ.
Dùng không gian giới chỉ để chứa cơm thừa a!
Tròng mắt Tế ti cũng muốn rớt ra: "Thần a, ta nhất định là gặp ác mộng!"