Chương 33: Bị bỏng

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

“Đông Đông, em sao vậy?” Di động rơi xuống đất, nhưng vẫn nghe được tiếng của Tam gia.

“Không việc gì…” Hạng Viễn nhịn đau, đặt mông ngồi phịch xuống mặt sàn. Hôm nay cậu vẫn luôn ở cùng Phương Trác cho nên không có vệ sĩ theo bên người, vì thế mà hiện tại bị bỏng cũng không ai giúp đỡ.

“Tiên sinh, tiên sinh, anh không sao chứ?” Cô gái trẻ đánh đổ cà phê lên người cậu cuống quýt hỏi. Cô ngồi xổm xuống bên cạnh, vươn tay định kéo quần cậu ra.

“Đừng nhúc nhích!” Ở trong hành lang, một nhân viên bảo an lớn tiếng hét lên, thành công ngăn cản động tác của cô gái trẻ. Hạng Viễn và cô gái còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy đối phương chạy vào toilet cách đó không xa, xách một thùng nước lạnh nhẹ nhàng dội lên trên đùi Hạng Viễn.

“A!” Hạng Viễn bị kí©h thí©ɧ đến bật thốt lên.

“Anh làm gì vậy?” Cô gái khó hiểu.

“Tiểu thư, cô có thường thức trị bỏng hay không?” Bảo vệ liếc cô một cái, rồi lại quan tâm nói với Hạng Viễn, “Tiên sinh, cậu đã cảm thấy đỡ hơn chưa?”

Hạng Viễn gật gật đầu, tuy tức giận trước hành vi của bảo vệ, nhưng quả thực nhờ có thùng nước lạnh này mà cảm giác đau rát trên đùi đã giảm đi. Cậu nhìn nhân viên bảo vệ, cố gắng mỉm cười.

“Tôi đỡ cậu vào toilet xối nước một chút, sau đó hãy đến bệnh viện.” Nhân viên bảo an nâng Hạng Viễn dậy, một bên đi vào WC nam, một bên nói với nữ sinh đã gây rắc rối nọ, “Tiểu thư, cô chờ ở chỗ này được chứ?” Nói xong, hắn còn liếc mắt ra hiệu với mấy nhân viên bán hàng vừa lao tới vây xem náo nhiệt, ý bảo không thể để người gây họa bỏ đi.

Cô gái vừa gây rắc rối quẫn bách đến mặt mũi đỏ bừng, cúi đầu đứng yên tại chỗ, trước con mắt đánh giá cả tất cả mọi người, có vẻ khó xử cực kỳ.

“Đông Đông? Chỗ em đã xảy ra chuyện gì?” Điện thoại vẫn chưa bị ngắt, Hạng Viễn dùng bả vai kẹp chặt di động, gian nan bước đi. Cậu rất sốt ruột, đầu kia điện thoại không ngừng truyền tới đủ loại âm thanh, có tiếng mở cửa thang máy, có tiếng ma sát của đế giày lên mặt sàn cẩm thạch, lại có tiếng gió rít khi Tam gia

vội vã di chuyển thật nhanh.

“Em không sao, chỉ bị bỏng một chút.”

“Hiện tại em đang ở đâu?”

“Lầu một, khu C, Plaza Vinh Diệu…” Lời còn chưa dứt, di động đã ‘cạch’ một tiếng mà rớt xuống.

Trong một khoảng thời gian ngắn bị rơi đến hai lần, màn hình cũng đều vỡ nát, Hạng Viễn liếc nhìn điện thoại một cái, cũng không có ý định cúi người nhặt lên, chân cậu còn rất đau, chỉ muốn đi xối nước cho đỡ hơn một chút.

“Khá hơn không?” Nhân viên bảo an giúp cậu nhặt điện thoại về, thấy hắn

một mình chống đỡ đến thực vất vả, còn tốt bụng hỏi han mình, Hạng Viễn thành tâm cảm tạ: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì, đây là việc tôi phải làm.”

Bị bỏng rất đau, nếu không nhờ người này ngăn cản, chỉ sợ cho đến bây giờ cậu cũng chưa nghĩ đến chuyện xối nước, mà sẽ giống cô gái kia, kéo quần ra trước.

“Ngày xưa đứa nhỏ nhà tôi đã từng bị bỏng, cho nên tôi cũng có một chút kinh nghiệm,” Nhân viên bảo an cười cười, “Chờ một lát, khi nhiệt độ trên da giảm xuống hãy đi khám bác sĩ.”

“Vâng.” Liên tục dội nước lạnh khiến cậu cảm thấy đỡ hơn nhiều, chẳng qua bởi vì tư thế quái dị, cho nên chống đỡ cũng thực khó khăn.

“Xin hỏi Hạng thiếu có đây không?” Cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông thân mặc tây trang đeo thẻ quản lí thăm dò ngó vào.

Hạng Viễn liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Anh là?”

“Tôi là quản lý tầng một của khu C, Tề Việt, giám đốc nghe nói ngài bị bỏng nên bảo tôi tới đây xem có thể giúp gì không.” Tề Việt tiến lên một bước, kính cẩn đáp.

Hạng Viễn còn mải miết dội nước vào chân, làm gì có tâm tình phản ứng lại hắn, “Tôi không sao, phiền đến anh rồi.”

“Không dám, không dám.”

Hai người vừa khách khí vài câu, cửa phòng lại bị đẩy ra một lần nữa, ngay sau đó, Tam gia mồ hôi nhễ nhại lo lắng chạy vào.

“Đông Đông!” Nhìn thấy đứa nhỏ yêu thương chật vật đứng dưới vòi xả nước, Tam gia nhanh chóng đi qua, nhưng không dám tùy tiện động vào cậu mà chỉ đẩy bảo vệ ra, vòng tay đỡ lấy thắt lưng của đối phương, “Đau lắm hả? Bỏng có nghiêm trọng không?”

Ống quần ướt sũng, trước đó lại vì mặt mũi nên Hạng Viễn không chịu dựa dẫm vào viên bảo vệ kia quá nhiều, hiện tại Tam gia đã đến, tinh thần cậu lập tức được thả lỏng ra, nhanh chóng đem thể trọng toàn thân đặt lên mình người đàn ông.

“Vẫn ổn, may nhờ có anh bảo vệ này.” Hạng Viễn dựa vào Tam gia, cảm kích cười với nhân viên bảo vệ.

“Ngài khách khí rồi, đây là việc tôi phải làm.” Bảo vệ cười ngây ngô, khoát khoát tay. Xem như hắn đã nhìn ra, hai vị này chắc hẳn không giống người thường, có điều hắn làm việc này xuất phát từ thiện ý, không có ý tưởng nịnh bợ người ta, cho nên thái độ vẫn thực thản nhiên bình ổn.

Trước đó, khi nhìn thấy thanh niên trẻ tuổi kia bị bỏng, thật sự hắn không đành lòng, đứa nhỏ nhà hắn cũng bởi không xử lý tốt vết thương nên mới để lại sẹo, do đó, hắn đã thành phản xạ, vừa thấy người bị bỏng lập tức lôi đi xối nước đầu tiên. Là một nhân viên bảo an, công việc chủ yếu của hắn là tuần tra, hơn nữa ở khu vực bán đồng hồ lại càng phải tuần tra cẩn thận hơn. Thế nhưng động tác của cô bé ban nãy quá nguy hiểm, nếu bị bỏng nặng, tùy tiện kéo quần, rất có thể sẽ lột luôn một lớp da đi.

Vì có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân bỏng nên hắn không thể đứng nhìn hành vi thiếu kiến thức này diễn ra được.

“Mã số 0796, Lưu Mãn Thuận?” Tam gia nhìn bảng tên trên ngực hắn, quay đầu nói với Chương Cần ở phía đằng sau, “Nhớ kỹ.”

“Dạ.” Chương Cần thực nghiêm túc tiếp thu, thấy chủ tịch Diệp hơi cong thắt lưng đỡ Hạng thiếu, thái dương còn liên tục nhỏ từng giọt mồ hôi, hắn không khỏi tiến lên một bước, nhỏ giọng nói, “Chủ tịch Diệp, để tôi đổi chỗ cho một chút?”

Hắn chưa từng thấy chủ tịch Diệp chật vật như thế này đâu, nghe tin Hạng thiếu bị bỏng, người nọ liền nóng lòng chạy vội tới. Đang giờ tan tầm, ngoài đường xe đông người lắm, ô tô của bọn họ có VIP hơn nữa cũng chẳng thoát nổi dòng xe cuồn cuộn ngoài kia. Mắt thấy chỉ còn cách mục tiêu có một con phố, Diệp Quân Niên thật sự không chờ được nữa, đẩy cửa xe, mang theo vệ sĩ chạy tới Vinh Diệu Plaza.

Thân là trợ lý đặc biệt, Chương Cần một bên liên hệ với viện bỏng một bên vội vã đuổi theo. Trên đường cái, một đám tinh anh tây trang giày da hối hả chạy như điên, hình ảnh đó cũng thực sự rất say lòng người.

“Không cần.” Diệp Quân Niên lắc lắc đầu, Đông Đông vừa mới kêu đau ở trong điện thoại, tim hắn liền thắt cả vào. Đứa nhỏ nhà mình chật vật chịu khổ, làm sao Tam gia có thể đồng ý buông tay dù chỉ là một phút giây.

Hạng thiếu bị bỏng, đứng xả nước bên trong toilet, bên ngoài từ quản lí cho đến giám đốc Vinh Diệu Plaza đều vây kín, khách khứa chứng kiến một màn này cũng sợ tới mức nướ© ŧıểυ phải nghẹn trở về. Cái nhà vệ sinh này làm sao vậy? Nhiều người chầu trực như thế để làm chi?

“Tiên tiên tiên… tiên sinh?” Cô gái làm đổ cà phê lên người Hạng Viễn nhìn một đống nhân vật cấp cao chạy tới nhưng không một ai dám lỗ mãng với người ở bên trong, cứ như một đám học sinh bị phạt đứng ở bên ngoài thì sợ tới mức chân cũng run lên. Thật sự cô không cố ý, nhưng phô trương đến mức này, rốt cuộc mình đã đυ.ng phải thần thánh phương nào nha!

“Cô chính là người gây họa?” Chương Cần vừa đi ra liền nhìn thấy một cô gái trẻ đang sợ hãi đứng ở góc tường.

“Vâng.”

“Vì sao lại hắt cà phê vào người Hạng thiếu nhà chúng tôi?”

“Tôi không cố ý!” Cô gái đỏ hoe vành mắt, hiển nhiên hoảng sợ không nhẹ, “Chỉ là tôi vội vã lên lầu xem phim nên mới đi nhanh một chút, trong lúc bất cẩn liền đυ.ng phải thiếu gia nhà các anh!” Thấy vẻ mặt Chương Cần tràn đầy dò xét, cô gái suýt nữa đã khóc lên, “Tôi tôi tôi… tôi sẽ bồi thường tiền thuốc!” Không biết vị đại thiếu gia kia sẽ tới viện nào, cũng chẳng biết cô có bồi thường nổi hay không!

“Trước hết cô cứ ở đây chờ một chút.” Chương Cần quan sát cô gái vài lần rồi mới nói. Làm trợ lý đặc biệt của Diệp Quân Niên, cả ngày so chiêu với đám tinh anh thương giới, trên phương diện nhìn mặt đoán lòng hắn cũng không tồi. Loại thiếu nữ dường như còn chưa tốt nghiệp đại học thế này, nếu nói dối, chỉ cần một cái liếc mắt hắn cũng sẽ nhận ra.

“Anh cảm thấy thế nào?” Hắn quay đầu hỏi Cát Kiện.

Cát Kiện là trưởng đội vệ sĩ của Tam gia, tất nhiên cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Từ trước khi Chương Cần quan sát cô gái kia, hắn đã phát hiện, đối phương không ngừng run rẩy khi đối diện với ánh mắt sắc lạnh của mình. Cuối cùng, Cát Kiện lạnh lùng nói, “Hẳn là ngoài ý muốn.”

Chương Cần gật gật đầu, bảo Cát Kiện cho người canh chừng cô gái, còn mình thì đi tìm giám đốc Vinh Diệu Plaza để đưa xe vào đây. Vinh Diệu Plaza rất lớn, kể cả thể lực Tam gia tốt cũng không cách nào bế Hạng Viễn ra ngoài.

“Em đi được!” Ống quần Hạng Viễn ướt hết, đường cong men theo cẳng chân triệt để bị phơi bày, nước ở dưới gấu quần còn không ngừng nhỏ giọt.

“Đừng để động đến miệng vết thương.” Tam gia đang đau lòng, sao có thể để cậu tự đi. Hắn vỗ nhẹ đầu Hạng Viễn, vòng tay ôm ngang người nọ lên.

“Dọa người quá.” Quần ướt bọc trên thân cũng giống chẳng mặc gì, Hạng Viễn mất tự nhiên che mông, cảm giác phía dưới cứ như đang lọt gió.

“Không việc gì, bọn họ không nhìn được đâu.” Tam gia săn sóc bảo Cát Kiện cầm áo khoác che cho cậu.

Đây là giấu đầu hở đuôi hả? Hạng Viễn khóc không ra nước mắt, đem đầu chôn ở hõm vai của Tam gia, triệt để giả trang thành đà điểu.

Bởi vì người nhà Tam gia bị bỏng cho nên quản lý Vinh Diệu Plaza không dám chậm trễ, những ai có thể tới đều tới đây, khu C lập tức có thêm một đám người vây quanh bên ngoài WC nam nữa. Bởi vì quản lý cấp cao nhiều lắm, cho nên anh bảo vệ cùng quản lí tầng một vừa mới nhấn mạnh sự tồn tại đều bị chen đến góc phòng.

Cửa vừa mở ra, mọi người đồng loạt lui về phía sau một bước, giám đốc Vinh Diệu Plaza vốn định tiến lên ân cần hỏi thăm, nhưng khi hắn nhìn thấy Hàn Tùng – lãnh đạo trực tiếp của tập đoàn Vinh Phong cũng chỉ dám nhắm mắt theo đuôi ở phía đằng sau thì nhanh chóng từ bỏ ý định. Trước mặt người đàn ông nọ, hình như hắn không có tư cách mở miệng đâu.

“Xe đã chuẩn bị xong, ngài bế Hạng thiếu lên trước đi.” Hàn Tùng hộ tống hai người ra chiếc xe điện du lịch đang dừng ở bên ngoài.

“Ừ.” Tam gia ôm Hạng Viễn, lại sợ chạm vào chỗ đau của cậu, chậm chạp nhích người, dùng một tư thế tương đối khó coi mà lên xe.

Hình ảnh ông chủ của ông chủ của ông chủ ôn nhu bế một người đàn ông lên xe như vậy, đám nhân viên cũng không dám công khai giương mắt ngắm nhìn. Chờ xe du lịch rời đi, bọn họ mới thở ra một hơi thật dài, má ơi, thế này nào có giống tiếp đãi khách nhân đâu, phải là tiễn chân một vị tổ tông mới đúng!

Các ông chủ lớn đi cả rồi, đám quản lý cấp cao chủ động tới đây chịu phạt đứng cũng lục tục giải tán. Vừa rồi có người lôi kéo làm quen với viên bảo vệ, nhưng khi thấy ông chủ không tỏ ý gì cũng tự nhiên mà bỏ đi, một nhân viên bảo an thôi, nịnh bợ hắn há lại có thể một bước lên mây được à?

Tất cả đã rời đi, không ai lưu ý tới cô gái vẫn đang rụt người trong góc tường nọ. Cô sắp xỉu rồi, chẳng qua vội vã đi mua một tách cà phê thôi, sao lại xui xẻo đυ.ng phải vị đại thiếu gia kia chứ. Thân phận cô đã bị người kiểm chứng, di động cũng bị tra qua, hiện tại hai vệ sĩ áo đen này lại định đưa cô tới chỗ nào?