Chương 18

Cảm giác đói bụng càng lúc càng nặng nề, tuy nhiên bây giờ không thể mất tập trung suy nghĩ những thứ đó.

Cậu lùi lại hai bước, không ngờ ông lão trên sàn đột nhiên co giật. Một cánh tay bất thình lình nổ tung, máu thịt văng tứ phía, xương trắng xóa.

Máu nóng hổi hỗn lẫn thịt bầy nhầy, rơi lên mặt Tông Lan.

Cảnh tượng này chưa đến mức khiến cậu buồn nôn vì vốn là pháp y, nhưng cũng rất khó để giữ bình tĩnh. Đặc biệt đối tượng lại là những người bình thường không hề có khả năng tự vệ.

Tông Lan lùi lại một bước, đám người lại dồn thêm một bước.

Trong khe hở của đám đông, cậu nhìn thấy bà cụ hồi sáng tán gẫu với mình khi vào siêu thị.

Dù có ngu ngốc đến mấy, Tông Lan cũng có thể nhận ra, những người này nhằm vào cậu.

Cậu nhíu mày, cuối cùng vẫn rút điện thoại ra, hít sâu một hơi, bấm vào phần mềm chặn trong máy rồi bấm vào người liên hệ duy nhất trong đó.

Một bác sĩ tâm thần bình thường như bao người, không có gì, nghèo túng kinh khủng. Bản thân rất bình thường, người xung quanh cũng rất bình thường.

Duy nhất một người không bình thường, và rõ ràng từng bộc lộ ý đồ đối với cậu là người yêu cũ.

Hơn nữa, người yêu cũ này mười câu nói thì năm câu là thật, năm câu còn lại đào hố chông.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, người này chắc chắn không chỉ biết quá khứ trước khi mất trí nhớ của cậu, còn có thể dự đoán tương lai, thậm chí rất hiểu tính cách cậu. Đến nỗi mỗi bước đi, mỗi suy nghĩ của cậu đều có thể bị người sau màn hình thấu hiểu.

Tông Lan không thích cảm giác bị người khác khống chế này.

Nhưng trực giác mách bảo cậu, chuyện này nhất định liên quan đến người yêu cũ. Hơn nữa, người đó còn đặc biệt gọi điện thoại cảnh báo.

Tông Lan: [Anh là ai?]

Phía bên kia nhanh chóng trả lời tin nhắn.

[Tất nhiên là tôi là người thân thiết nhất với em trên thế giới này rồi, em yêu.]

Những chữ đen thùi, càng nhìn càng hồng hào.

Rõ ràng chỉ là một chuỗi ký tự lạnh lẽo, không hiểu sao, người này luôn có thể nói một cách vô cùng mơ hồ. Khiến Tông Lan giống như một tên đàn ông vô tâm, bỏ rơi người yêu sau khi mất trí nhớ.

[Tôi rất tiếc vì sự mất trí nhớ của em. Hãy làm quen lại nhé, em có thể gọi tôi là L.]

Nhìn đám người càng lúc càng áp sát, Tông Lan cũng chẳng có tâm trạng trò chuyện thêm với anh ta.

Tông Lan: [Những người này do anh sai tới?]

[Tất nhiên là không rồi.]

L gửi một biểu tượng cảm xúc không vui: [Sao tôi nỡ để bàn tay dơ bẩn của kẻ khác chạm vào em chứ?]

[Em yêu, đừng cảnh giác với tôi như vậy.]

L thở dài: [Trong thế giới này, tôi sẽ là người hiểu em nhất, cũng là người duy nhất thật sự tốt với em.]

Tông Lan im lặng một lát.

Cậu nghĩ trước đây mình cảm thấy người yêu cũ này vô liêm sỉ, bây giờ cậu nhận ra mình đã nhầm, nhầm lớn.

L thực sự rất cần một số biện pháp điều trị khẩn cấp.

Tốt nhất là sốc điện 100.000 vôn và thực hiện liệu pháp thủy trị liệu nín thở trong ba mươi phút.

Tông Lan: [Tôi có lý do nghi ngờ rằng tôi chuyển từ pháp y sang tâm thần chỉ để điều trị cho anh.]

[Thế chăng?] L giả bộ ngạc nhiên: [Vậy em yêu thật sự yêu tôi rồi.]

Tông Lan: "..."

Độ vô liêm sỉ của người này đúng là đệ nhất thiên hạ.

[Nói mới nhớ, cơn đói bất thường xuất hiện chắc khó chịu lắm nhỉ?]

L thở dài: [Tôi chắc rằng em đã nhận ra, cơ thể em đang tràn ngập một sức mạnh mà bản thân không thể kiểm soát, nhưng em lại không có nút bật tắt để điều khiển sức mạnh đó. Giống như đứa trẻ cầm súng máy, sẽ chỉ là đồ vô dụng nếu không tìm được nút bắn.]

[Và theo thời gian, tác dụng phụ sẽ ngày càng nhiều hơn, rõ rệt hơn.]

[Hãy làm một thỏa thuận với tôi nhé, em yêu.]

[Tôi có thể giúp em nắm bắt sức mạnh này một cách vô điều kiện, ngoài tôi ra, em sẽ không tìm được người tốt bụng biết tất cả như tôi.]

Tông Lan: [Không cần, cút đi.]

Ngày càng nhiều bàn tay với tới cậu.

Người đàn ông đeo mũ trùm đầu ngồi xuống chiếc bàn dài, hai tay chồng lên nhau, khóe miệng nhếch lên.

[Thậm chí sau khi mất trí nhớ, em vẫn nhẫn tâm y chang lúc chia tay.]

Tông Lan dừng bước lui.

Chàng trai tóc đen đứng tại chỗ, vẻ mặt kiềm chế tột độ. Cậu nhìn bàn tay đẫm máu sắp chạm đến ngực mình, bỗng cúi thấp người xuống.

Khoảnh khắc đó, màu đỏ rực chói lọi đốt cháy con ngươi của cậu.

[Thật là màu sắc tuyệt đẹp.]

L thì thầm khen ngợi: [Màu sắc như thế này, dù nhìn bao nhiêu lần cũng đẹp đến choáng ngợp.]

Xuyên qua khoảng không, anh ta vuốt ve đôi mắt đỏ tươi kia, vẻ mặt mỉa mai nhưng tràn ngập hoài niệm.

[Nếu hôm qua em chết, tôi nhất định sẽ rất tiếc nuối.]

[... Trên thế giới này sẽ không bao giờ có người giống như em nữa.]

Tông Lan không còn suy nghĩ được gì.

Thế giới gần như đảo lộn trong tầm nhìn của cậu.

Đôi ngươi đen láy hoàn toàn biến thành màu đỏ lấp lánh.

Khoảnh khắc này, những người trong siêu thị trở thành những món tráng miệng bọc đường trong mắt cậu.

Cậu không kìm được mà nuốt nước bọt.

Đói thật.