Chương 20

Mặc dù Cảnh Ninh Manh đã liên tục nhấn mạnh rằng đồng hồ không phát hiện ra sự tồn tại của người biến dị và vị bác sĩ đó chỉ là người bình thường, nhưng Trung tâm tiếp nhận vẫn không bỏ qua hy vọng mong manh này.

Giả sử phản ứng biến dị thức tỉnh có chậm hơn, nguồn ô nhiễm phóng xạ quá mạnh dẫn đến tốc độ thức tỉnh chậm lại, đồng hồ kiểm tra hỏng thì sao?

Không phải người biến dị nào cũng có khả năng thức tỉnh năng lực đặc biệt, trong đó hệ Thanh tẩy càng hiếm.

Chỉ cần thêm được một người cũng là phúc lợi cho xã hội loài người.

Cách đây mười phút, trong khi chính chủ hoàn toàn không hay biết, tập hồ sơ in tên Tông Lan đã được trích xuất từ cơ sở dữ liệu công dân và đưa lên bàn làm việc của nhân vật tai to mặt lớn tại Trung tâm tiếp nhận.

Thậm chí cả ông Giám đốc già cũng bị giật mình, bỏ bữa sáng, cũng phải đi theo đoàn quân tới xem thử.

"Đồng hồ sử dụng công nghệ tiên tiến nhất nên rất khó có khả năng bị trục trặc. Cũng có thể do thể chất cá nhân, không thể vội vàng kết luận." Điều tra viên đẩy gọng kính lên.

Liễu Quốc An xua tay: "Vậy nguồn nhiễm bẩn làm sao có thể biến mất không có lý do chứ!"

"Lần này thì Trung tâm chúng ta rốt cuộc đã có thể ngẩng cao đầu. Quỹ Sinh Mệnh không phải đang cử người tới, muốn tiếp quản bệnh nhân phẫu thuật tối qua sao? Cứ để họ chờ đấy!"

"Quỹ Sinh Mệnh chỉ biết nghiên cứu, bọn man rợ kia hoàn toàn không biết trân trọng đội kỵ sĩ, lãng phí tài nguyên thiên nhiên! Nếu thực sự xuất hiện một người thuộc hệ Thanh tẩy thì chúng ta nhất định phải đuổi kịp trước, chiếm lấy nhân tài này."

Các điều tra viên liếc nhìn nhau, trong mắt đều là sự bất đắc dĩ giống như nhau.

Ngài Giám đốc à, việc này còn chưa rõ ràng một chút nào đâu.

Trong lúc Giám đốc đang háo hức và vội vã chỉ đạo các điều tra viên phong tỏa tin tức, tìm cách hái được trái đầu mùa thì giọng nói của Abel đột nhiên vang lên trong khoang máy bay.

"Ba phút trước đã nhận được báo cáo. Mục tiêu đã gọi điện đến trung tâm tiếp nhận và báo cáo tội phạm."

"Tại siêu thị Hảo Vận Lai, nằm ở 257 đường Hoàn Hồ phía nam của Giang Châu đã xảy ra sự cố ô nhiễm bất thường. Theo ước tính sơ bộ, phạm vi dao động có thể lên tới cấp B."

Cấp B?

Lúc này tất cả mọi người trong khoang máy bay đều không ngồi yên được nữa.

"Sao bỗng dưng lại xuất hiện nhiễm bẩn cấp B?"

Năm nay bên trong thành phố Giang Châu chưa từng xảy ra sự cố nhiễm bẩn bất thường mức độ cao như vậy.

Người báo cáo lại chính là mục tiêu của họ lần này.

Nói cách khác, đã báo cáo thì mục tiêu chắc chắn đang ở hiện trường.

Liễu Quốc An lo lắng vỗ đùi một cái: "Nhanh chóng kết nối về trụ sở, bảo họ huy động thêm người, phái đội tiền phương đi! Phát động báo động đỏ cấp B, bảo vệ nhân vật mục tiêu, không thể để nhiễm bẩn bất thường lan rộng!"

"Tăng thêm mã lực cho trực thăng đi, tìm sân đỗ gần nhất!"

Nói được một lửa, ông lại bỗng thay đổi: "Đợi đã, khỏi cần tìm sân đáp làm gì nữa, bay thẳng lên trên không trung của tòa nhà rồi thả thang dây xuống!"

Các mệnh lệnh được trí tuệ nhân tạo xử lý từng câu một, truyền đi một cách có trật tự.

Đồng thời, trong chiếc xe bọc thép cách trực thăng vũ trang tám trăm mét dưới mặt đất, Dư Chí Cường ngồi ghế phó lái nhấn nút tai nghe: "Đã rõ!"

Anh ta lập tức ra lệnh: "Tất cả chuẩn bị tăng tốc, một phút nữa vào trạng thái chiến đấu!"

"Phát hiện một vụ tai nạn giao thông trên cầu vượt cách đoàn xe một nghìn hai trăm mét, xe cộ lưu thông chậm, ước tính thời gian di chuyển là ba mươi lăm phút."

Quả nhiên, khi đoàn xe vượt qua một khúc cua, trên đường đột nhiên nhiều xe cộ hơn và tốc độ bắt đầu giảm dần.

Dư Chí Cường bực bội tặc lưỡi một tiếng: "Cho người phía sau điều động một chiếc mô tô qua đây."

Nói xong, anh ta cởi chiếc áo khoác màu trắng để lộ lớp cơ bắp mỏng manh và bộ đồ chiến đấu bó sát màu đen bên trong. Chiếc dao găm được nhét bên thắt lưng, anh ta nắm lấy thanh vịn trên mui xe rồi liếc nhìn gương chiếu hậu và đạp mạnh cửa xe ra.

Đằng sau chiếc xe địa hình, một chiếc mô tô màu đen vàng xuất hiện như một bóng ma.

Ngay khi chiếc xe mô tô chạy đến bên cạnh xe việt dã có gắn vũ trang, Dư Chí Cường lập tức nhảy ra ngoài như một con báo, dáng người nhanh nhẹn thoăn thoắt rồi xoay người ngồi xuống ghế sau mô tô.

Trong khi đó, điều tra viên lái mô tô từ trước đã buông tay lái, dịch ra khỏi người anh ta và đáp lên nóc xe việt dã nhờ vào phản lực ổn định. Lộn người xuống, người này ngồi vào ghế phó lái mà Dư Chí Cường ngồi trước đó và đóng cửa xe lại.

Toàn bộ cảnh này như một màn hành động trong phim điện ảnh Hồng Kông, diễn ra chớp nhoáng trong nháy mắt, khiến các tài xế xe thường xung quanh há hốc mồm.

Động tác của hai người rất nhanh gọn, ăn ý đến nỗi giống như đã tập luyện cùng nhau hàng ngàn lần.

Nhưng thực tế đây là lần đầu tiên, thậm chí giao tiếp cũng chỉ là nhất thời. Toàn bộ dựa vào phản xạ siêu nhân và sức bền thay da đổi thịt của người biến dị sau khi biến đổi, nhờ thế mới có thể dễ dàng hoàn thành động tác phi thường mà người bình thường nhìn vào khó có thể tưởng tượng.

"Trời ơi, đây là người biến dị ư?"

Cho đến khi chiếc mô tô như lưỡi dao xẹt qua dòng xe gần như tê liệt trên cầu vượt, xé đôi hai làn xe, gầm rú lao về phía xa mất hút, họ mới giật mình tỉnh lại rồi cầm điện thoại lên quay chụp điên cuồng.