10.
Triệu Uyên giờ phút này đã tỉnh táo lại rồi.
Đỗ Nguyệt Nga đánh mấy lần này, nói muốn đánh ta là thật, nhưng đánh trúng hắn lại không thể nói là không cố ý.
Hắn còn chưa đi lên đại bảo đâu.
Hoàng đế lão nhi còn có nhiều nhi tử nha.
Còn chưa qua sông đã suy nghĩ đến chuyện đoạn cầu, liệu người của phủ Thừa tướng có thể đáp ứng không?
Ta cảm thấy ta bị bút pháp của tác giả Xuân Thu lừa gạt nhiều quá, lại dùng mấy tư tưởng yêu đương não tàn để xem xét mối quan hệ giữa các nhân vật.
Nữ tử thế gia lại có thể ở bên cạnh hoàng tử chỉ bởi vì tình yêu sao?
Người ta muốn chính là làm hoàng hậu a.
Nghĩ đến tầng này, Triệu Uyên liền biết mình đã tự đắc chí quá sớm. Đỗ Nguyệt Nga vẫn chưa hoàn toàn bắt được tới tay đã nghĩ tới chuyện mở hậu cung rồi, hắn chỉ là đang mơ mộng mà thôi.
“Nguyệt Nga,” Hắn không chú ý đến cái chân mới bị đập, bước tới đỡ Đỗ Nguyệt Nga đứng lên, “Muội đang nói cái gì thế? Nàng làm sao có thể so sánh với muội được? Nếu như muội không thích nàng, ta đuổi nàng đi là được, tình cảm thanh mai trúc mã mười mấy năm của chúng ta như thế nào, muội còn không hiểu được ta sao?”
Ta nghe được thiếu chút nữa nôn ra.
“Đuổi nàng đi?” Đỗ Nguyệt Nga trên mặt hiện lên một tia trào phúng, “Đuổi như thế nào? Đưa người đến thôn trang sao? Uyên ca ca, Thập Thất đây là tử sĩ lấy một địch trăm đó, nếu huynh muốn triệu nàng trở về không phải là chuyện rất dễ dàng sao?”
Triệu Uyên lúc này tính tình tốt đến kinh người: “Nguyệt Nga, vậy muội muốn như thế nào? Uyên ca ca đều nghe theo muội hết.”
Đỗ Nguyệt Nga cười gằn: “Uyên ca ca đem nàng ban cho muội đi, mấy ngày nay nhốt ở đây đã, đợi muội hoàn toàn giải hết độc trong người liền mang nàng đi.”
Triệu Uyên đồng ý rất nhanh: “Đây là chìa khóa của căn mật thất này, Nguyệt Nga muội cầm đi.”
Hai người nhu tình mật ý đứng lên, lại là một đôi tiểu uyên ương ân ân ái ái.
Nhưng lúc xoay người, Triệu Uyên vậy mà còn thừa cơ an ủi liếc nhìn ta một cái.
Cảm ơn, may mà cũng không cần phải an ủi.
Hai người dính nhau một lát, Đỗ Nguyệt Nga liền bước lên, đắc ý đứng trước mặt ta, một bàn tay vung mạnh qua.
Lần này ta không thể né tránh, Triệu Uyên đã giao ta cho nàng, ta nếu phản kháng chắc chắn sẽ phải tiếp nhận những hình phạt nặng hơn.
Cho nên ta đành tụ khí ngưng thần, đem toàn bộ nội công đều ngưng ở trên mặt, một tiếng vang giòn vang lên, Đỗ Nguyệt Nga ôm tay kêu lên một tiếng.
Triệu Uyên nhảy dựng lên, mắng ta mấy câu rồi liền đỡ lấy Đỗ Nguyệt Nga bước ra ngoài.
Kỳ quái chính là, Đỗ Nguyệt Nga chỉ trừng ta một chút, cũng không tiếp tục so đo với ta nữa.
……….
Rốt cuộc mật thất lại trở lại yên tĩnh, ta lại tựa người vào bên tường, lẳng lặng ngồi xuống, sau đó lại đi qua đẩy viên gạch, lại phát hiện không đẩy được.
Ta ngây dại.
Sau một lúc, ta hồi tưởng lại những gì mà mình vừa mới nói lúc nãy, thử lấy góc độ một người bên ngoài để xem thử mình là người như thế nào. Nói ngắn gọn chính là đồ trà xanh, tiện nhân và củi mục.
Tiện nhân không biết xấu hổ cùng người ta đoạt nam nhân, kết quả là không giành được, còn bị người ta nhốt vào phòng tối.
Giờ phút này, hình tượng của ta ở trong mắt mỹ nhân chính là như vậy sao? Ta lựa chọn tự bế.
Vết thương lại bắt đầu hơi đau, lại có chút dính, vừa rồi trên nhảy dưới tránh, ta không quá chú ý, lúc này cúi đầu xem xét, xong đời rồi, quần áo ta mới vừa thay bây giờ lại nhiễm đỏ một mảnh, cái này thì sao có thể tốt được chứ?
Nhưng giờ phút này ta lại không còn một chút khí lực nào để đi giày vò nữa, chìa khóa đã thuộc về Đỗ Nguyệt Nga, đoán chừng Thập Tứ cũng không còn cách nào vào đây được, không có quần áo để thay, cũng không có đồ ăn, trước tiên cứ kệ vậy đã.
Sau khi ngụp đầu vào đống rơm trong gốc, ta chìm sâu vào giấc ngủ.
Trong giấc ngủ, ta tựa hồ cảm thấy có người sờ nhẹ trán của ta, đắp khăn lạnh lên trán, giúp ta uống nước.
Ta muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt quá nặng, chỉ có thể hé ra một khe hở nhưng lại không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ mê man nhìn thấy có một nam nhân ở trước mặt ta không ngừng bận rộn vội đến vội đi.
Hai mắt ta nhắm nghiền, hô lên: “Thập Tứ?”
Đối phương cả nửa ngày cũng không trả lời, phải rất lâu sau mới rầu rĩ phát ra một tiếng “Ừ”.
Thập Tứ không thương ta nữa, giọng hờ hững như thế.
Bà ngoại không đau cữu cữu không thương, ta chỉ là một gốc cải thìa mọc hoang ngoài đồng ruộng…
Khi con người bị thương và sinh bệnh là thời điểm yếu ớt nhất, ta nhẹ nhàng ôm bụng, sờ thấy tay của mình nhớp nháp và trơn tuột, đưa tay lên trước mặt xem thử thấy chỉ toàn là máu tươi, nước mắt ta theo gương mặt chảy xuống.
Thập Tứ quay lại thấy ta đã tỉnh, tới gần hỏi ta: “Rất đau sao?”
Ta nước mắt lưng tròng bắt lấy góc áo của hắn, nghĩ nghĩ, lại cố gắng mở miệng nở nụ cười: “Không sao.”
Hắn im lặng một lát, hỏi ta: “Triệu…Vương gia không chịu hướng về ngươi, trong lòng ngươi có khổ sở không?”
Ta cười tự giễu: “Ta khổ sở làm gì? Hắn làm sao có thể hướng về ta được.”
“Rời khỏi hắn không được sao?”
Ta sửng sốt: “Thập Tứ, ngươi đang nói điên khùng gì vậy? Ta là bởi vì sao mà phải lưu lại bên cạnh hắn, chẳng lẽ trong lòng ngươi còn không hiểu sao?”
Nếu như không phải cổ trùng đáng chết đó, ta đã sớm chạy rồi, còn phải ở đây hầu hạ hắn làm gì nữa?
Sau đó, ta lại ngủ thϊếp đi.
Trước khi ngủ hắn lại tới xem thử nhiệt độ của ta, ta thuận tay bắt tay hắn lại, kết quả là hắn né tránh ta như bị bỏng.
Thập Tứ không còn thương ta, không thương ta nữa…
Thật là một ngày tồi tệ mà.