Edit: Mimi – Beta: Chi*****Khi Diệp Quan Đào nhận được tài liệu report của tiểu thẩm nhà mình thì không khỏi cảm thấy nhức nhối thêm một lần.
Thân là đại thiếu gia nhà họ Diệp, tuy hắn không để tâm đến việc mình không được người nhà che chở, nhưng mỗi lần đều bị sai sử đi xử lý mấy cái chuyện lông gà vỏ tỏi thế này, hắn cũng sẽ đau lòng biết bao?
“Sao thế, có khó khăn gì à?” Hạng Viễn chớp chớp đôi mắt.
Đối mặt với biểu tình mơ hồ có chút giả moe của tiểu thẩm, Diệp Quan Đào tỉnh bơ lắc đầu, “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ làm thỏa đáng.”
“Có phải hơi bị bắt nạt cậu ấy quá không?” Hạng Viễn sờ cằm, quay đầu hỏi Tam gia, Tam gia nở nụ cười, ôn nhu xoa xoa đầu cậu, “Em bắt nạt nó lúc nào đâu? Vốn là người một nhà, nhờ nó chút chuyện còn ngại phiền thì xa lạ quá.”
Việc Hạng Viễn mua hàng qua mạng không giấu được Tam gia. Cả ngày cậu lướt web tìm cái nọ kiếm cái kia, mặc dù Tam gia không hỏi, song ít nhiều cũng có thể đoán được một vài manh mối. Tuy hắn cảm thấy chỉ số thông minh của đứa nhỏ nhà mình tuyệt đối không có vấn đề, nhưng bộ quần áo có giá mấy vạn trên trang web chính thức của cửa hàng lại được bán với giá mấy ngàn ở shop online, chẳng lẽ đứa nhỏ không hề cảm thấy hoài nghi ư?
Giá rẻ cũng có thể có, nhưng chắc chắn là không nhiều, Tam gia nhìn số lượng hàng có sẵn lên đến mấy ngàn mấy vạn kia, cũng không đành lòng lên tiếng nhắc nhở cậu.
“Ôi, không chỉ có shop online bán hàng giả, ngay cả bên chuyển phát cũng bắt nạt người ta!” Hạng Viễn tựa vào ghế sa lông, vừa phơi cái chân bị thương vừa oán giận.
“Yên tâm, không phải bọn họ bắt nạt một mình em đâu, ngay cả Bộ trưởng Phương cũng dính chưởng.”
Bộ trưởng Phương? Không phải là ba của Phương Trác hay sao? Hạng Viễn nhất thời hưng trí, truy hỏi: “Là sao cơ?”
“Nghe nói Bộ trưởng Phương muốn kiểm tra thử hiệu suất của việc mua hàng qua mạng nên đã đặt một bộ đồ dùng cho văn phòng.”
“Sau đó?”
“Mười ngày mới nhận được hàng.”
“Thật hả?” Nếu cậu không lầm, hình như Bộ trưởng Phương quản lý cái hạng mục này mà? Nếu Bộ trưởng mua hàng còn không được giao đúng hẹn thì một thường dân áo vải như cậu đây cũng có gì để oán giận đâu, “Công ty chuyển phát kia còn chưa ăn phiếu phạt à?” Hạng Viễn vui sướиɠ khi người gặp họa.
“Phương Bộ trưởng lại là người lấy việc công để trả thù riêng như vậy sao?” Tam gia nhíu mày.
Bộ trưởng Phương tất nhiên có đức, Diệp đại thiếu cũng không lấy quyền thế để đè đầu cưỡi cổ người ta, nhưng một tháng sau, khi cái shop online bán hàng giả kia bị cảnh sát tìm tới tra xét, toàn bộ ngành chuyển phát được chỉnh đốn một lượt từ trung ương tới địa phương thì trên mặt Hạng Viễn không khỏi hiện rõ hai chữ: ha ha.
“Anh, chân anh ổn chưa?” Nhìn thấy Hạng Viễn bước xuống từ ô tô, Phương Trác vui vẻ chạy vội tới.
“Ờ, tương đối ok rồi.” Hạng Viễn cười tủm tỉm sờ sờ đầu cậu nhóc.
“Gần đây nghỉ nhiều tiết lắm rồi đúng không?”
Nụ cười trên mặt Hạng Viễn bỗng chốc cứng đơ, “Mày không thể nói cái gì tốt đẹp hơn được à?”
“Chuyện tốt cũng có đấy,” Phương Trác tới gần Hạng Viễn, chớp mắt, nói, “Chẳng phải mấy ngày trước chúng ta bàn chuyện mở trang web bán hàng online sao? Hôm nay có người báo tin cho em rồi.”
“Tin gì?”
“Bọn họ nói có người chuẩn bị mở một trang web mua sắm chuyên nghiệp, hỏi chúng ta có muốn tham gia không.”
“Chuyên nghiệp?” Hạng Viễn nhíu mày, “Bán cái gì?”
Phương Trác cười hê hê, đáp, “Bán bít tất.”
“Cái gì?” Nếu Hạng Viễn đang uống nước thì giờ phút này khẳng định đã phun một ngụm to lên mặt của Phương Trác, “Bán – bít – tất?! Mày điên rồi hả?” Tuy không phải tất chân của Hạng Viễn trăm phần trăm là hàng hiệu, nhưng loại đồ vật này có siêu thì nào lại không bán đâu? Ai ăn no rảnh rỗi tới mức lên mạng đặt mua chứ?
“Thật mà, anh Hạng, không đùa đâu,” Phương Trác ngược lại vô cùng thận trọng, “Em nghe nói trang web kia đã được đầu tư tới một ngàn vạn rồi. Anh biết Mã Lương không? Hắn là tiên phong đấy.”
“Không cần biết Mã Lương Ngưu Lương gì hết, vụ này không ổn.” Không phải Hạng Viễn có tầm nhìn thương nghiệp, mà bởi vì kiếp trước, cái trang web bán hàng này đã trở thành trò cười hàng đầu bị đem ra đàm tiếu ở trên bàn rượu. Hạng Viễn không biết Mã Lương, nhưng cậu lại biết vì vụ đầu tư ấy mà đối phương bị thiên hạ cười nhạo cho thật nhiều.
“Tin này ai nói với mày?” Hạng Viễn hoài nghi.
“Ngưu Đại Đầu, hôm trước em đến trung tâm game của hắn, vừa vặn nghe thấy hắn đang tán gẫu với người khác về chuyện này.”
“Hắn nghe được từ đâu?”
“Chuyện này còn cần người khác nói à, sau khi Mã Lương đầu tư một ngàn vạn, đám anh em trong hội đều điên lên, chỉ chờ cái trang web bán bít tất kia ra mắt là lao tới.”
“Người khác cũng theo hả?” Hạng Viễn có chút kinh ngạc, lẽ ra một trang web bán tất không có khả năng gây náo loạn giới thiếu gia đến như vậy, tại sao mà chỉ trong một đêm, dường như tất cả mọi người đều có hứng thú với nó chứ?
“Bá Tường – người thu nhận Lư Vũ làm lâu la, anh có biết không?”
“Có chút ấn tượng.”
“Nghe nói hắn đã tiếp xúc với CEO trang web đó, có vẻ như cũng muốn đầu tư theo.” Phương Trác nhíu mày, khó xử nói, “Ngưu Đại Đầu nói, nếu chúng ta muốn tham gia thì phải nhanh tay một chút, chậm nữa chỉ e khó mà chen chân.”
“Không đầu tư, vị này không đáng tin.” Hạng Viễn phi thường kiên quyết lắc lắc đầu.
“Thật sự không đầu tư sao?” Hiện tại trừ bỏ ba ông trùm shopping online ra, rất nhiều trang web mua sắm mới mọc lên như nấm sau mưa, quần áo có, giày dép có, dịch vụ ship hàng chuyên nghiệp cũng có, nói chung là đủ loại ngành nghề, quả thực khiến người ta nhìn mà hoa mắt.
“Nghe nói hiện tại trang web mua sắm trực tuyến là một đại dương xanh mới được phát hiện ra, không cần biết anh bán cái gì, chỉ biết nhất định có thể kiếm lời.”
“Mày chắc không?” Hạng Viễn buồn cười mà nhìn Phương Trác, nói: “Mày cho rằng chủ đầu tư đều là kẻ ngốc à!”
“Nhưng ai cũng nói bây giờ là thời cơ tốt cả!”
Thời cơ tốt thì đúng là thời cơ tốt, nhưng không thể cứ nhắm mắt mà ném tiền đi, có phải không? Hạng Viễn vỗ vỗ bả vai Phương Trác, cười nói: “Hiện tại càng nhiều trang web mua sắm mở ra, về sau đóng cửa sẽ càng nhanh, đừng có gấp, cứ chậm rãi chọn lựa.”
Phương Trác thấy Hạng Viễn không có ý đầu tư, cũng không kiên trì theo đuổi việc này nữa, hai người cười đùa vài câu rồi tách ra đi học tiết học của mình. Chẳng qua, không đến mấy ngày, trong buổi tụ hội liền xuất hiện tin đồn Hạng Viễn không có tiền cho nên không dám đầu tư.
“Anh Hạng.”
“Anh Hạng.”
Tới thời gian tụ tập theo lệ thường, Hạng Viễn báo lại với Tam gia rồi ngồi xe Phương Trác đi dự tiệc, gần đây cậu chơi khá thân với bọn Tiêu Nhạc Hằng, cũng thông qua đám thiếu gia công tử này để mở rộng tầm mắt một phen.
“Anh, gần đây có phải anh…” Chu Nhị Lượng len lén liếc mắc dò xét thái độ của Hạng Viễn, vẻ mặt muốn nói nhưng cuối cùng cũng chẳng nói nổi thành lời.
“Muốn nói gì thì nói đi, sao ấp úng thế?” Phương Trác ghét nhất là cái thói úp úp mở mở của người kia, vung một bàn tay vỗ vào đầu hắn.
“Đúng vậy, Tiểu Chu, đều là anh em, có gì không thể nói với nhau đâu?”
Chu Nhị Lượng cười hắc hắc, liếc mắt nhìn trái nhìn phải một chút, mới thấp giọng hỏi: “Anh, gần đây… có phải anh hơi eo hẹp hay không?”
“Eo hẹp?” Hạng Viễn sửng sốt, tuy bản thân cậu không có tiền, nhưng người đàn ông của cậu có nha! Nếu cậu được tính là nghèo, phỏng chừng đám thiếu gia ở đây phải liệt vào đội ngũ cái bang tay bị tay gậy đi lạy khắp nơi rồi, “Sao chú mày đột nhiên lại hỏi như vậy?”
“Mấy hôm trước có người nói anh không có tiền đầu tư.”
“Mấy ngày trước?” Hạng Viễn nhướng mày, nghi hoặc hỏi, “Anh không có ý định đầu tư gì cả, à, mày không phải đang nói đến chuyện… cái trang web bán bít tất kia đấy chứ?”
“Đúng đúng đúng, là nó đấy, em nghe nói gần đây anh gặp khó khăn, ngay cả hai trăm vạn cũng không có được.”
“Hai trăm vạn cũng không có được?” Phương Trác vui vẻ, “Siêu xe của anh Hạng tao còn đang lái đây này, nếu anh ấy khó khăn thật, tùy tiện bán bán nó đi cũng có đều một ngàn tám trăm vạn rồi, tđn anh ấy lại không có tiền?”
“Vậy tại sao người trong giới đều rỉ tai nhau như vậy?” Chu Nhị Lượng gãi gãi đầu, có chút chẳng hiểu ra sao.
Hạng Viễn nghe xong, trái lại nhìn ra một vài manh mối, “Gần đây có những ai đầu tư vào trang web kia?”
“Không ai cả, Mã Lương ném vào một ngàn vạn, lúc trước Bá thiếu có đề cập đến chuyện đầu tư, nhưng chỉ như sấm rền mà mây không trút nước, sau đó liền nhẹ nhàng lướt đi. Kế tiếp lại có người nói anh định rót tiền vào, song chờ đến chờ đi chỗ anh vẫn bặt vô âm tín.”
“Cho nên có tin đồn là anh nghèo đến không ngóc đầu dậy nổi?” Hạng Viễn cảm thấy cách nói này rất thú vị, “Bá Tường cũng không đầu tư, vì sao mọi người không nói hắn?”
“Chuyện này…” Hạng Viễn vừa nói như thế, Chu Nhị Lượng cũng sửng sốt không thôi, đúng, vì sao đều là chuyện đầu tư với không đầu tư, người khác vô sự còn anh Hạng lại bị nói ra nói vào? Chẳng lẽ dư luận cũng bất công?
“Bá Tường chẳng qua là thùng rỗng kêu to, kỳ thực hắn căn bản không có tiền để đầu tư vào trang web bán bít tất, tài sản của hắn đổ hết vào dự án game rồi.” Cuối cùng vẫn là Tiêu Nhạc Hằng lên tiếng giải đáp nghi hoặc của mọi người.
Xem ra tên Bá Tường nọ cũng rất có tầm nhìn, Hạng Viễn nghe xong giải thích của Tiêu Nhạc Hằng, liền gạt bỏ mọi chuyện ra khỏi đầu.
Nhóm người tụ họp cũng không có gì đặc biệt để tiêu khiển, chỉ vui đùa trò chuyện một lúc rồi thôi. Đừng thấy đám thiếu gia công tử này ham chơi mà lầm tưởng, đối với các chính sách trong nước, bọn họ vẫn tương đối nhạy cảm, mà nguyên nhân Hạng Viễn thích tham gia tụ hội, thứ nhất là nhàn rỗi, thứ hai chính là muốn tìm được chút gợi ý từ lời nói của mọi người.
“Anh, đoán xem em vừa thấy ai ở ngoài kia?” Phòng VIP đông người có chút bức bối, Phương Trác khó chịu nên đi ra ngoài tản bộ một vòng.
“Ai?” Hạng Viễn nhấp rượu vang, lơ đễnh hỏi.
“Em thấy Bá Tường.”
“Bá Tường?” Hạng Viễn sửng sốt, chẳng phải vừa mới nhắc đến hắn ta sao? Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến thật đấy à? Hạng Viễn chưa từng gặp Bá Tường, nhưng lại thường xuyên nghe bạn bè nhắc tới. Ở đại học A cho dù danh tiếng của Tiêu Nhạc Hằng có lớn hơn nữa thì cũng không thể lấy thúng úp voi, và Bá Tường chính là một đại thiếu gia có thể đứng ngang hàng với hắn.
“Nghe nói Lư Vũ đang ngồi chung thuyền với hắn?” Đây là mối liên hệ duy nhất mà Hạng Viễn có thể nghĩ đến.
“Cái thằng bạn cùng phòng của anh trước kia á? Hắn còn chưa đủ tư cách lượn lờ trước mặt Bá Tường đâu, có thể làm lâu la đã tốt lắm rồi,” Dù vậy, kẻ kia cũng thuận lợi thoát khỏi quẫn cảnh, “Không biết Bá Tường chạy tới đây làm gì,” Phương Trác lẩm bẩm, “Em phải đi nói với Nhạc Hằng một tiếng.”
“Người ta mở khách sạn, chẳng lẽ còn phải chọn khách hàng?” Hạng Viễn không quen Bá Tường, cơ bản không có ác cảm gì đối với người này.
“Tóm lại vẫn nên phòng bị một chút.” Đám thiếu gia công tử ở trong một vòng quan hệ cũng có chú ý, người thường đều ngầm hiểu khách sạn Dật Hào là địa bàn của Tiêu Nhạc Hằng, Bá Tường vô duyên vô cớ chạy tới đây, ai mà biết hắn có ý đồ phá rối gì không?
Thấy Phương Trác chạy đến bên cạnh Tiêu Nhạc Hằng kề tai thì thầm to nhỏ, Hạng Viễn bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Dường như thằng em này của cậu chuyện bé xé to rồi! Thế nhưng, vào lúc cậu cảm thấy thực buồn cười thì cửa phòng đột nhiên bị người đẩy mở, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên đeo kính, khóe miệng cong cong mỉm cười, tay bưng một ly rượu nghiêng người dựa vào khung cửa
“Bá Tường?” Tiêu Nhạc Hằng đang nói chuyện với Phương Trác, thấy người mới tới, không khỏi ngẩn ra.
“Tiêu thiếu.” Người nọ nhếch môi một cái, giơ ly rượu trong tay lên, dùng thanh âm khàn khàn nói, “Tôi đãi tiệc ở phòng bên, nghe nói mọi người đang tụ tập ở chỗ này nên mới sang đây kính mời một ly.”
“Đều là anh em cùng trường, gì mà kính mời cơ chứ, lại đây ngồi đi.” Tiêu Nhạc Hằng vẫy tay với hắn, Bá Tường nghe theo. Hạng Viễn thấy hắn lại đây, lễ độ lùi về sau nhường ra một chỗ, Bá Tường nhướng mày, cười cười, sau đó liền kéo ghế dựa tới ngồi bên cạnh cậu.
“Vị này chính là Hạng thiếu đúng không?” Tuy Bá Tường đeo kính, thoạt nhìn cũng nhã nhặn ôn hòa, nhưng chẳng hiểu vì sao Hạng Viễn cứ cảm thấy trên người đối phương mang theo ít nhiều tà khí.
“Xin chào, tôi là Hạng Viễn.” Hạng Viễn giơ ly rượu lên, cùng hắn chạm nhẹ.
“Bá Tường, khoa Kinh tế đại học A, bạn nối khố của Nhạc Hằng.”
Mấy tiếng ‘bạn nối khố’ vừa được thốt ra, bầu không khí xung quanh dường như ngưng trọng hẳn. Làm sao vậy? Có gì không đúng ư? Hạng Viễn nghi hoặc nhìn về phía Phương Trác, lại phát hiện đối phương không để ý tới mình, mà dùng một ánh mắt phi thường kỳ quái liếc nhìn Bá thiếu.
Bá Tường hiển nhiên không quá quen thuộc với đám người ở đây, chẳng qua hình như hắn cũng chẳng để tâm tới ánh mắt của người khác. Cho dù cái nhìn của những người xung quanh phi thường quỷ dị, hắn vẫn bình thản ung dung nói chuyện phiếm với Hạng Viễn và Tiêu Nhạc Hằng.
“Tiểu Nhạc, hình như rất lâu rồi cậu không tới nhà tôi chơi, mấy hôm trước tôi còn bảo mẹ làm món thịt kho tàu mà cậu thích đưa đến ký túc xá cho cậu, cậu đã ăn chưa?”
Từ Tiêu thiếu, đến Nhạc Hằng, rồi lại tới Tiểu Nhạc, chỉ mới hàn huyên một vài câu, vị Bá thiếu này đã thay đổi cách xưng hô với Tiêu Nhạc Hằng đến ba lượt, Hạng Viễn nhìn vẻ mặt quỷ dị của mọi người mà có chút xấu hổ thay cho hắn.
“Ăn rồi, thay tôi cảm ơn dì một tiếng.” Một bàn đầy người đều cúi đầu lặng lẽ nhịn cười, chỉ có Tiêu Nhạc Hằng là mặt không đổi sắc, dường như đã quen với những hành động khó hiểu của vị Bá thiếu này.
“Mẹ tôi làm thịt kho tàu ngon lắm, nếu có cơ hội Hạng thiếu cũng đến nhà tôi làm khách đi.”
“Hả?” Hạng Viễn sửng sốt, liên quan gì tới cậu nha?
“Sao nào, không đồng ý hả?”
“Không không không, không phải,” Hạng Viễn lắc lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối, “Mạo muội lắm, sợ sẽ làm phiền bác gái.”
“Trái lại tôi cảm thấy Hạng thiếu thực là khách sáo,” Bá Tường nhìn cậu hồi lâu, mới dùng một tay chống má, tựa hồ có điều suy nghĩ, nói, “Cậu và ‘Hạng Viễn’ mà tôi nghe nói, hình như không quá giống nhau.”