Chương 24: Gian thương.



Người ưu nhã mà cùng 1 tên dế nhủi ở chung 1 chổ là 1 sự tình vô cùng buồn bực, đặc biệt là cùng tên dế nhủi Lạc Phi cùng một chỗ, quả thực là thống khổ.

20 phút chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt, nhưng đối với Nhược Lan mà nói, trong cái phòng tắm này 20 phút, quả thực chính là hai mươi năm, nàng có lẽ đã chết lặng, lấy khăn tắm chà lưng cho Lạc Phi 1 cách máy móc, lỗ tai cũng bị Lạc Phi tra tấn.

Nếu như khăn tắm này là 1 thanh chủy thủ, Nhược Lan không chút do dự đâm vào tim Lạc Phi, nàng rốt cuộc chịu đựng không nổi , nghĩ đến việc sau này mỗi ngày đều bị tra tấn như vậy, Nhược Lan cơ hồ muốn điên lên.

Cũng may, cực khổ cuối cùng cũng kết thúc, sau khi Nhược Lan cọ sát lưng Lạc Phi ra hơn 1 cân bùn, dế nhũi rốt cục cũng cảm thấy hài lòng, mặc quần áo vào, cảm thấy mỹ mãn đi ra....

Trước khi đi, Lạc Phi áy náy nhìn một chút bể tắm đen sì, sau đó chỉ chỉ vào cái vòi sen: "Nước trong này tương đối sạch sẽ, chỉ là hơi lạnh, , lấy miếng gỗ ra, nước sẽ chảy ra. Đồ chơi này thật tốt, ngươi trước kia từng thấy chưa? Hắc hắc, đi theo bản chủ nhân hỗn, mỗi ngày đều hảo hảo hưởng thụ a!"

Lạc Phi rời đi, Nhược Lan đặt mông ngồi xuống thở gấp.

Thô tục có thể nhẫn nại, nước đầy bùn cũng có thể nhẫn nại, duy chỉ có thứ làm cho Nhược Lan không thể chịu đựng được chính là mục quang Lạc Phi. Trên thế giới tại sao có thể có loại người như vậy, rõ ràng cái gì cũng đều không hiểu, lại cứ muốn giả bộ cái gì cũng biết, nhưng lại có sức mạnh cực đai. Càng thêm có nổi giận là mục quang nhìn trên người mình, rất là bình thản giống như là đang nhìn 1 tấm gỗ không có sinh mạng, không hề xuất hiện chút tình cảm nào.

Ngẩng đầu nhìn tấm kính trong phòng tắm, trong đó rõ ràng là một đại mỹ nhân xinh đẹp hoạt bát, vì sao tên dế nhũi này lại xem nhẹ a ?

Bởi vì đưa khăn tắm, Nhược Lan không thể tránh khỏi cùng Lạc Phi tiếp xux1 thân thể. Tuy nhiên Lạc Phi giống như lần đầu tiên được người ta phục dịch tắm rửa, nhiều ít có chút không được tự nhiên, lúc Nhược Lan chà xát sau lưng, lúc này Nhược Lan mới cảm nhận được phản ứng của thân thể Lạc Phi.

Được Nhược Lan-người tự nhận rất xin đẹp chà lưng, Lạc Phi lại không chút phản ứng.

Không thể nào, chẳng lẽ thật sự như Lạc Phi nói, trong lòng hắn Nhược Lan căn bản không tính là một mỹ nhân, hắn đối Nhược Lan một điểm hứng thú đều không có?

Hoặc là, Lạc Phi sinh lý có vấn đề?

Xuất phát từ tự tôn, Nhược Lan tình nguyện tin tưởng là sinh lý hắn có vấn đề.

Nhược Lan lòng tự trọng đã bị đả kích tan tành .

Nàng có thể tiếp nhận thân phận nữ nô ɭệ, dù sao nàng chỉ là một Mục Sư nho nhỏ, còn là một cô nhi không nơi nương tựa,Tế Ti nói không sai, làm nô ɭệ Hàng Long giả cũng không tính là ủy khuất. Chính là mặc dù làm nô ɭệ, cũng muốn làm một cái nữ nô ɭệ xinh đẹp làm cho chủ nhân say mê, nhưng Nhược Lan thật sự nhẫn nhịn không được việc Lạc Phi đối với nàng không đếm xỉa.

Bị xem nhẹ đã làm Nhược Lan phát điên, mà Lạc Phi thậm chí còn xem nhẹ tính tình Nhược Lan, đây quả thực làm cho Nhược Lan nổi điên.

"Đúng vậy, hắn nhất định là sinh lý có vấn đề." Nhược Lan chỉ có thể tự an ủi.

Tuy nhiên Nhược Lan đích xác rất muốn tắm rửa, nhưng là nàng thật sự không dám tắm trong nơi Lạc Phi vừa tắm qua. Bất quá Nhược Lan cũng không còn ý định lập tức đi ra ngoài. Phòng tắm rất yên tĩnh, có thể trốn bao lâu hay bấy lâu, nếu như đi ra ngoài, quỷ mới biết được cái tên chủ nhân ác ôn kia còn muốn nàng làm cái gì.

Bởi vậy Nhược Lan yên lặng, hơn một giờ sau mới chuẩn bị đi ra.

Đẩy cửa ra 1 khe hở, nhìn ra bên ngoài không có 1 bóng người. Nhược Lan thở dài một hơi, xem ra tên ác ôn đã bị Tế ti dẫn đi tham gia nghi thức hoan nghênh.Giờ phút này trong tiểu viện im ắng, ánh mắt Nhược Lan sáng ngời.

Thà rằng bị tiếng xấu, còn hơn cùng với cái tên ác ôn này cùng một chỗ.

Nghĩ tới đây, Nhược Lan lập tức rón ra rón rén rời đi phòng tắm, đẩy cửa sau ra , đi vào trong 1 cái hẻm nhỏ. Phi thường hồi hộp, trên đường đi không có gặp được người nào. Dọc theo hẻm nhỏ đi được bảy tám chục mét, phía trước rộng mở, đã đi tới đường lớn của Khố Kỳ trấn.

Vừa mới bị đạo tặc cướp sạch, các thôn dân còn đang bối rối. Gia đình người chết khóc sướt mướt, người bị thương thì than thở, có nhiều người tụ tập trong quảng trường nhỏ, tìm kiếm trong 10 chiếc xe tang vật đố vật của mình. Tiềng ồn ào không dứt bên tai, bởi vì tài vật đều để hỗn tạp cùng một chỗ, rất nhiều thứ không rõ nguyên chủ nhân là ai, tất cả mọi người đều tranh đoạt.

Nhược Lan vốn định thừa dịp nhiều người chuồn đi, chính là vừa đi vài bước, bị một đám người hấp dẫn.

"Lão bản, đây là lân phiến Xuyên Sơn Giáp tốt nhất, một khối một ngân tệ, không thể bán thấp hơn!" Một thanh niên toàn thân đều là quần áo mới đang cùng thương nhân cò kè mặc cả: "Ngươi xem, trứng Liệt Hỏa Điều chính là bảo bối khó được, tổng cộng hai mươi sáu cái, một trăm ba mười kim tệ. Mặt khác, những cây tất tiết thảo này, đều bán được trong khách sạn lớn, những thứ còn lại tiện nghi ngươi, tính năm kim tệ một cân."

Người tuổi trẻ đại khái hai mưoi hai hai mươi ba gì đó, thân cao một mét bảy tám, mày rậm mắt to, mũi thẳng mồm vuông, khuôn mặt tiểu bạch kiểm. Phối hợp thêm quần áo mới, dù là trong thành thị lớn cũng là đối tương say mê của vô số thiếu nữ.

Nhưng mà, tên gia hỏa này nói chuyện cùng bề ngoài của hắn không hề xứng, hắn nói chuyện là nước miếng tung bay, hai tay kích động quơ quơ, hoàn toàn là một thương nhân khôn khéo, hơn nữa là một tên tính toán chi li, là thương nhân khôn khéo đến giảo hoạt.

Bất quá, khiến cho Nhược Lan chú ý cũng không phải là bề ngoài của người tuổi trẻ, mà là 2 bao y phục dứơi bàn chân hắn.

Nhược Lan liếc mắt là nhận ra, 2 cái này là của tên ác ôn Lạc Phi, trong đó còn có bao lưng của mình nữa. Mà những thứ ngưới tuổi trẻ đang bán Nhược Lan cũng biết, những kia toàn bộ đều là nàng cùng Lạc Phi thiên tâm vạn khổ từ trong núi mang ra.

Cái bao của tên ác ôn như thế nào lại giao cho người trẻ tuổi này , chẳng lẽ là ác ôn bị cướp?

Mang lòng hiếu kỳ, Nhược Lan đi tới.

Giờ phút này, tất cả hàng hóa cũng đã kiểm tra xong, lại không ai bỏ tiền mua. Nguyên nhân rất đơn giản, người tuổi trẻ ra giá rất cao. Không thể phủ nhận, những hàng hóa này đều là tinh phẩm khó gặp, cho dù là một cái mạo hiểm đoàn xâm nhập Fanors một tháng, cũng chưa chắc săn được nhiều như vậy.

"Tiên sinh, gần đây chổ này không yên bình, bởi vậy chúng tôi mới nguyện ý dùng giá so với thị trường cao hơn 20% giá để thu mua ngươi tất cả hàng hóa." Một cái thương nhân mặc quần áo trắng mặt lộ vẻ khó khăn nói: "Giá tiền của ngươi ra rất cao, chúng ta thật sự không cách nào đáp ứng, chúng ta có thể không kiếm tiền, nhưng cũng không thể để mình bị lỗ a?"

"Các ngươi đừng hòng gạt ta, các ngươi khi ta là đứa ngốc à, các ngươi bị lỗ tiền?" Người tuổi trẻ rất lão luyện cầm lấy một khối lân phiến Xuyên Sơn Giáp: "Loại lân phiến này là tài liệu pha chế thuốc, một khối tựu có thể bán được năm ngân tệ, ta bán đồ chưa thành phẩm nên chỉ lấy 1 ngân tệ, còn quý sao?" Sờ sờ hai con sói con: "Còn có đây là song bào thai Ma Lang, còn chưa đầy tháng, thích hợp thuần hóa nhất. Một trăm kim tệ một đầu mua về, không đến hai năm có thể trưởng thành nhất giai Ma Lang, có thể phun lửa. Bảo bối như vậy nếu như bán cho quân đội làm chiến thú, ít nhất cũng phải một ngàn kim tệ a? Ta là không có thời gian, nếu không ta thà rằng chính mình nuôi."

Bạch y thương nhân phản bác nói: "Ngươi nói là giá cả bảy tám năm trước, hiện tại Xuyên Sơn Giáp đã có thể thuần dưỡng, giá cả giảm mạnh, trước mắt 1 cái lân phiến chỉ bán được 1 đồng tệ, cao lắm cũng là sáu đồng tệ. Ngươi muốn một ngân tệ, giá cả cao hơn mười lần !"

" Xuyên Sơn Giáp thú đã chăn nuôi được sao?" Người tuổi trẻ hiển nhiên không biết chuyện này, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, ngẩng đầu muốn từ trong đám người tìm kiếm đáp án. Đột nhiên, người tuổi trẻ chứng kiến Nhược Lan, nhãn tình sáng lên nói: "Nhược Lan, ngươi cho ta biết Xuyên Sơn Giáp con người có thể chăn nuôi rồi sao?"

Nhược Lan rất là ngạc nhiên: "Di, làm sao ngươi biết tên của ta?"

"Nói nhảm, ta là chủ nhân của ngươi, đương nhiên biết rõ tên của ngươi." Người tuổi trẻ trừng mắt, không hài lòng nói: "Tắm rửa mà thôi, lâu lắc, nữ nhân chính là phiền toái!"

"A... Là ngươi!" Nhược Lan trừng to mắt, miệng mở ra thật lâu không cách nào khép lại.