Chương 28

Tông Lan im lặng lắng nghe, không cắt ngang, cũng không bày tỏ quan điểm.

Thái độ này khiến Dư Chí Cường lo lắng, không khỏi liếc nhìn vài cái.

Phải biết là điều kiện Trung tâm tiếp nhận đưa ra cực kỳ hậu hĩnh chưa từng thấy. Ngay cả ký túc xá nhân viên, trong hợp đồng cũng trực tiếp hứa hẹn sẽ giao một căn biệt thự nhỏ view sông bậc nhất cạnh sông Lan Giang.

Liên minh Hoa Hạ chỉ có bảy thành phố căn cứ, lại chia thành bên trong tường và bên ngoài tường, tài nguyên đất đai hạn hẹp, đặc biệt là những khu vực gần trung tâm không bị ảnh hưởng bởi phóng xạ, có thể nói từng tấc đất từng tấc vàng.

Căn biệt thự view sông bậc nhất cạnh sông Lan Giang được coi là nổi bật nhất toàn thành phố căn cứ Giang Châu. Huống hồ còn có điều hòa trung tâm, nước nóng miễn phí, xung quanh là vườn treo trên không và khu tập thể dục, quan trọng nhất là gần Trung tâm tiếp nhận, độ an toàn đáng đảm bảo.

Phúc lợi này trong Trung tâm tiếp nhận phải dùng ba mươi ngàn điểm tích lũy mới đổi được, Dư Chí Cường cho tới bây giờ vẫn chưa tích đủ điểm đó để đón vợ con từ chung cư ra ở. Có thể tưởng tượng anh ta ganh tị như thế nào khi thấy lợi ích trong hợp đồng.

Người bình thường nghe thấy điều khoản này chắc chắn sẽ vội vàng đồng ý. Huống hồ phía sau còn vô số điều khoản phúc lợi ưu đãi khác.

Nhưng với người biến dị năng lực thanh tẩy thì thích làm gì chả được, không khó hiểu.

Xe việt dã chạy một đoạn đường, Dư Chí Cường cũng nói cả một đoạn đường, nói đến khô cổ, ngẩng đầu lên thì khoảng cách đến điểm đến chỉ còn ba cây số, anh ta mới dừng lại uống nước.

Nói suốt một đường mà không đồng ý. Dư Chí Cường nghĩ, chắc là từ chối rồi.

Có lẽ là do đội Hậu cần đã không chặn thông tin đúng cách, cho phép Quỹ Sinh Mệnh và Hỏa Kỵ sĩ biết được thông tin đó nên đã đưa ra các điều khoản có ưu thế hơn họ.

Những quy tắc cạnh tranh giành người giữa ba tổ chức người biến dị đã hình thành từ lâu, cướp nhân lực của nhau cũng coi là truyền thống. Hội nghị Tiêm Đỉnh cũng ngầm chấp nhận phong tục này, nghe nói là Chủ tịch đầu tiên cũng là người mạnh nhất thế giới loài người tin rằng sự cạnh tranh thích hợp sẽ có lợi cho việc duy trì cảnh giác.

Đây là người có khả năng thanh tẩy mà, Hỏa Kỵ sĩ biết chuyện nhất định chắc sẽ muốn bắt cóc luôn.

Mặc dù Trung tâm tiếp nhận có mối quan hệ rộng nhưng về mặt tài nguyên thực lực vẫn thua kém Hỏa Kỵ sĩ đi tìm tài nguyên từ bên ngoài tường, người mạnh như mây.

Uống xong nước, Dư Chí Cường mới cảm thấy thất vọng mà nói: "Lương chúng tôi cũng khá lắm."

Nhắc đến lương là đã coi như hết chuyện để nói, không còn lối nào nữa rồi.

Có người biến dị nào gia nhập ba tổ chức không phải là để trở nên mạnh mẽ hơn chứ?

Huống hồ người có khả năng thanh tẩy, muốn tiền thì chỉ cần giơ tay là được.

Nhưng sau khi đã nói hết về nhân lực, tài nguyên dự trữ, môi trường thăng tiến, phúc lợi đãi ngộ, thì chỉ còn có thể nói đến tiền, thứ có mùi thiếc tầm thường nhất.

"Mỗi bộ phận đều có tiêu chuẩn lương khác nhau, lấy đội Điều tra làm ví dụ, chủ yếu dựa theo tình hình hoàn thành nhiệm vụ, chia 2:8. Nếu trong quá trình thực hiện nhiệm vụ có thể bắt được thành viên giáo phái bí mật... Ví dụ như Deidara rồi giao nộp cho tổ chức, còn có thể nhận thêm một khoản tiền thưởng truy nã quốc tế và thưởng ngoài."

"Thường ngày chúng tôi hoàn thành một nhiệm vụ không chỉ có điểm, còn được hưởng trợ cấp nghỉ phép, những kỳ nghỉ này hoàn toàn có thể để dồn lại. Ngày nghỉ chắc chắn được nghỉ, không có chế độ điều chỉnh thời gian làm bù ghét cay ghét đắng, làm thêm giờ đều được bồi hoàn. Ngoài tiền, điểm nhiệm vụ tích lũy còn có thể đổi các loại trang bị tăng cường sức mạnh hoặc đồ vật tài nguyên hiếm ở bên ngoài tường ở trung tâm mua sắm của Trung tâm tiếp nhận."

Điều Dư Chí Cường không chú ý là khi anh ta nói đến "Tiền lương", chàng trai tóc đen phía sau mới dời mắt khỏi cửa sổ, trong ánh mắt hiện lên vài phần nghiêm túc.

"À, tới rồi."

Đang nói hăng say, chiếc xe việt dã dừng lại ven đường.

Mặc dù nội bộ đã thống nhất lái chậm nhưng thế quái nào mà con đường này không gặp tắc đường một xíu nào, dù có đi chậm nữa cũng không kéo dài hành trình bốn mươi phút thành hai tiếng được.

Mang theo tâm trạng không nỡ, Dư Chí Cường mở cửa xe: "Ông chủ Tông, những gì tôi nói hôm nay đều là tình hình thực tế của Trung tâm tiếp nhận Giang Châu. Nếu cậu có ý định gia nhập với chúng tôi, hãy nhớ liên lạc ngay với chúng tôi..."

"Ừ, tôi đồng ý rồi."

Dư Chí Cường còn đang tận dụng thời gian nói thêm vài câu nữa, nói đến giữa chừng, mới ý thức được Tông Lan vừa nói gì, đột nhiên dừng lại: "Cái gì?"

Tông Lan kiên nhẫn lặp lại: "Tôi nói, tôi đồng ý rồi."

"Vào làm cần làm thủ tục gì? Hợp đồng ký bây giờ à? Đúng rồi, tôi muốn gia nhập đội Điều tra."

"Đợi đã, cậu nói là cậu đồng ý à?"

Dư Chí Cường lựa chọn bỏ qua câu cuối cùng.

"Đúng thế." Tông Lan gật đầu: "Tôi rất hài lòng về mức lương của các anh."

Còn có thể nhận thêm tiền thưởng truy nã quốc tế.

"Hơn nữa mọi người cũng khá tốt, giúp tôi mang cả xe đẩy đồ về mà không lấy tiền."

Ý chính của câu này là không lấy tiền, nâng cao cảm tình của Tông Lan lên rất nhiều.