Chương 75: Không cam lòng

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Gia chủ Ninh gia nói không sai, sau khi rời khỏi nhà, cuộc sống của Ninh Vân Trạch đích thực là không tốt lắm.

Bị Ninh gia trục xuất, đồng nghĩa với việc mất đi sự che chở của Ninh gia, hơn nữa hắn còn cõng trên lưng cái danh ‘phản bội dòng họ’, mắt thấy quả núi lớn Ninh gia sắp đổ, những gia tộc đi theo Ninh gia làm sao có thể buông tha cho hắn được đây?

Dưới sự đồng ý ngầm của nhà họ Ninh, những gia tộc kia bắt đầu bao vây tiêu trừ Ninh Vân Trạch. Nói bao vây tiêu trừ thì hình như không đúng lắm, bởi vì bọn họ không muốn lấy mạng của hắn, mà chỉ tương tự mèo vờn chuột, tận tình đùa giỡn Ninh nhị thiếu gia thôi.

Từng là một nhị thiếu gia thiên chi kiêu tử, tựa hồ sau khi ra khỏi cánh cửa kia, hắn liền mất đi tất cả hào quang. Hắn có tiền, thậm chí rất nhiều tiền, nhưng tại cái thủ đô quyền quý tập hợp mà thành này, tiền, hình như đã mất đi sức mạnh vốn có.

Đừng nói mua vé máy bay xuất ngoại, hiện tại ngay cả ăn một bữa cơm ngủ một giấc an ổn bình thường với hắn cũng thật khó khăn. Những gia tộc kia dường như đã thương lượng kỹ, thay nhau ra quân tra tấn hắn, ăn cơm bị hắt nước, đi ngủ bị dọa cháy nhà. Cả thủ đô không biết bao nhiêu nhà hàng khách sạn, thế nhưng hoàn toàn không có chỗ cho hắn dung thân.

Khoảng thời gian này, không có chỗ dựa vững chắc, chẳng những khó giữ tiền của trên người mà ngay cả tính mạng chỉ sợ cũng bị mất toi.

Rốt cục hắn hiểu được vì sao trước khi để hắn rời đi, người nhà lại nói hắn “ngây thơ” rồi. Trước kia hắn vẫn cảm thấy mọi thứ đều nằm trong tầm khống chế, nhưng sau khi bị quấy rối vô số lần, lại cầm rất nhiều tiền trong tay mà không cách nào mua nổi vé máy bay chạy trốn, cuối cùng hắn cũng nhận rõ hiện thực bày ra trước mắt mình.

Quyền lực mới là thứ quyết định hắn ở hay đi, đáng tiếc, khi hắn tỉnh ngộ thì đã quá muộn rồi.

Rút được bài học xương máu, nhị thiếu đã mất đi hào quang của Ninh gia liền đưa ra một quyết định phi thường lớn mật.

“Cái gì?” Hạng Viễn nghe xong tin báo thì kinh hãi không nói nổi thành lời, “Ninh Vân Trạch chạy đến Dẫn Phượng hạng?”

Lúc này, Tam gia đã xuất viện, đang tĩnh dưỡng ở nhà, nghe được tiếng hô kinh ngạc của Hạng Viễn, vội hỏi, “Đông Đông, sao vậy?”

“Ninh Ninh Ninh Vân Trạch đến chỗ chúng ta, hiện đang tại chờ ở ngoài ngõ.”

“Ninh Vân Trạch?” Tam gia nhíu mày, khó hiểu hỏi, “Hắn tới làm gì?”

“Em cũng không biết nữa,” Hạng Viễn lộ ra vẻ mặt kích động, “Có phải hắn lại âm mưu gì nữa hay không?” Dù Tam gia đã giải thích với cậu rằng Ninh Vân Trạch cũng chẳng phải quá khôn ngoan, song cậu vẫn thấy người kia vô cùng âm hiểm.

“Nghe nói hắn đã đoạn tuyệt với Ninh gia, lần này đến đây…” Tam gia nghĩ nghĩ, bỗng nở nụ cười, “Có lẽ là để cầu xin giúp đỡ.”

“Xin giúp đỡ? Hắn?” Hạng Viễn không tài nào hiểu được, “Hắn có thể cầu xin cái gì ở chỗ chúng ta?”

“Lát nữa sẽ biết, cho hắn vào đi.”

“Thật muốn gặp hắn hả?” Hạng Viễn tựa vào bên người Tam gia, trong lòng có hơi lo sợ.

“Chó nhà có tang thôi, chẳng gây ra sóng gió gì được cả.”

Cậy nhờ bóng đêm, Ninh Vân Trạch lẩn từ phố sau tiến vào Dẫn Phượng hạng. Lúc đó, tường vi trong con ngõ đang ở thời kỳ nở hoa, khắp mặt tường đều có hoa tươi nhẹ nhàng lay động mang theo sắc hồng nhàn nhạt len lỏi vào đáy mắt. Một đường đi tới, không chỉ cảm nhận được hương vị thanh tao nhã nhặn của con ngõ cổ xưa, mà còn có thể ngửi thấy mùi hương hoa say đắm lòng người.

Đừng thấy Bàn Long sơn và Dẫn Phượng hạng đều là biểu tượng nổi tiếng của thủ đô mà lầm tưởng chúng giống nhau, Ninh Vân Trạch từ nhỏ đến lớn chưa từng đặt chân đến con ngõ này, lại càng cảm thụ được mị lực có một không hai của nó.

“Dẫn Phượng hạng, quả nhiên danh bất hư truyền.” Hắn đi theo Chu quản gia, dọc đường không khỏi thốt ra một câu cảm thán.

Chu quản gia chỉ cười, cũng không đáp lại, lễ độ đưa hắn vào nhà.

Lúc ấy Tam gia đang ngồi trong phòng khách. Hắn mặc quần áo ở nhà, ngả người dựa vào lưng ghế sa lông, trên thân có đắp một cái chăn mỏng. Hạng Viễn ngồi ở ghế dài bên cạnh, cầm dao nhỏ gọt vỏ táo cho hắn ăn.

“Tam gia, xin chào. Hạng thiếu, chào.” Ninh Vân Trạch phi thường lễ độ.

“Vân Trạch đến rồi à? Ngồi đi.” Tam gia nhẹ nhàng giơ tay, ý bảo hắn ngồi xuống.

Ninh Vân Trạch nghe lời, song trong lòng lại có chút thấp thỏm bất an. Hắn đã từng tưởng tượng tới cảnh gặp mặt Diệp Tam gia và Hạng Viễn rất nhiều lần, nhưng bất kể thế nào, cũng không ngờ đối phương lại bình tĩnh đến vậy.

“Ninh thiếu gia, mời dùng trà.” Chu quản gia vừa đưa hắn vào cửa nhanh nhẹn mang một tách trà lên.

“Đây là trà Long Tĩnh mới hái mùa Xuân năm nay, cậu nếm thử xem.” Tam gia mỉm cười, “Gần đây thân thể tôi hơi khó chịu, không uống được trà, cậu cứ tự nhiên.”

“Không sao, không sao cả.” Ninh Vân Trạch tiếp nhận chén trà, loáng thoáng cúi người.

Phòng khách rơi vào yên lặng một lần nữa, mấy lời vừa rồi của Tam gia đã đủ khách sáo, hiện tại Ninh Vân Trạch chủ động tìm tới, bất kể có yêu cầu gì, đều phải xem tâm tình của Tam gia. Đối với Tam gia mà nói, lá mặt lá trái chuyện trò với Ninh Vân Trạch còn không thú vị bằng nhìn Đông Đông gọt vỏ táo đâu.

“Tam gia, lần này tôi tới, là có chuyện muốn nhờ.” Đợi một hồi lâu vẫn không thấy chủ nhà mở miệng, Ninh Vân Trạch không thể không tự lên tiếng.

“Hửm?” Tam gia nhíu mày, dừng một chút mới hỏi: “Chuyện gì?”

“Tôi muốn xin ngài che chở một phen, để tôi có thể ra nước ngoài thuận lợi.”

“Hiện tại cậu…”

Biết rõ người đàn ông đang cố tình giả vờ giả vịt, nhưng hắn lại không thể không nói rõ ràng, “Tôi đã thoát ly gia tộc, hiện tại hộ chiếu không dùng được, có tiền lại chẳng thể xài, hơn nữa mỗi ngày ăn cơm đi ngủ đều có người quấy rồi, xem như đã… lâm vào bước đường cùng.”

“Thảm vậy?” Hạng Viễn đột ngột ngẩng đầu, “Sao bọn họ có thể bắt nạt cậu như vậy? Bạn bè cậu thì sao? Bá Tường đâu?”

Không phải trước đó hai người này còn liên thủ quấy sóng tạo gió hay sao?

Ninh Vân Trạch bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc đến ngây ngô của đối phương, cười khổ, “Hắn đi tìm Tiêu Nhạc Hằng rồi.”

“Xuống nông thôn?” Cái tên đại thiếu gia âm tình bất định kia mà chịu được cực khổ sao? “Mà có một chuyện tôi không sao hiểu được, cậu tuyệt tình với gia tộc là vì đã từng bị tính kế lúc xưa, nhưng còn Bá Tường thì sao?” Chính tay tống cha ruột vào tù, cũng thật là dũng mãnh.

“Khi còn nhỏ hắn luôn bị ngược đãi, cho nên tính cách mới bất ổn như vậy.”

“Ồ?” Thì ra còn có chuyện này.

“So với hoàn cảnh của tôi và Bá Tường, cậu vẫn thực là hạnh phúc.” Nhìn vào căn nhà ấm áp này, lại nhìn ánh mắt tràn đầy chiều chuộng của Tam gia, Ninh Vân Trạch không thể không thừa nhận, hắn thật sự ghen tị với Hạng Viễn.

Rõ ràng đều từng bị người phản bội, đều may mắn được trọng sinh, nhưng sao Hạng Viễn lại có cuộc sống tốt đẹp hơn hắn nhiều đến vậy. Cậu ta có thể được Diệp gia che chở, được người đàn ông danh chấn thủ đô này nâng niu trong lòng bàn tay.

Có đôi khi, Ninh Vân Trạch muốn hỏi một câu: Dựa vào cái gì chứ?

Dựa vào diện mạo hơn người, hay là dựa vào cái đầu rỗng tuếch không khác chi bao cỏ của cậu ta? Nói về ưu tú, sau khi trọng sinh biểu hiện của hắn vượt trội hơn đối phương nhiều lắm. Hắn có thể oai phong đứng giữa thị trường tài chính nước ngoài, có thể chiêu mộ nhân tài về giúp sức, có thể đẩy anh trai vào tử lộ, lại có thể khiến gia tộc xẻ nghé tan đàn.

Thù kiếp trước đã báo, kiếp này, đáng lẽ hắn không có gì để nuối tiếc nữa mới phải.

Nhưng đến khi đi tới bước đường này, hắn mới nhận ra, nỗ lực của mình, lao tâm khổ tứ bày binh bố trận của mình, ở trong mắt những đại nhân vật chân chính, có lẽ chỉ là một trò cười.

Từ đầu đến cuối, Diệp Tam gia chưa từng dành cho hắn bất cứ một ánh mắt tán thưởng nào. Mặc dù hắn đã cố gắng bình tĩnh để đưa ra yêu cầu, song người đàn ông kia vẫn chỉ ôn nhu nhìn vào Hạng Viễn.