18.
Lúc ta đến, trại hươu ở ngoại ô phía tây đã bị chặn lại chật như nêm cối, Diệt Hỏa giáo thủ vệ sâm nghiêm, ngăn ta lại không cho ta tiến vào.
Thực ra nếu là đánh vào đó, ta cũng có một chút thực lực này.
Nhưng rốt cuộc ta cùng với Hiên Hiên đã từng có một đoạn tình duyên mỏng như sương, ta cũng không muốn đem sự tình làm căng thẳng, nên cũng không đánh vào, một tay chống nạnh, một tay chỉ thiên, tức sùi bọt mép: “Kêu lão đại mấy người bước ra đây!”
Có người chạy đi báo tin, cũng không lâu lắm, cả dòng người tách ra hai bên tạo thành một con đường ở giữa, Hiên Hiên đã tới.
Sau lưng hắn còn có một người đi theo, là một miêu nữ toàn thân mặc y phục vải dệt thủ công thêu hoa, đầu đeo đầy trang sức bằng bạc hoa lệ.
Nhìn kỹ lại, ồ, đây không phải chính là vị hôn thê của hắn mà lần trước ta đã gặp sao?
Vừa nhìn thấy ta, Hiên Hiên liền nở nụ cười, quả nhiên chỉ cần cười một cái là mây tan mưa tạnh, tựa hồ như chân trời lập tức sẽ xuất hiện một dải cầu vồng cho phù hợp với tình hình, thần nhan sáng lạn, làm cho thiên hạ phải thất sắc.
Chính là ta không xứng.
Chỉ trong chớp mắt, hắn lăng ba vi bộ đi tới, kéo lấy tay ta: “Ngươi ở đây vừa kịp lúc, ta đang muốn phái người đi tìm ngươi đây. Vấn đề cổ trùng kia đã có cách giải quyết rồi!”
Lại nhìn qua miêu nữ, ta dường như hiểu được cái gì đó rồi.
Miêu Cương cổ thuật, thiên hạ độc tuyệt….
Hắn lúc đó có thể tự mình thoát khỏi xiềng xích, tội gì còn phải gọi thêm viện binh?
Cho nên cái gọi là viện binh này, kỳ thật không phải là hắn…gọi đến vì mình, mà là….
Ta cảm thấy xấu hổ, liền nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác: “Thập Tứ đâu rồi? Các ngươi tại sao lại muốn bắt Thập Tứ?”
Hiên Hiên dừng lại, đôi mắt hoa đào đẹp đến phạm quy lập tức nổi lên một tia ủy khuất: “Vừa mới gặp mặt, người thứ nhất ngươi hỏi là hắn sao?”
“Cố Trác Trác! Ngươi xem ngươi như thế có được không? Ngươi vừa thấy nàng liền đi tới nắm tay nàng như thế, trong lòng ngươi có còn vị hôn thê là ta đây không hả?”
Miêu nữ tức giận, xông tới muốn tách hai bàn tay của chúng ta ra.
Hiên Hiên lại nhẹ nhàng kéo ta lại, khéo léo né tránh: “Cái danh tự vị hôn thê này không phải là do ngươi tự phong sao?”
Cái gì?
“Ngươi nói bậy! Nương ngươi nói rồi, nếu ta có thể đuổi kịp ngươi, ngươi liền để cho ta…hắc hắc! Cái này không phải là nói đem ngươi gả cho ta sao?”
Hiên Hiên mặt không biểu tình: “Nàng là biết ngươi sẽ chẳng thể đuổi kịp ta.”
Miêu nữ tức giận đến mức ánh mắt đỏ lên, bàn tay nâng lên chỉ thẳng ta: “Vậy chẳng lẽ nàng đuổi kịp?”
Hiên Hiên quay đầu lại nhìn ta, mím môi, cổ họng nhấp nhô: “Nàng thì không cần phải đuổi.”
Không…đừng có bên trọng bên khinh như thế có được không….
“Ngươi…” Miêu nữ tức giận đến mức nước mắt chảy dài: “Thì ra là ngươi lừa ta tới đây, có phải là để giải cổ cho nàng không?”
Hiên Hiên thở dài: “Không phải chính ngươi đang nợ ta một món nợ ân tình à, cũng cần phải trả chứ? Ta không có lừa ngươi.”
“Vậy tại sao ngươi lại không nói cho ta là ngươi thích nàng?”
“Tại sao cái gì ta cũng phải nói cho ngươi biết?”
Miêu nữ tròn xoe mắt, bên trong viết đầy chữ “Ta không hiểu”.
Nhưng ta đã có thể đoán được phần nào nguyên nhân, chỉ là có chút không thể tin được.
Hắn không dám nói cho tiểu cô nương biết về mối quan hệ của hai chúng ta, ngược lại vừa như vờ đáp ứng miêu nữ, vừa bắt Thập Tứ về để nghiên cứu cách giải cổ, lại sợ nàng tâm sinh ghen ghét nên trong quá trình giải cổ có động tay động chân ám hại ta.
Lúc này, ta đoán được, nên miêu nữ cũng có thể đoán được.
Hai mắt nàng đẫm lệ, ngẩng đầu lạnh lùng hỏi hắn: “Trác Trác, cho dù ngươi không thích ta thì cũng không sao hết. Nhưng hai người chúng ta đã quen biết nhau mười mấy năm rồi, chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, chẳng nhẽ trong mắt ngươi, lòng dạ của ta chỉ lớn bằng cây kim vậy sao?”
Hiên Hiên thở dài: “Nếu như ngươi không phải là dạng người như thế, ta đành bồi tội với ngươi. Nhưng nếu như là phải, thì hậu quả này ta cũng không có cách nào gánh chịu.”
Miêu nữ lại sững sờ.
Nhưng lúc này, ta lại nóng nảy.
“Không phải là mấy lời này ngươi nói ra lúc này có hơi sớm sao?” Ta lén lút kéo ống tay áo của Hiên Hiên, “Cổ trên người ta còn chưa giải được mà ngươi đã đắc tội với nàng, vậy liệu ta có sống nổi qua hôm nay không?”
“Đừng nóng vội, cổ này nàng giải không được đâu.” Hiên Hiên an ủi ta.
Cái này gọi là an ủi à?
Ngươi hôm nay mất đi chẳng qua chỉ là sinh mệnh, không giống như nàng, hôm nay nàng mất đi chính là tình yêu.
Để cho ta đi chết đi…