Chương 11

Sau một hồi, vị trí chủ tọa đột nhiên vang lên tiếng cười nhẹ.

Tiếng cười này vừa phát ra, các Hồng Y đang xì xầm bên dưới lập tức im bặt, cúi đầu cung kính, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không dám làm trái.

Cơ cấu nội bộ tu đao hội phân chia quyền lực làm ba, gồm mười Hồng Y, bảy Đại Truyền Giáo và Hội trưởng.

Mười ba Hồng Y là cơ quan thi hành bạo lực của tu đao hội, mỗi Hồng Y đều có đệ tử riêng và các môn đồ, tương đương một đội quân tư nhân. Bảy Đại Truyền Giáo chịu trách nhiệm truyền giáo trong bảy Liên minh lớn, thu nạp hội viên mới, quản lý công việc khu vực.

Trong mắt người ngoài, Hồng Y thứ nhất "Thần Chết" đã đứng đầu danh sách chiến lực không thể chống đối hiện nay, huống hồ là vị Hội trưởng bí ẩn, chưa từng xuất hiện trước mặt người khác.

Hiện giờ Hồng Y thứ nhất vẫn đang dưỡng thương ẩn cư, còn Hội trưởng thì vẫn thần bí khó lường. Mọi người đều cho rằng Hội trưởng sẽ không tham gia vào những cuộc cãi vã nhỏ nhặt thường kỳ hàng tháng này.

Ai cũng không ngờ, vị thần lớn này lại tự mình đến nghe báo cáo.

"Nội bộ tu đao hội thân thiết như anh em, không có bằng chứng thì cấm nghi ngờ lung tung."

Hội trưởng nhẹ giọng cất tiếng, giọng nói như đã qua xử lý sóng điện, rõ ràng vốn phải âm u quái gở nhưng vào tai người nghe lại hay tai không thể tả, giống như tiếng hát của nàng tiên cá: "Chuyện nhỏ nhoi này, chắc không ảnh hưởng đến nhiệm vụ cá nhân của anh chứ?"

"... Ngài dạy phải."

Người Điều Khiển Rối đứng dậy, ngón tay cuộn chặt lại.

Gã cúi đầu trước vị trí chủ tọa trống rỗng, thái độ cung kính đến tột cùng.

"Đây chỉ là sự cố nhỏ, bề dưới sẽ sai người đi xử lý."

...

Trong phòng khám chật hẹp, thời gian dường như đông cứng lại trong khoảnh khắc đó.

"A... A... A..."

Ác đọa há to chiếc miệng đầy máu me, lộ ra hàm răng dần teo tóp, đôi mắt trắng kinh hoàng nhìn người đối diện, bụng còn treo vết thương chưa khâu kín, nó phát ra tiếng rêи ɾỉ, chất dịch nhầy đen đặc nhỏ giọt.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi.

Chỉ thiếu một chút nữa là móng vuốt biến dị của nó có thể xuyên qua cổ họng tên bác sĩ trẻ, dễ dàng bóp nát khí quản, nếm trải máu nóng hổi thơm ngon, cung cấp dinh dưỡng cần thiết cho sự ra đời của nó.

Thế nhưng ác đọa lại đứng im tại chỗ, không thể tiến lên được nữa.

Bởi vì ngay phía trước, một bàn tay cầm dao phẫu thuật đã xé toạc bụng nó.

Cho dù là người biến dị hay ác đọa, sau khi cấp độ tăng lên C, thể chất cơ bản đều được nâng cao rất nhiều. Mặc dù không thể sánh với siêu cấp S trong truyền thuyết nếu nghiêm túc có thể tiêu diệt cả một thành phố, nhưng gϊếŧ một người bình thường vẫn dư sức, không thể nào lại không tránh khỏi mũi đâm đơn giản như thế.

Lùi lại một bước, cho dù bị đâm một nhát, ác đọa mất một phần cảm giác đau đớn cũng có thể dễ dàng bẻ gãy cổ bác sĩ trẻ.

Vì vậy, không phải không muốn cử động, mà là không thể cử động.

Lưỡi dao kia cắt rách thân thể nó, đồng thời tạo ra một lực hút khổng lồ, giống như cái hố đen không đáy, vô tận hút lấy bức xạ rò rỉ từ người nó.

Lưỡi dao ở bụng dần sâu vào. Thậm chí còn đẩy sâu hơn nữa, chạm đến nguồn ô nhiễm được cấy ghép.

Kẻ săn mồi biến thành con mồi, và con mồi, hóa ra chính là thợ săn ẩn nấp hoàn hảo nhất.

ác đọa do ký sinh trùng điều khiển cơ thể này chưa kịp biến đổi hoàn toàn, thậm chí không thể truyền đạt thông tin cho thực thể, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sợ hãi.

Là ai?

Người này, rốt cuộc là ai?

Nó run rẩy cúi xuống, nhưng chỉ thấy đôi môi mím chặt của chàng trai tóc đen.

Nhìn lên trên...

Trong quá trình mất máu nhanh chóng và tầm nhìn dần mờ đi, nó thấy một vệt đỏ rực chói.

Ác đọa run rẩy, khϊếp sợ, nhưng vẫn nhìn chằm chằm không rời.

Đó là vẻ đẹp khiến người ta mê muội, sợ hãi tột độ.

Đây là thứ đáng sợ nhất, nhưng cũng đẹp nhất mà nó từng thấy kể từ khi ra đời.

"Bốp…"

Khoảnh khắc sau, gáy ác đọa bị đánh mạnh, nó mất đi ý thức rồi đổ sầm xuống đất.

Chỉ trong vòng vài chục giây, Cảnh Ninh Manh đã chứng kiến ác đọa mất khả năng hoạt động.

Dưới cái búa sắt mà cô từng nghi ngờ.

Bên ngoài cửa, cơn mưa vẫn to như trút nước. Thị trấn im lặng trong đêm mưa.

Nếu không phải đồ đạc vỡ vụn, máu loang khắp nền nhà, cô thậm chí còn tưởng đây là một giấc mộng hoang đường.

Bác sĩ trẻ cầm búa sắt, ngực phập phồng, thở hơi gấp.

Không biết vì sao, rõ ràng vừa trải qua một trận chiến sinh tử và thoát chết, nhưng cậu lại nhíu mày, sắc mặt không tốt chút nào.

"Cậu... không sao chứ?"

Một lúc sau, Cảnh Ninh Manh cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói run rẩy của mình sau khi nhìn thấy chiếc búa sắt quả thực hữu dụng.

"Không sao."

Giọng bác sĩ cũng run, chỉ là run vì no quá: "Nếu có cái liềm, tôi có thể phát huy tốt hơn... TV nói đúng, đây chính là sức mạnh của ông nội giai cấp vô sản!”