Chương 60

— Lên lớp toán của mẹ bạn trai là cảm giác gì?

Thần kinh Nhạc Hàm căng thẳng, cố gắng không để ý tới người đàn ông ở bên cạnh, nghiêm túc nghe giảng ghi chép làm bài tập. Cuối mùa thu, trong phòng học vẫn chưa mở hệ thống sưởi, thế nhưng Nhạc Hàm lại gắng gượng túa ra một thân mồ hôi.

Hai nữ sinh ngồi bên cạnh Kiều Duệ lén nhích tới gần hỏi: “Là bạn của ông hả? Sao lại tới đây ngồi học chung với ông vậy?”

Lời thì nói với Kiều Duệ nhưng ánh mắt không ngừng liếc về phía Kỳ Tuân.

Mà người bị bọn họ để ý thì vẫn biếng nhác ngồi ở đó, lúc thì đề phòng nhìn lên bục giảng, lúc thì ôn nhu chú ý người bên cạnh.

Hai nữ sinh cũng nhận ra chút vi diệu, dáng vẻ anh đẹp trai này nhìn Nhạc Hàm hình như hơi mập mờ quá thì phải?

Nói tới Nhạc Hàm— cảm giác tồn tại của nam sinh Nhạc Hàm này ở trong lớp bọn họ không quá mạnh. Đương nhiên là dáng vẻ Nhạc Hàm cũng không tệ nên không phải không có nữ sinh chú ý tới, chỉ là Nhạc Hàm quá trì độn, qua qua lại lại không chịu đáp lại tín hiệu, vì thế những người có ý cũng giải tán cả.

Từ khi Kỳ Tuân và Nhạc Hàm ở bên nhau, Kiều Duệ đã không dễ chịu với Kỳ Tuân, lúc này nghe vậy liền trợn trắng mắt: “Tôi mới không quen!”

Kỳ Tuân nghe thấy, liếc mắt nhìn sang, cười xùy một tiếng.

Kiều Duệ: “…”

Cái tên thiếu đòn này! Kiều Duệ tức giận kéo nắp cây bút!

Hai nữ sinh nhìn nhau, không hiểu cho lắm.

Cho dù là đại học tốt chuyên ngành tốt thì cũng không thiếu người không tập trung ngủ gà ngủ gật. Hai nữ sinh thấy con đường tiếp cận anh đẹp trai đã vô vọng, nghe giảng lại không nghe nổi, liền dứt khoát lên weibo.

Lướt lướt một hồi thì một nữ sinh dừng lại, trợn to mắt.

Được xem là một người rất nhạy bén với những anh đẹp trai siêu cấp— thần kinh cô căng thẳng, nhìn weibo, lại nghiêng người tới trước, tầm mắt lướt qua Kiều Duệ, rơi vào người Kỳ Tuân.

Kỳ Tuân cảm nhận được ánh mắt cô gái liền theo phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn sang.

Nữ sinh cũng vì thế mà nhìn thấy gương mặt Kỳ Tuân rất rõ ràng: “! ! !”

Cô vội vàng lùi lại, bụm miệng im lặng bật ra hai chữ ‘chết tiệt chết tiệt’ rồi liều mạng kéo tay áo người bạn ngồi cạnh, áp sát bên tai đối phương nhỏ giọng thì thầm.

Nói xong, nữ sinh kia cũng trợn tròn mắt, lập tức lên weibo xem tin tức đứng đầu, lại lén liếc nhìn anh đẹp trai ngồi bên cạnh Kiều Duệ.

Kỳ Tuân chú ý tới bọn họ, lần này thì nhíu mày giơ ngón trỏ lên đặt trên môi, biểu lộ đầy đủ ý tứ của mình.

Nữ sinh kia: “! ! !” Thực kích động gật đầu với Kỳ Tuân.

Hai nữ sinh liếc nhìn nhau, tay đều run rẩy, cả gương mặt đỏ ửng, ánh mắt lóe sáng.

–bát quái và thức ăn cho chó cứ thế bất ngờ không kịp đề phòng áp sát bên cạnh bọn họ luôn, chết tiệt thật mà! ! !

Ở bên kia, Nhạc Hàm vẫn hoàn toàn không biết gì cả.

Cả người vẫn rất căng thẳng, Kỳ Tuân ghẹo một câu: “Đừng sợ mà.”

Nhạc Hàm: Sợ lắm đó! ! !

Tuy cậu thích học toán nhưng không phải ai cũng có tài năng về toán, cậu thuộc về dạng người ‘toán ơi tôi rất yêu bạn cho dù bạn không yêu tôi cũng không sao tôi chết sống cũng phải yêu bạn’.

Khí thế của giáo sư Hạ quá mạnh, tốc độ giảng bài rất nhanh, trước đây học môn này Nhạc Hàm vốn đã rất khổ, hiện giờ có cảm giác như đang ở trong địa ngục vậy.

Cậu cứ có cảm giác không tốt lắm.

Linh cảm của cậu trước giờ rất chuẩn, ví dụ như mỗi khi tầm mắt đối diện với giáo viên mà trái tim thót một cái, cậu sẽ nghe thấy tiếng giáo viên gọi tên mình, lại ví dụ như cho dù đang cúi đầu ghi chép mà nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn thì một giây sau sẽ nghe thấy tên mình.

Giờ phút này, Nhạc Hàm đang vội vàng ghi lại đề bài mà mẹ Kỳ ghi trên bảng đen, nháy mắt ngẩng đầu lên thì chạm mắt với mẹ Kỳ, trái tim cậu liền giật thót một cái.

Một giây sau, quả nhiên nghe mẹ Kỳ lạnh nhạt gọi: “Nhạc Hàm.”

Kỳ Tuân thu lại ánh mắt từ trên người Nhạc Hàm, mặt không biểu cảm nhìn mẹ mình.

Mẹ Kỳ không thèm để mắt tới Kỳ Tuân, cúi đầu chọn hai người khác trong danh sách, thản nhiên nói: “Lên làm ba bài này đi.”

Học đại học không giống như học cấp ba, rất nhiều giáo viên không quan tâm sinh viên bên dưới đang làm gì, có đôi khi lên lớp giảng vài hết giờ rời đi, những cũng có không ít giáo viên thích gọi sinh viên lên trả lời vấn đề.



–mọi người đều biết giáo sư Hạ thỉnh thoảng sẽ gọi sinh viên lên giải bài, vì thế lúc này không có ai cảm thấy kỳ quái cả.

Nhạc Hàm thoáng chốc áp lực như núi, nhận mệnh đứng dậy nhưng Kỳ Tuân lại đè tay Nhạc Hàm lại, hết sức chăm chú hỏi: “Biết làm không? Hay là để anh làm thay em nha?”

Khóe miệng Nhạc Hàm giật giật: “Anh thay? Anh biết làm không?”

Kỳ Tuân: “Anh biết chứ!”

Nhạc Hàm giật mình: “Không phải anh học thiết kế à?”

Kỳ Tuân lơ đểnh: “Học thiết kế không có nghĩa là môn toán của anh không giỏi, mẹ của anh là giáo sư toán học, anh có thể học toán không giỏi sao?”

Nhạc Hàm hiểu ra, ý của Kỳ Tuân là: “Tuy anh không học chuyên ngành toán học nhưng bởi vì chỉ số IQ của anh cao nên những thứ này đối với anh chỉ là chuyện nhỏ.”

Được rồi, bạn trai chỉ số IQ cao thật sự Sue tới vô lý, Nhạc Hàm coi như lại hiểu bạn trai thêm một chút.

Cậu bất đắc dĩ nói: “Không cần đâu, với lại anh thay em sao được, đâu phải mọi người không biết em đâu chứ.”

Kỳ Tuân nhướng mày cong môi nói: “Anh là người nhà của em.”

Nhạc Hàm: “…”

Cậu câm nín, lắc đầu, tự mình bước lên bục giảng.

Tổng cộng ba sinh viên, Nhạc Hàm cầm phấn giải đề toán của mình, ánh mắt nghiêng qua nhìn thấy giáo sư Hạ đứng bên cạnh ôm cánh tay nhìn mình chằm chằm.

Nhạc Hàm: “…”

A, áp lực quá đi.

Mẹ Kỳ đánh giá nam sinh trước mặt.

Đi học rất nghiêm túc, chỉ là dáng vẻ rất khẩn trương, hẳn là không theo kịp chương trình học đi?

Lại liếc nhìn người nào đó ở bên dưới, có bản lĩnh cắn bà sao?

Kỳ Tuân hơi híp mắt.

Mẹ Kỳ nhướng cao đuôi lông mày.

Lúc hai người khıêυ khí©h qua khıêυ khí©h lại, Nhạc Hàm tập trung lực chú ý, nghiêm túc xem đề toán, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu viết.

Mẹ Kỳ cùng con trai mình đấu nửa ngày, mặt cũng cứng ngắc, trợn trắng mắt tạm ngừng trận ‘chiến’ này lại, rốt cuộc cũng dời ánh mắt về phía Nhạc Hàm.

Nhìn một cái, mẹ Kỳ liền giật mình.

Nam sinh này mặc dù phải suy nghĩ, có hơi bị mắc kẹt nhưng tốc độ giải bài không tính là chậm, suy nghĩ cũng lưu loát, từng bước từng bước viết rất ổn định. Hai người bạn học ở bên cạnh thì đang lúng túng vò đầu bứt tai, hiển nhiên bình thường khi đi học không chịu nghe giảng.

Mẹ Kỳ có chút suy tư.

Giải bài xong, Nhạc Hàm thở phào nhẹ nhõm. Cậu viết quá chăm chú nên quên mất chuyện mẹ Kỳ ở bên cạnh, lúc đặt phấn xuống xoay người lại thì sợ tới phát hoảng, nhỏ giọng nói: “Cô Hạ…”

Ánh mắt nam sinh đầy sợ hãi, âm thanh mềm nhũn, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.

Mẹ Kỳ bị nghẹn, lúc nói chuyện thậm chí còn bị lắp: “Viết, viết xong rồi thì xuống đi.”

Nhạc Hàm ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi, Kỳ Tuân yêu thương xoa đầu cậu.

Mẹ Kỳ đứng trên bục giảng, hoảng hốt vuốt ngực.

…khi nãy là ánh mắt nai con Bambi gì vậy chứ?

Nhưng tiếp theo đó, khảo nghiệm ma quỷ của giáo sư Hạ vẫn chưa kết thúc.

Lần thứ hai viết đề bài lên bảng, mẹ Kỳ lại tiếp tục gọi: “Nhạc Hàm, lên bảng!”

Kỳ Tuân mím chặt môi thành một đường.

Kỳ Tuân khẩn trương lên bục, ‘rẹt rẹt rẹt’ giải xong, vừa thấp thỏm lại ngoan ngoãn nhìn mẹ Kỳ.



Mẹ Kỳ một lần nữa bị ánh mắt của Nhạc Hàm bắn trúng, ho khan nói: “Đi xuống đi…”

Lần thứ ba vẫn là: “Nhạc Hàm!”

Mặt Kỳ Tuân đã hoàn toàn đen xì.

Nhạc Hàm lên bảng giải bài xong, lúc đối mặt với mẹ Kỳ thì mở to mắt, tròng mắt tràn đầy lo sợ bất an.

Mẹ Kỳ thầm nghĩ ánh mắt đứa nhỏ này làm sao vậy, sao làm trái tim bà phải run rẩy thế này, vì thế hàm hồ nói: “Được rồi được rồi, xuống đi.”

Nhưng sau lần này, tất cả bạn học đều cảm thấy không bình thường.

Trước kia giáo sư Hạ quả thật sẽ gọi sinh viên lên làm bài, nhưng một tiết cao lắm chỉ kêu hai lần mà thôi, nhưng hôm nay chỉ mới học hai mươi phút, giáo sư Hạ đã gọi tới ba lần, hơn nữa cả ba lần đều có Nhạc Hàm!

Nhóm sinh viên ở bên dưới lao nhao ầm ĩ, hoài nghi không biết có phải Nhạc Hàm đã làm gì đắc tội giáo sư Hạ hay không.

Kỳ Tuân thì bắt đầu nghiến răng, lúc mẹ Kỳ lần thứ tư viết đề bài, chưa định từ bỏ ý định muốn gọi người thì anh đã giơ tay trước khi bà kịp lên tiếng, chậm rãi nói: “Cô ơi, ba bài này em biết, để em làm đi.”

Mẹ Kỳ khựng một chút rồi lộ ra nụ cười coi thường, đang định mở miệng thì Kỳ Tuân một lần nữa cắt ngang, ngoài cười nhưng tâm không cười nói: “Ba bài toán này em để em làm cả đi.”

Cả lớp ồ lên.

Gân xanh mẹ Kỳ nhảy dựng lên: “Bạn học này, xin hỏi cậu là ai?”

Kỳ Tuân cười sâu xa đứng lên, thầm nghĩ ‘mẹ đã hỏi thì con phải nói thôi’. Mẹ Kỳ thấy nụ cười của con trai liền biết nó chuẩn bị tác quái, trái tim Nhạc Hàm giật thót không ngừng kéo Kỳ Tuân.

May mắn mẹ Kỳ phản ứng nhanh, trước khi Kỳ Tuân định nói ra lời kinh người đã đen mặt nghiêm nghị nói: “Cậu, làm đi!”

Kỳ Tuân thỏa mãn.

Nhạc Hàm nhìn hai mẹ con giao chiến, gấp tới mức túa mồ hôi.

Lúc đứng dậy Kỳ Tuân còn dành chút thời gian nhéo nhéo tai Nhạc Hàm, nhỏ giọng nói ‘không sao đâu’ rồi nghênh ngang đi lên bục giảng.

Ở bên dưới, tất cả ánh mắt của mọi người không ngừng đảo về phía Kỳ Tuân, Nhạc Hàm và mẹ Kỳ. Đã tới mức độ này thì mọi người đương nhiên cảm nhận được giữa ba người này có vấn đề.

Ở bên cạnh Kiều Duệ, hai nữ sinh vẻ mặt kích động không ngừng gõ phím trên màn hình điện thoại.

Mà trên bục giảng, Kỳ Tuân cầm phấn, liếc nhìn mẹ mình.

Mẹ Kỳ cũng nhìn anh chằm chằm.

Kỳ Tuân cười, vừa cầm phấn viết vừa mở miệng, nhỏ giọng cảnh cáo một câu ‘không cho phép bắt nạt em ấy nữa’.

Mẹ Kỳ mắt điếc tai ngơ, lạnh lùng nói: “Viết ra các bước!”

Kỳ Tuân thành thạo viết: “Lên lên xuống xuống mẹ tưởng là lớp thể dục chắc.”

Thái dương mẹ Kỳ bắt đầu giật giật: “Viết chữ rõ ràng một chút!”

Kỳ Tuân ung dung nói: “Mẹ mà làm em ấy mệt, con sẽ ôm em ấy đi.”

Nụ cười của mẹ Kỳ vặn vẹo: “Tập trung sự chú ý của con đi!”

Kỳ Tuân khẽ thở dài một hơi: “Bị mẹ dọa như vậy con phải về dỗ em ấy, mà cũng được, dù sao thì con cũng thích dỗ lắm.”

–mẹ Kỳ lúc này quả thực muốn bóp gãy cả hộp phấn!

Bà nhỏ giọng, buồn bã nói: “Con có từng đối xử tốt với mẹ như thế lần nào chưa hả?”

Kỳ Tuân không chút thay đổi biểu cảm nói: “Đây là chồng tốt với vợ, không phải mẹ cũng có chồng của mình à?”

Mẹ Kỳ: “…”

Nghĩa là con trai bà là người ở trên?

Mà cũng đúng thôi, thấy thế nào thì Nhạc Hàm và con trai bà cũng phân công thụ quá rõ ràng, hơn nữa Nhạc Hàm lại còn làm người ta có cảm giác muốn bảo vệ như vậy.

—khoan đã, bà đang nghĩ gì vậy, mau dừng lại! !