Sau khi Khuyên Khuyên cùng Lục Vi về nhà, việc đầu tiên nó làm là… ăn những món ăn đặc biệt. Những tháng ngày ẩn dật trong tòa nhà thương vụ, nó phải ăn vụng cơm thừa canh cặn của người ta, thật là cực khổ. Lúc này, bữa ăn đã được cải thiện, nào là khoai tây sấy, thịt bò khô, Coca-Cola… Biết bao đồ ăn vặt bày la liệt trước mắt, Khuyên Khuyên sung sướиɠ tận hưởng thế giới hạnh phúc của mình.
Vỗ vỗ vào cái bụng nhỏ đang căng phồng vì no nê, Khuyên Khuyên nằm dài trên bàn máy vi tính, vừa “ợ” một tiếng vừa lim dim mắt một cách thoải mái. Điệu bộ đáng yêu đến nực cười của Khuyên Khuyên khiến Vi Vi không nhịn được cười. Ngược lại, tên “thú cưng” ngốc nghếch đang nằm dài trên sofa kia lại nhìn con chuột nhỏ bé đó với ánh mắt không chút cảm tình. Anh ta mơ hồ nhìn sang phía Vi Vi, mấy lần muốn nói điều gì đó nhưng ngập ngừng mãi rồi lại thôi, cúi đầu vờ như không thèm quan tâm đến.
Tất cả những điều này Lục Vi đều trông thấy hết, vốn định đợi đến khi nào chỉ có một mình tên “thú cưng” ngốc nghếch ấy cô mới nói cho rõ ràng, nhưng không ngờ đến lúc Khuyên Khuyên đã ngủ say, tên “thú cưng” ngốc nghếch kia vẫn nằm nguyên chỗ cũ, ánh mắt không ngừng dán chặt vào Khuyên Khuyên. Khẽ thở dài một tiếng, Lục Vi giơ hai tay đầu hàng, quay lại nói: “Nam Huyền, anh có chuyện gì muốn nói với tôi phải không?”
Tên “thú cưng” ngốc nghếch ngại ngùng, hồi lâu sau mới lặng lẽ gật đầu: “Vi Vi, vì sao Khuyên Khuyên…”
Không đợi Nam Huyền nói hết câu, Lục Vi liền lấy gói khoai sấy, ngồi xuống cạnh Nam Huyền, tiện tay nhón một miếng bỏ vào miệng đối phương. Nam Huyền vốn định mở miệng nói thì lại bị miếng khoai chặn họng, nhất thời lâm vào thế bí, không biết phải làm thế nào.
Vi Vi thấy vậy thì bật cười thành tiếng, chống nạnh, trừng mắt ra lệnh: “Ăn đi!”
Tên “thú cưng” ngốc nghếch không dám cãi lời, cố gắng cắn một miếng khoai tây sấy trong miệng. Vi Vi hỏi: “Có ngon không?”
Nam Huyền theo bản năng chỉ muốn lắc đầu, là một con rồng thần, anh ta không nhất thiết phải ăn đồ ăn dưới trần gian, thứ đồ ăn hơi mặn lại hơi ngọt này càng không phải thứ anh ta yêu thích, nhưng không thể kháng cự được ánh mắt háo hức, chờ đợi của đối phương, tên “thú cưng” ngốc nghếch vẫn làm trái với lương tâm, gục gặc gật đầu.
Lục Vi liếc mắt mỉm cười. “Khuyên Khuyên cũng thích ăn khoai tây sấy. Anh xem, nếu chúng ta bỏ nó lại tòa nhà thương vụ, ngay đến khoai tây sấy nó cũng phải vụиɠ ŧяộʍ ăn cắp của người ta. Hơn nữa, nó sẽ không có quyền được lựa chọn, không thể thích ăn khoai tây sấy là có khoai tây sấy để ăn. Để được no bụng, nó phải ăn cơm thừa canh cặn của người ta vứt lại, ngay cả một cái ổ ấm áp để ngủ nó cũng phải dùng tóc con người để bện…”
Nói đến đây, ánh mắt Lục Vi dần trở nên ảm đạm, thê lương. “Sống mà không có chỗ ăn, chỗ ở là một điều bất hạnh nhất. Thực ra, ở chỗ Dạ Ly, nó vẫn sẽ được ăn, được ở nhưng đổi lại là hoàn toàn mất tự do, đó là điều khủng khϊếp nhất, phải không? Cho nên, chúng ta cần phải mang nó về đây. Huống chi, Nam Huyền cũng nghĩ như vậy, phải không?”
Nghe Lục Vi nói như vậy, tên “thú cưng” ngốc nghếch vẫn trầm tư im lặng, khẽ ngẩng đầu nhìn Lục Vi với ánh mắt kỳ quái. Mười đầu ngón tay đan vào nhau, Nam Huyền cúi xuống, anh ta thừa nhận, quả thực ngay từ đầu cũng đã nghĩ đến việc xin Vi Vi đưa Khuyên Khuyên về nhà, vì… Haizz, người phàm vẫn có câu thành ngữ “đồng bệnh tương lân”, chẳng phải tâm tư của anh ta lúc này cũng giống như vậy sao?
“Trước đây tôi cũng từng đợi cô, trong lòng vừa lo lắng vừa khó chịu, muốn tự mình ra ngoài tìm kiếm nhưng lại sợ khi mình đi rồi, cô lại quay trở về thì biết làm sao. Dù sao… cảm giác đó cũng rất khó chịu.”
Vi Vi chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như chất chứa biết bao buồn tủi của Nam Huyền, nhẹ nhàng lên tiếng: “Người anh đợi… Ồ, không biết đó có phải là tôi không?”
Tên “thú cưng” ngốc nghếch cúi đầu, thần thái ủ rũ, chán nản không thể diễn tả bằng lời, thở dài một tiếng rồi chậm rãi gật đầu. Vi Vi nghẹn ngào, suýt thì nghẹn khoai tây sấy, không ngờ mình… cũng thật vô liêm sỉ.
“Chủ nhân của Khuyên Khuyên chí ít còn bảo nó ở nguyên một chỗ chờ đợi, nhưng lúc đó cô đã vội vàng ra đi, ngay cả một câu nói cũng không để lại, tôi… Trong lúc tôi bị thương, chìm vào giấc ngủ dài cũng không thấy cô trở về, tôi đã từng nghĩ rằng, nghĩ rằng…” Nam Huyền dụi dụi mắt, bộ dạng oan ức chẳng khác nào một đứa trẻ đang tủi thân. Những đau buồn, sầu muộn, khó khăn đã qua trong nháy mắt bất chợt ùa về, dường như Lục Vi cảm nhận được nỗi đau này, tự đáy lòng trào dâng một cảm xúc khó tả, đầu óc quay cuồng, cả cơ thể trong phút chốc như mất tự chủ, ôm chầm lấy Nam Huyền.
Không gian ngưng tụ, thời gian như ngừng lại, chỉ trong giây lát mà ngỡ đã bao năm. Tên “thú cưng” ngốc nghếch đờ đẫn mất nửa giây, sau đó cũng đưa tay ra, chầm chậm ôm lấy đối phương, hít hà mùi hương êm dịu quen thuộc. Thì ra những điều khó nói hà tất phải nói thành lời, chỉ cần một ánh mắt, một cái ôm đã là quá đủ.
Nam Huyền dụi dụi vào vai Lục Vi tìm chút hơi ấm, ngửi mùi hương cỏ thoang thoảng lẩn quất quanh đây, trong lòng dấy lên một cảm giác bình an không nói nên lời.
“Vi Vi…”
“Xin lỗi, Nam Huyền, trước đây tôi không nên nói những lời như vậy.”
“Là tôi không tốt, đáng lẽ tôi không nên tức giận với Vi Vi.”
Một người một thú lại hòa hảo như lúc ban đầu. Đang ôm chặt nhau thì thầm, từ phía sau chợt truyền đến một tiếng ho nhẹ: “Hừ hừ, hai người giải thích cho tôi hiểu về cảm giác bóng điện nhập vào nhau được không?”
Lục Vi và Nam Huyền cùng quay lại, thấy Khuyên Khuyên đang giả vờ giả vịt đưa ngón tay lên dụi dụi mắt. Vi Vi phì cười: “Nói linh tinh cái gì thế, Nam Huyền là em trai tôi mà.”
Khuyên Khuyên vểnh hai chiếc tai tròn tròn, xinh xắn lên, ra dáng là một người từng trải, nói: “Tỷ đệ lưu luyến nhau như thế ắt hẳn trong đó cũng phải có chút ít tình yêu. Hai người không cần xấu hổ, cứ coi như tôi không tồn tại, tôi đi ngủ đây.” Nói xong, con chuột nhỏ bé kia bò dọc theo chân bàn xuống dưới sàn, lê cái thân béo ục ịch hướng về phía phòng ngủ của Lục Vi.
Vi Vi chậc lưỡi nói: “Cô đi đâu vậy?”
“Đi ngủ thôi!”
“Vào phòng tôi sao? Ngủ trên giường của tôi sao?”
Khuyên Khuyên gật gật đầu làm như đó là lẽ đương nhiên. “Ừ, ngủ cùng Vi Vi, oáp oáp!”
Vi Vi há hốc miệng, nhất thời không biết phải nói thế nào. Khi còn nhỏ, cô đã từng trông thấy cảnh tượng chuột bọ hoành hành trong nhà. Chúng thường lấy những nơi tối tăm, ẩm thấp, gần nguồn lương thực làm “nơi diễn tuồng” của mình. Trong kho lương thực, trong góc tường… cơ hồ không có chỗ nào là không có chúng. Thậm chí trong đêm tối, Tiểu Vi Vi luôn cảm thấy ở bất cứ đâu cũng có thể nghe thấy tiếng chuột kêu, cô còn lo sợ nếu vô tình đánh động đến chúng, từng con chuột sẽ bò ra cắn vào tai mình.
Tuy chuyện này đã trôi qua khá lâu rồi nhưng đến tận bây giờ, Lục Vi vẫn còn chút cảm giác khϊếp sợ trước những chứng bệnh mà lũ chuột có thể gây ra. Mặc dù Khuyên Khuyên là một con chuột vô cùng đáng yêu, lại có những cử chỉ, động tác rất giống con người nhưng dù sao nó vẫn thuộc họ nhà chuột. Trong lòng Lục Vi bỗng nhiên trỗi dậy một cảm giác kháng cự mạnh mẽ, tròn mắt nhìn Khuyên Khuyên, nói quanh co một hồi: “Khuyên Khuyên, cô ngủ cùng Nam Huyền nhé, vì tư thế ngủ của tôi không được đẹp lắm đâu.” Ai ngờ Khuyên Khuyên nghe xong câu nói đó liền nhảy dựng lên, quyệt quyệt chiếc đuôi nhỏ bé vào tay Vi Vi, thở gấp, nói: “Cô… cô… Khuyên Khuyên không ngủ cùng Nam Huyền đâu!”
“Có vấn đề gì sao?”
Khuyên Khuyên nghe vậy lại thẹn thùng, đưa tay lên che mặt, nói: “Khuyên Khuyên là con gái, làm sao có thể ngủ cùng con trai trên một chiếc giường được chứ?”
Vi Vi toát mồ hôi, đang quẫn trí không biết phải nói thế nào, liền nghe thấy Khuyên Khuyên nói thêm: “Có điều, vẫn còn có một cách.”
“Cách gì? Cô mau nói đi!”
“Vi Vi và Nam Huyền ngủ cùng nhau, Khuyên Khuyên ngủ một mình.” Nó vừa dứt lời, tên “thú cưng” ngốc nghếch ở bên cạnh vốn đang ngồi bất động, ánh mắt đột nhiên lóe lên những tia sáng lấp lánh. “Vi Vi mềm lắm, Nam Huyền rất thích!” Dứt lời, tên “thú cưng” ngốc nghếch dường như muốn bồ nhào đến ôm lấy Vi Vi, cảm nhận cảm giác mềm mại ấy.
Đối mặt với tình cảnh này, Lục Vi vội nuốt nước miếng, cuối cùng đành hạ quyết tâm, nói: “Khuyên Khuyên, chúng ta đi ngủ thôi.”
_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách ôm ôm_ _ _ _ _
Chuyện về nắm tóc đen trong công ty đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng thủ phạm hù dọa Trình Tổng và Lục Vi trong thang máy vẫn chưa xuất đầu lộ diện. Lục Vi nói hết toàn bộ sự thật lúc bị kẹt trong thang máy với Dạ Ly, nhưng có một việc cô không muốn nói ra, đó là… Quý Vân.
Vi Vi vẫn không sao hiểu được, hôm đó Quý Vân làm thế nào có thể đột nhiên xuất hiện ở nơi kỳ quái đó, làm thế nào mà anh ta đưa cô thoát ra khỏi đó được. Sự xuất hiện của Khuyên Khuyên đã khiến tất cả những mối nghi ngờ đều chuyển sang một người xa lạ khác, chi tiết Quý Vân đột ngột xuất hiện phía ngoài thang máy hôm ấy là manh mối đáng nghi ngờ nhất.
Vi Vi vẫn luôn do dự không biết có nên nói cho tên Dạ đại họa biết thủ phạm có thể là người đã tiễn mình đến cửa ngày hôm đó hay không. Hôm nay, Trình Tổng vẫn đi muộn nửa tiếng đồng hồ, nhưng bất ngờ ông ta lại không có dáng vẻ thong dong, nhàn nhã như mọi khi, dường như phải lết mãi mới vào đến văn phòng, vừa bước tới cửa đã la hét om sòm tìm Dạ Ly.
Nửa tiếng sau, Dạ đại họa bước ra từ phòng làm việc của Trình Tổng, quả đúng như dự liệu, hai chữ “người đó” trong câu chuyện cũ lại xuất hiện.
Dạ Ly lên tiếng: “Trình mập nói, vừa rồi trong thang máy, ông ta lại trông thấy người con gái đó.”
Vi Vi trừng mắt hỏi: “Người nào cơ?”
“Chính là người mà tối hôm đó ông ta đã thèm đến chảy nước miếng nhưng cuối cùng lại bị cô ta dọa cho hồn siêu phách tán ấy. Vừa rồi Trình mập cùng một nhóm người đi vào thang máy, rõ ràng ông ta đã trông thấy cô ta ấn nút lên tầng hai mươi ba… vừa khéo cũng là tầng làm việc của công ty Quý Vân!
“Anh nghĩ xem bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Dạ Ly ra vẻ không có chuyện gì, nói: “Còn có thể làm thế nào nữa, lên thẳng trên đó mà tìm.”
“Ừ, chúc anh thành…” Lục Vi còn chưa nói hết câu, Dạ Ly đã vỗ nhẹ lên vai cô, cười tươi như hoa. “Với tư cách là lao động không công của cửa hàng thú cưng, cô sẽ đi cùng tôi.”
Lục Vi: “…”
Buổi chiều hôm đó, vào lúc 15 giờ 15 phút 15 giây, sau khi đợi Dạ đại Boss ăn no ngủ kĩ xong, hai người bắt tay vào hành động, đi thang máy lên thẳng tầng hai mươi ba.
Trên đường đi, Lục Vi lo lắng, thấp thỏm không yên. Trong lúc sợ hãi, ngay cả bộ dạng của đối phương như thế nào cô cũng không nhớ thì sao có thể nhận diện được đây? Lại lo sợ khi tìm ra rồi, không biết Dạ Ly có thể đối phó được hay không, hay là bị dọa cho sợ đến độ làm ảnh hưởng đến người khác. Nhưng kết quả lại một lần nữa chứng minh: chân tướng sự thật thường rất chớ trêu.
Đến tầng hai mươi ba, Dạ Ly lấy ra một thứ gì đó giống như la bàn từ túi áo ngực, đi theo hướng mà đầu kim đã chỉ, tiến thẳng vào công ty của Quý Vân. Mặc kệ ba rem “không phận sự miễn vào” phía trước quầy tiếp tân, Dạ đại họa vẫn đường đường chính chính xông thẳng vào phòng làm việc. Đến khi đối phương trông thấy Dạ Ly và Lục Vi thì cũng đã muộn, không thể ngăn chặn được nữa.
Cô lễ tân còn chạy đuổi theo phía sau, la hét: “Này anh chị kia, anh chị đến tìm ai vậy? Xin lỗi, Tùng tiểu thư, họ…”
Bên này, cô gái tên là Tùng tiểu thư ấy chợt tái mặt, không kịp nói dù chỉ một lời. Dạ Ly khoanh tay, đứng tựa cửa, chép miệng nói: “Muốn nói chuyện ở đây hay là đi ra ngoài?”
Tùng tiểu thư đứng ngây tại chỗ, Lục Vi ở bên cạnh cũng đã hóa đá. Cô đưa mắt nhìn kĩ dung nhan của đối phương, vị “Tùng tiểu thư” này chẳng phải ai khác mà chính là bạn gái của Quý Vân.
Lục Vi chau mày, ai đó có thể nói cho cô biết, chuyện này rốt cuộc là thế nào?